Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 49: Đau thấu tâm can




Như vậy, hôm nay tôi đã quyết định là sẽ kiểm tra bất ngờ phòng riêng của đám nô lệ và hiệp sĩ.

Với lí do là để chắc chắn rằng chúng lại không vác thứ gì đó kỳ lạ về và giấu ở nhà.

Dù có như thế nào thì việc lấy đồ ra từ vũ khí không hề dễ dàng, nên cần phải bảo quản thường xuyên.

Việc pha chế Ma Lực Thủy và Hồn Dũ Thủy thực sự dễ dàng một cách không ngờ, và có khá nhiều vật phẩm hữu ích rơi ra từ ma thú.

Chỉ là, ngoại trừ Drop và tài liệu, những thứ khác đều cần phải bảo quản, nếu không thì có muốn cũng không lấy ra được.

Tôi đã cảnh báo Ren và Motoyasu là không nên dựa dẫm quá nhiều vào khả năng hợp thành của vũ khí và cần phải thu thập được một số lượng nhất định tài liệu ở trên người.

Và, tôi không hề muốn bọn chúng độc hữu những vật phẩm hiếm.

Những thứ như thế sẽ bị tịch thu toàn bộ.

Đó chính là mục đích của cuộc kiểm tra này, thế nên bản thân tôi tự ý bắt đầu cuộc điều tra.

“Naofumi-sama, ngài đang làm gì vậy?”

Đang dùng mật mã đặc biệt để bí mật đột nhập vào Camping Plant mà Ren đang ở.

Khi đó, Raphtalia đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.

“Ta đang thử tra xét xem liệu tên Ren này có đang giấu thứ tốt gì hay không ấy mà.”

“Haa... Thế sao... Em hiểu rồi. Naofumi-sama đã nói như thế thì đành vậy.”

Mặc dù đang tỏ vẻ tựa như bỏ cuộc, nhưng Raphtalia vẫn đi theo sau tôi.

Có vẻ như con bé muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, đó cũng là ưu điểm của Raphtalia.

Tôi vẫn còn cảm thấy là mình đang làm một việc gì đó sai trái, nhưng tôi cũng cho rằng điều đó không quan trọng lắm.

Do những kẻ khác toàn tán dương tôi và tôi cũng cảm thấy tự hào với mình nữa, thế nên ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình.

Đột nhập trái phép rồi ăn cướp là đặc quyền của Dũng Sĩ.

Đa số những Dũng Sĩ mà tôi biết thường là những tên tội phạm.

Nhưng... Đó chỉ là trong game thôi.

Căn phòng đầu tiên mà tôi kiểm tra là của Ren.

“Hmm... Cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Một căn phòng trống với một cái bàn kèm theo giường. Do được chú của Imya dạy cho kỹ thuật rèn, nên có một vài thanh kiếm hỏng và quặng bị quăng rải rác xung quanh.

Trên bàn là một quyển sổ tay có vẻ là được hắn dùng để luyện viết chữ.

Có nghiêm túc học tập đấy.

Giờ ngẫm lại thì, Ren bây giờ không thể nào có những món Rare Item được.

Lời nguyền đã phủi sạch may mắn của hắn, và cũng không thể nhận được chút EXP nào.

“Phòng của Kiếm Hiệp Sĩ đây ư?”

“Ừ, đây là căn phòng mà Ren đang sử dụng.”

Nhưng hắn cũng không thường ở căn phòng này cho lắm.

Hắn toàn đi đây đó với Nữ Hiệp Sĩ hay Taniko thôi.

Có vẻ như là hắn không có tàng trữ tư sản gì, nên tôi đoán mình xong việc ở đây rồi.

“Căn phòng sạch sẽ hơn em tưởng. Mà ngài ấy đang học nghề Thợ Rèn ạ?”

“Ừ, anh tạm thời giao việc đó cho hắn. Có vẻ như hắn rất nghiêm túc học tập.”

Đây là thanh kiếm bằng đồng à? Hình như đây là kết quả luyện tập của hắn.

Do hắn quá kém may mắn, nên sản phẩm không thể đạt đến trình độ tốt nhất được.

Nằm lăn lộn trên bàn là vài bản vẽ thiết kế kiếm.

Rất giống những bản vẽ mà tôi làm để tạo ra mấy món phụ kiện.

Không biết hắn có giai đoạn lịch sử đen tối nào liên quan tới bệnh Chuuni hay không, ví dụ như muốn làm thanh kiếm mạnh nhất chẳng hạn.

Nhưng thật không may, tôi chẳng tìm thấy gì cả.

Chưa từ bỏ, tôi điều tra xem dưới giường có quyển hentai nào không, nhưng cũng không phát hiện gì.

(Trans: Thua: V)

Một căn phòng chán ngắt.

“Naofumi-sama, xin ngài hãy ngừng việc biểu hiện cảm thấy tẻ nhạt khi điều tra đi ạ.”

“Bộ nó hiện lên trên mặt ta hả?”

“Vâng.”

Fuu... Mà, do tôi đang hành động y như một tên trộm, tốt hơn hết tôi nên dừng việc điều tra ở chỗ này lại vậy.

Phòng của Ren ‘đã duyệt’.

Tôi sẽ kiểm tra phòng của những tên khác. Vậy nên nạn nhân tiếp theo sẽ là Motoyasu.

Motoyasu có một căn nhà được xây cách ly khỏi ngôi làng, nằm kế bên chuồng của đám Filo Rial.

Hắn sống ở đó với bộ ba kia.

Tiện thể thì, căn nhà của hắn khá to.

Và tôi là người đã thiết kế nó.

Mặc dù nó chỉ là một ngôi nhà Camping Plant tạm thời.

Hiện tại, Motoyasu đang áp tải Witch, nên không có ở nhà.

Nếu tôi muốn khám xét, thì không còn thời điểm nào tốt hơn lúc này nữa.

Tôi rất kém với việc đối phó với Motoyasu sau khi hắn trở nên không còn bình thường.

“Đây là nhà của Thương Hiệp Sĩ ạ? Mà, ngài ấy trông có hơi khác thường lúc em gặp ở lâu đài.”

“Ừ, bất cứ người phụ nữ nào cũng đều bị hắn gọi là lợn, và ‘chăn rau’ Filo Rial đã trở thành ý nghĩa tồn tại của hắn.”

“...”

Tôi nói trong khi mở khóa của ngôi nhà.

Trong ngôi làng này, các loại khóa chả có ý nghĩa địa lí gì đối với tôi cả.

“Naofumi-sama, xin ngài hãy tôn trọng quyền riêng tư của người khác đi ạ.”

“Mấy tên kia không thể có quyền giữ riêng tư.”

Ý tôi là, bọn chúng hiện đang là tội phạm.

Tôi không phải là quỷ. Nên tôi sẽ không chiếm đoạt bất cứ thứ gì mà không có lý do cả.

Nếu chỉ ở mức độ như truyện 18+ chẳng hạn, thì tôi sẽ giả vờ như chưa từng nhìn thấy.

“Haa...”

Raphtalia thở ra một hơi dài.

Dù sao thì, tôi cũng đã thành công xâm nhập vào nhà của Motoyasu.

Cánh cửa dẫn đến một căn phòng được thiết kế có bao gồm cả phòng khách và nhà bếp.

Ngăn nắp hơn những gì tôi nghĩ.

Tôi nhớ là Midori cùng hai đứa khác đã nói gì đó về việc dọn dẹp nơi này.

Trong bộ ba, con nghiêm túc nhất lại là con Midori đực rựa, sao lại như vậy nhỉ?

Không, con Midori mới là con kỳ quái nhất. Dù là con đực nhưng nó vẫn cứ theo đuổi Motoyasu.

Và, từ căn phòng khách kiêm nhà bếp, ngôi nhà được chia thành 4 căn phòng riêng biệt.

Trước mỗi căn phòng đều có một hình vẽ: Lông chim màu đỏ, lông chim màu xanh dương, lông chim màu lục, và cái cuối cùng là một ngọn thương.

Có vẻ như đây là để đánh dấu phòng của từng cá nhân.

Không chút do dự nào, tôi tiến hành bẻ khóa căn phòng có ký hiệu hình ngọn thương.

Sao lại có đến tận ba lớp khóa vậy nhỉ?

Hắn càng thận trọng lại càng làm tôi thấy tò mò hơn.

Có khi nào thái độ của hắn chỉ là giả vờ, và hắn đang toan tính hãm hại tôi lần nữa?

Cánh cửa mở ra.

Bên trong là một căn phòng không thể bình thường hơn được nữa, mặc dù số lượng hàng hóa về Filo Rial có hơi nhiều.

Không có giường.

Nghĩ lại thì tên Motoyasu thường bị mấy con FiloRial ôm ngủ, nên chắc giường cũng chẳng cần thiết cho lắm.

“Không hiểu sao em cảm thấy căn phòng này đáng yêu thật.”

“Đúng vậy... Nhưng mà...”

Có gì đó rất kỳ lạ.

Căn phòng này chật hẹp hơn nhiều so với lúc ban đầu tôi đã làm.

Chắc phải có vài lối đi bí mật ở đâu đó, nhưng mà... Thật phiền toái.

“Cải Biến Khẩn Cấp, Tạo Cửa.”

Tôi ra chỉ thị cho Camping Plant tạo ra cửa.

Với tiếng cọt kẹt vang lên, một cánh cửa xuất hiện.

“... Đối với Naofumi-sama thì không hề có quyền riêng tư sao ạ?”

“Ngôi nhà làm bằng Camping Plant, chẳng hề có thứ đó.”

Nếu không phải như thế thì không đời nào tôi lại dễ dàng để Ren với Motoyasu ở lại làng cả.

Vừa nghĩ như vậy, tôi mở cánh cửa.

“Đây là——”

Tôi không tự chủ được mà đóng cửa lại.

“Naofumi-sama?”

Tôi đặt tay mình lên trán và suy nghĩ.

Biết vậy tôi cóc thèm nhìn vào làm gì. Có một số thứ ở thế giới này tốt hơn hết là không nên biết.

Thật đó, tôi đang nghĩ thế đấy.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Tôi không nói gì mà ra hiệu cho Raphtalia đi mở cửa của căn phòng.

Nhận ra được tình hình, Raphtalia quyết định mở cửa.

“Cái...”

Raphtalia sau khi mở cửa mà không thốt nên lời.

Đúng vậy, như mong đợi, căn phòng bí mật của Motoyasu... TOÀN LÀ Firo.

Theo đúng nghĩa đen luôn.

Căn phòng, bức tường và cả trần nhà, đều được dán lít nha lít nhít đầy những bức tranh về Firo do Motoyasu tự tay vẽ.

Trên một cái bàn có rất nhiều những cuốn sổ tay được chất thành đống.

Rải rác xung quanh là những bản vẽ trong dạng chim và dạng người, và tất cả đều là vẽ Firo.

Thật sự thì hắn vẽ khá đẹp...

Cái tên biến thái đó có một gương mặt điển trai, là Hiệp Sĩ, có thể nấu ăn, rồi còn có thể vẽ tranh nữa chứ.

Nếu tính cách mà khác đi, có lẽ hắn đã trở nên cực kỳ nổi tiếng rồi.

Không, vốn dĩ hắn cũng đã rất là nổi tiếng rồi.

Nhưng, vấn đề về tình yêu của Motoyasu chẳng phải chuyện của tôi.

Tôi dẹp những suy nghĩ vô dụng qua một bên và nhìn vào căn phòng một lần nữa.

Mỗi một ngóc ngách trong căn phòng đều được rải lông của Filo Rial, và giường... Hay nói đúng hơn, đó là một con thú nhồi bông Firo (trong dạng FiloRial) và ở trên là một con búp bê Firo (dạng người).

Cả hai đều to bằng đồ thật và là Dutch à... (Note: Dutch hay Dutch Wife, búp bê dùng để... Thôi tự tra gg đê: V)

Không, cái suy nghĩ này thật nguy hiểm. Không cần thiết phải đào sâu thêm làm gì.

Có vẻ như con búp bê được nhồi bằng số lông của Firo và những con FiloRial khác.

Uu... Nguyên cả căn phòng tràn ngập mùi của Filo Rial.

“C-Cái gì thế này!?”

Raphtalia hít sâu một hơi và tái xanh cả mặt thốt lên.

Hệt như biểu cảm của tôi vậy.

“Căn phòng của một tên bám đuôi Firo. Không, căn phòng của Yandere.”

Một tên Motoyasu sợ Yandere lại trở thành Yandere, tôi phải làm gì bây giờ?

Tôi thử lật ra một trong những cuốn sách.

Vì vài lí do nào đó, mà tôi nghe thấy một tiếng rít vang lên the thé từ đằng sau.

Bên trong quyển sách, toàn là hình vẽ về Firo.

Và tôi lật một cuốn sách khác... Là một quyển truyện Ero lấy hình tượng dựa theo Firo.

Thế quái nào mà có cả trong dạng FiloRial nữa vậy? Tên này bá vãi.

Hơn nữa, nhân vật nam chính là Motoyasu à? Còn có cả xúc tu nữa chứ... (Tentacle: V)

“Cơ thể của Firo có gặp nguy hiểm không vậy ạ?”

“Firo hả? Motoyasu tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Firo. Hắn tin rằng con bé một ngày nào đó sẽ đổ hắn.”

“N-Nhưng dù vậy người đó là Hiệp Sĩ. Ông ta có thể bắt buộc Firo bằng vũ lực.”

“Ta không nghĩ điều đó sẽ xảy ra đâu.”

Cứ cho là hắn phát điên lên, ép bức Firo, bất chấp con bé không muốn nhưng vẫn yêu cầu quan hệ à? Tôi không nghĩ như vậy.

Mà hắn chẳng hề đụng đến một ngón tay vào bộ ba kia, nên chắc không đến cái mức độ đó đâu.

“Và nếu như chúng ta tịch thu hết toàn bộ đồ vật ở đây, thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.”

“... Đúng vậy ạ.”

Dù sao nơi đây cũng là căn phòng mà Motoyasu dùng để nhốt kín tất cả những ham muốn điên cuồng của hắn.

Nhưng nếu dồn nén quá mức, có thể hắn sẽ phát nổ mất.

Thả lỏng một chút mới là tốt nhất.

Dù sao đi nữa, đó cũng chẳng phải là điều mà tôi muốn.

Đúng thiệt là, cơn điên cuồng của Motoyasu vẫn chưa kết thúc.

... Tạm thời, tôi kiểm tra phòng của bộ ba thử xem.

Kết quả là: Mấy con pet đều y chang thằng chủ.

E rằng khi Motoyasu trở nên phát điên, bộ ba đó chắc cái gì cũng dám làm.

“Tiếp theo là Itsuki.”

“Ưmm... Chúng ta có thể dừng lại được không ạ?”

“Nếu ta bỏ mặc không kiểm tra hắn, hắn dám có thể làm việc gì đó gây phiền phức lắm.”

Tôi không có nói rằng tôi muốn quên đi luôn căn phòng của Motoyasu.

Để có thể đề ra biện pháp đối phó, ghi nhớ vào trong đầu cũng rất quan trọng.

“Nhưng, chẳng phải ngài đã giao Cung Hiệp Sĩ cho Rishia-san rồi hay sao?”

“Đúng là vậy, nhưng sẽ không vui đâu nếu như hắn dụ dỗ Rishia đứng về phía của mình.”

“Haa...”

À thì, Itsuki vốn ở chỗ tôi có được bao lâu đâu, hẳn là hắn không có quá nhiều đồ vật riêng tư.

Thường thường luôn có Rishia giám sát nên chắc là hắn không thể thực hiện được việc gì kỳ quái.

Ngày hôm nay, Rishia đã ra ngoài cùng đám nô lệ để giúp chúng tăng Lv.

Kể từ khi Itsuki trở thành Yes Man do lời nguyền, tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu muốn bỏ trốn nào.

Và vì vậy, chúng tôi đã đột nhập vào nhà của Itsuki và Rishia.

Đối với Rishia thì, căn nhà này có phải tổ ấm tình yêu của con bé không nhỉ?

Tôi đã căn dặn con bé không được làm bất cứ điều gì trái với đạo đức, nên chắc là sẽ ổn thôi.

“Hmm... Trông bình thường quá.”

“Vâng. Nhà của Rishia-san phải như vậy mới hợp lý chứ ạ.”

Chà, dù nói như thế nào thì Rishia đã ở đây kể từ lúc tôi xây dựng lại ngôi làng.

Vốn dĩ tính cách của Rishia rất cần mẫn.

Nơi này có vẻ như được lau dọn rất thường xuyên.

Căn phòng được trang trí bằng vũ khí và áo giáp, và gợi nên ấn tượng về ngôi nhà của một mạo hiểm giả.

Trong phòng ngủ có một cái giường đơn loại lớn.

Hai người ngủ chung một chỗ à? (@.@)

Không phát hiện gì hết, một căn nhà hết sức bình thường.

Không biết sau khi lời nguyền của Itsuki được giải trừ mà hắn vẫn ở lại chỗ này thì sẽ có trò vui như thế nào đây nhỉ.

“Naofumi-sama? Ngài lại đang nghĩ về chuyện gì kỳ lạ nữa phải không ạ?”

Cứ tưởng tượng đến việc Itsuki vướng vào nạn cờ bạc rồi từ từ bòn rút hết tiền tiết kiệm của Rishia, dẫn đến gia đình tan vỡ, khiến tâm trí của tôi cảm thấy thật thoải mái. (Trans: Hết nói nổi: V)

Cuối cùng, Itsuki bỏ rơi Rishia, trở thành tội phạm, rồi thì bị bắt trở lại sau khi bị bọn tôi đập một trận.

“Naofumi-sama! Xin ngài hãy tỉnh lại đi!”

“... Gì vậy?”

Đang chìm đắm trong cơn mộng hão đầy sảng khoái, nhưng lại bị Raphtalia đánh thức.

Bởi vì cái tên Itsuki đó vẫn chưa hề tỉnh lại, nên trạng thái của hắn vẫn chỉ là một gã Yes Man bị nguyền rủa, răm rắp tuân theo mọi mệnh lệnh.

Tôi phải thừa nhận rằng suy nghĩ của mình thật rác rưởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.