Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 39: Tỉnh Dậy




Và như thế, sau khi tiễn Witch lên đường, tôi trở lại cung điện.

Những vấn đề liên quan đến việc trao thưởng đã kết thúc, vì thế tất cả mọi người đã khởi hành thực hiện chuyến nghỉ mát 5* tại lâu đài.

Chỉ có tôi, Nữ Hoàng, cùng với vài người có chức quyền trong đất nước tham gia.

“Giờ thì, chắc tôi nên bắt đầu bản báo cáo của mình nhỉ?”

“Được. Tôi cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi đây.”

“Để xem nào... Đầu tiên là, bằng cách nào mà Witch có thể vượt ngục và sau đó là vượt biên để bắt đầu dấy lên bạo loạn.”

“Thế cô ta làm như thế nào vậy?”

“Có vẻ như cô ta đã đã đánh cắp một đạo cụ ma pháp giúp ngụy trang từ xác của một Shadow đã chết trong trận chiến với Linh Quy.”

Ồ, đúng rồi nhỉ. Tất cả Shadow đều có năng lực đó.

Tôi khá là ngạc nhiên khi ả có thể biết được cách sử dụng nó.

Vậy là sau khi tách khỏi Motoyasu, ả ta đã vượt biên sang đất nước khác.

Ả ta vốn không cần phải quay trở về, và cũng có cơ hội để có thể sống một cuộc sống xa hoa ở một nơi nào đó.

“À, ngoài Elena ra, chẳng phải là Witch còn một đồng bọn nữa sao? Ả ta đâu rồi?”

“Cô ấy đã bị bắt giữ. Và cũng sẽ bị gửi đi giống như Witch.”

“Vậy ra cô ta cũng là một quý tộc à?”

“Đúng vậy.”

Hừm... Vậy là cô ta sẽ phải chịu chung số phận với Witch.

Đáng đời lắm.

Dù là thế, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được tên của ả ta đấy.

Rất xin lỗi, nhưng tôi sẽ sớm quên cô thôi... À ờ,... Thôi cứ gọi là Phụ Nữ 2 đi.

“Tiếp đến là về dấu ấn nô lệ của Witch. Và chuyện đó cũng đã được giải quyết rồi.”

“Như thế nào?”

“Ban đầu, thiệt hại do Linh Quy gây ra đã tạo ra một số bất tiện, và sau đó, cô ta đã trốn vào một khu vực nào đó cùng với những công cụ có khả năng làm quấy nhiễu tín hiệu của ấn nô lệ.”

“À, đúng rồi. Bà đã điều tra tòa kiến trúc mà tôi đã báo cáo rồi nhỉ. Có phải bà đã tìm thấy thứ công cụ kia ở đó không?”

“Đúng vậy. Trong sự kiện này, có vẻ như do ảnh hưởng của thứ sức mạnh của thuật tẩy não mà dấu ấn nô lệ không thể phát động được nữa. Hiện giờ thì đã có thể hoạt động bình thường rồi, và chúng tôi đang định chuyển quyền sở hữu nô lệ sang cho Quốc Vương của Faubley.”

Vậy ra là ảnh hưởng của Jamming (gây nhiễu) sao. Thiệt phiền toái.

Hửm? Hình như có vài tiếng ồn từ ngoài sân của lâu đài truyền vào.

Tôi liếc nhìn ra ngoài từ cửa sổ.

Và thấy Fohl đang bảo vệ Atlas trong khi đang tránh xa lão Trash.

Trông gương mặt Atlas đang khá là cau có.

Trash đang... Nói thế nào đây nhỉ, khẽ giơ tay lên như muốn cắt ngang bầu trời.

Trong tay hắn là... Thức ăn hả?

Chẳng lẽ hắn đang cố dụ dỗ Atlas?

Trash đã rất suy sụp khi nghe thấy Witch bị tuyên án.

Lẽ nào hắn muốn dùng Atlas để lấp đầy khoảng trống vắng trong lòng sao?

Mà chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Nên tôi sẽ để yên cho bọn họ tự giải quyết.

“Kế tiếp là... Cái tin đồn về lễ giải phóng nô lệ đã trở nên nổi tiếng khắp hang hùm ngõ hẻm là do Tam Hiệp Giáo tung ra.”

“À, vậy sao.”

Kể từ lần đầu tiên Taniko đến làng, tôi đã nghe nói về tin đồn này từ đám nô lệ.

Đại loại như là một tổ chức từ thiện nào đó đã thừa nhận quyền tự do của những nô lệ.

“Cái đám Tam Hiệp Giáo đó mà làm từ thiện á? Lũ đó ngoài đáng ngờ ra cũng chỉ có đáng ngờ mà thôi.”

“Đúng vậy... Có vẻ như để có được đủ vật thí nghiệm, họ đã bẫy những nô lệ bằng cách giả vờ phá bỏ dấu ấn nô lệ.”

Thế à.

Chúng quả là loại người như vậy.

“Chúng tôi đã tra hỏi sau khi bắt được họ, và chúng tôi có nghe thấy bọn họ nói những lời như,『Phải, bọn ta đã giải phóng cho chúng... Khỏi thế giới này!』và『Chúng đã trở thành vật hy sinh cho sứ mệnh cao thượng của bọn ta』.”

Hành động như vậy mà chúng cũng nói nghe hùng hồn quá nhỉ.

Nhưng cũng không hề sai, vì thời khắc đám người đó được giải phóng khỏi thế giới này sẽ đến sớm thôi.

Nếu còn bất cứ điều gì khiến tôi thấy không cam lòng, thì đó là không hề có sự bù đắp nào cho nạn nhân cả.

“Những người bị hại kia đã bị giam giữ ở trong căn cứ mà Iwatani-sama đã báo cáo.”

“Fumu...”

“Rất nhiều người đã chết từ cuộc thí nghiệm. Tuy vậy, số người còn sống cũng không ít.”

“... Thế họ không sao chứ?”

Nữ Hoàng im lặng và lảng tránh ánh mắt của tôi.

À, hiểu rồi. Vậy ra tình hình không được sáng sủa cho lắm.

“Rất nhiều trong số họ cần được chăm sóc tử tế. Tuy vậy...”

“Được rồi. Đưa họ đến chăm sóc ở chỗ của tôi một thời gian đi. Dù một người hay mười người thì cũng khác gì là bao. Miễn là họ không liên quan gián tiếp đến sự kiện lần này, thì tôi sẽ không đụng chạm đến họ.”

“Nếu vậy thì xin hãy nhận lấy lời cảm ơn chân thành của tôi.”

... Chắc tôi sẽ phải nhắn gã Buôn Nô Lệ đừng đến tìm tôi trong một thời gian.

Vì có vẻ như một lượng lớn nô lệ sẽ ồ ạt đổ vào chỗ của tôi sớm thôi.

Ở chỗ tôi còn có một luyện kim thuật sư, và nếu nhận được thuốc hỗ trợ, tôi nghĩ tình trạng của họ sẽ tốt hơn.

Hy vọng thế.

“Bà có biết xuất thân của họ ở đâu không?”

“Ba phần trong số đó thì có nơi trở về. Những người khác thì đã bị thợ săn nô lệ phá hủy quê nhà từ rất lâu rồi.”

Vậy là cùng hoàn cảnh với Raphtalia nhỉ.

Đúng thật là, vì cớ gì mà đất nước này lại căm ghét Á Nhân đến vậy chứ?

Đúng là có rất nhiều sự khác biệt, thế nhưng nếu thử giao tiếp với họ, thì vẫn có thể giao tiếp với nhau ở một mức độ nào đó.

Hơn nữa, người không chịu hiểu ở đây là những kẻ hay phân biệt đối xử ấy.

À, phải rồi. Tôi đưa những trang thiết bị nghiên cứu từ căn cứ và đưa nó cho Rat. Cô ta đã rất vui mừng.

Trong đó có vài món máy móc mà cô ta đã rất muốn có, thêm nữa là không ít mẫu tài liệu nghiên cứu.

Thế nhưng, khi cô ta vừa mới liếc mắt đến mớ tài liệu về việc phục chế vũ khí của Hiệp Sĩ, thì lại vứt chúng đi ngay.

Cô ta nói việc này chỉ tổ phí thời gian.

Hiện tại, những binh sĩ của lâu đài đang gấp rút thực hiện một cuộc điều tra toàn diện ở căn cứ đó.

“Iwatani-sama, Cung Hiệp Sĩ sao rồi?”

“Tôi đã giao phó hắn cho Rishia rồi... Nhưng hắn ta trông không khả quan cho lắm.”

Đó là vào một buổi chiều sau khi chúng tôi đã hoàn tất việc giải quyết sự kiện tẩy não.

Nghe được báo cáo từ những nô lệ mà bọn tôi đã cử đi để giám sát Itsuki về việc hắn đã tỉnh. Rishia và tôi liền cấp tốc chạy đến chỗ cây Camping Plant, nơi giam giữ hắn ta.

“Itsuki-sama!”

Itsuki đã tỉnh.

Tôi khoanh tay lại và nhìn về phía Rishia. Trong trường hợp Itsuki có hành động vượt khỏi tầm kiểm soát, thì đã có Firo, Atlas, và Ren đang đợi lệnh ở bên ngoài.

“Thấy sao rồi, Itsuki?”

“...”

Với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc và đôi mắt như buồn ngủ, Itsuki chậm rãi quay đầu về phía tôi và im lặng.

“...”

Và sự im lặng vẫn tiếp tục.

Rishia trông như đang đợi hắn nói gì đó, nhưng trông Itsuki hoàn toàn không có dấu hiệu đó.

“Này, nói gì đó đi.”

“... Gì đó?”

っ...!?

Tên này khá lắm, nhanh như vậy mà hắn đã dám khiêu khích tôi rồi!

“Xin lỗi nhé, Rishia. Có vẻ như ta sẽ phải phá vỡ lời hứa với em rồi.”

Chẳng có ích lợi gì khi giữ lại một kẻ chẳng có lấy một tí ti hối cải nào về những việc mình đã gây ra cả.

“Fueeee! Xin đợi chút đã. Itsuki-sama, xin hãy thành thật nhận lỗi đi ạ.”

“... Tôi xin lỗi.”

Bằng một giọng đều đều cùng khuôn mặt vô cảm, Itsuki cúi đầu xuống nhận lỗi.

Cái gì đây? Bộ hắn ta trước giờ vẫn là kiểu người như thế này à?

“Itsuki, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“... Tôi... Không biết.”

“Ngươi lại đang chơi trò ẩn giấu nữa phải không? Ngươi chắc chắn rất thích làm mấy thứ như vậy mà.”

“... Tôi đang giấu diếm điều gì sao?”

“Hửm... Itsuki, có thể nào ngươi đã quên mất chính mình là ai không?”

Hy vọng cái giá cho lời nguyền của hắn ta không phải là thứ gì đó dạng như mất trí nhớ.

Từ những gì tôi thấy, thì chẳng có gì lạ khi một thứ như thế xảy ra cả.

Nhưng nếu đúng là vậy, thì sẽ rất ư là phiền toái, tôi còn có đống thứ muốn hỏi hắn đây.

“Không, tôi tên là Kawasumi Itsuki, Cung Hiệp Sĩ. Tôi đã từng có những khát vọng về Chính Nghĩa, nhưng giờ thì chúng mất rồi.”

“Không phải là mất trí nhớ à?”

“Tôi không biết.”

Ngươi không biết cái gì?

“Đừng có mà giấu diếm gì nữa. Kế hoạch của ngươi là gì?”

“... Kế hoạch của tôi là gì?”

“Làm như bố biết trong đầu mày nhét loại đậu nào ấy! Là ta đang hỏi ngươi! Đừng có trả lời ta bằng một câu hỏi khác!”

Chuyện gì thế này?

Cái bản mặt của hắn vẫn cứ đơ ra, và trông như mất hồn ấy.

Khí phách và tham vọng của hắn hoàn toàn không còn tồn tại.

Chắc hắn ta không trở thành phế nhân thật đâu nhỉ... Chắc vậy.

Khi tôi bảo hắn nói gì đó đi, thì hắn lại đáp lại rằng, ‘gì đó’.

...

“Itsuki, vừa trồng cây chuối vừa thoát y đi.”

(Trans: Tới giờ lầy: V)

“Vâng...”

Itsuki nghe theo mệnh lệnh của tôi và trồng chuối bằng một tay. Tay còn lại thì đang chậm rãi cởi nút áo.

“Itsuki-sama! Làm ơn dừng lại đi.”

“Vâng.”

Nghe theo lời của Rishia, Itsuki ngừng chồng cây chuối và trở lại với thế đứng thẳng.

Đợi đã nào. Hắn vừa mới thực hiện bất cứ điều gì mà mọi người bảo hắn làm à.

“Itsuki, tự tử đi.” (Trans: Lầy tập 2: V)

“Vâng...”

Itsuki lấy một sợi dây thừng ra từ cây cung của mình và bắt đầu tìm một nơi để thắt cổ.

Hắn ta đã không hề hành động theo ý chí riêng của mình. Nếu đó là Motoyasu, thì có lẽ sẽ giống như bộ anime mà tôi biết.

Ý tôi là, theo ý nghĩa từ món vũ khí.[1]

“FUEEEEEE! Làm ơn dừng lại đi mà, Itsuki-sama!”

“Vâng...”

“Itsuki, ngươi dự định làm gì?”

“Tôi dự định làm gì?”

... Oi, có lẽ nào?

Tôi có cảm giác như là Itsuki đang muốn hét lên rằng do Curse Skill mà hắn phải trả giá bằng suy nghĩ và niềm tin của bản thân, hay cái gì đó đại loại vậy.

Không còn suy nghĩ cũng như niềm tin... Hắn mất đi khả năng quyết định hành động của mình theo ý chí của bản thân.

Nói tóm lại, ở bên trong cái não rỗng tuếch kia, hắn đã trở thành một kẻ bất lực trong việc phân định đâu là đúng đâu là sai rồi.

“Tại sao khuôn mặt ngươi lại trở nên không có biểu cảm như vậy? Và hiện tại thì ngươi nhìn nhận như thế nào về ta?”

“Khuôn mặt tôi... Không biểu cảm sao? Tôi thật sự không có bất cứ suy nghĩ gì đặc biệt về Naofumi-san...”

“Vậy thì, về kẻ xấu thì ngươi có suy nghĩ gì?”

“Không có gì đặc biệt... Nếu như kẻ xấu có tồn tại, thì chẳng còn cách nào khác cứ để nó tồn tại đi...”

“Ngươi không tức giận sao?”

“Tôi chẳng cảm thấy gì cả...”

Không biểu cảm và không cảm xúc à?

Nói đúng hơn thì, đối với một Itsuki luôn có thói xấu che giấu và nói dối mà thẳng thắn trả lời vấn đề của bản thân như vậy thì đúng thật là kỳ quái.

“Giờ thì, ngươi đã thất bại dưới tay bọn ta. Và trở thành tù nhân. Rishia sẽ là người phụ trách ngươi, vì thế hãy ngoan ngoãn ở yên một chỗ và nghe lời con bé đi.”

“Hiểu rồi.”

Sau khi nói như vậy, Itsuki nhìn Rishia một chút... Rồi lại quay sang nhìn tôi.

“Ở đây có bất cứ việc gì mà tôi có thể giúp không?”

“Thế ngươi có thể làm được việc gì?”

“À ừm, tôi nên làm gì đây nhỉ? Hay tôi chỉ nên ở yên một chỗ? Nếu tôi mà đi loanh quanh thì...”

Rõ ràng là khả năng quyết đoán của hắn trở nên quá thấp rồi.

Cái giá phải trả đã lấy đi hết thảy ý chí của hắn.

Đúng thật là, thế quái nào mà toàn bộ những tên Hiệp Sĩ bị nguyền rủa đều mò đến chỗ của tôi hết vậy?

“Itsuki, ngươi từ nay về sau sẽ làm những gì? Hãy suy nghĩ về chuyện đó đi.”

“Cái đó... Tôi cũng không biết nữa.”

“Đó là do lời nguyền của ngươi. Cuối cùng rồi ngươi cũng sẽ hồi phục lại thôi. Đến lúc đó, ta cũng không chắc là ngươi có sẽ lại chống đối ta hay không, nhưng nếu phải kết thúc bằng một trận chiến, thì ta sẽ không khoan dung đâu. Hãy nhớ kỹ điều đó.”

“... Hiểu rồi.”

“Itsuki-sama, em sẽ cùng ngài chiến đấu để đền bù cho tội lỗi của ngài.”

Đối với lời nói của Rishia hướng về mình, Itsuki ngoan ngoãn gật đầu.

“Rất mong đợi được làm việc cùng cô. Rishia... -San.”

“Vâng ạ.”

Không biết vì sao, mà Rishia bỗng bật khóc.

Mà, tên này cứ giống như là đang có người khác ở bên trong thân xác của Itsuki ấy.

Và hắn ngoan ngoãn thực hiện bất cứ việc gì mà người ta bảo hắn làm.

Với hắn như thế này, sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu như mang hắn vào buổi xét xử Witch.

Nếu hắn ta mà có ở đó, hắn sẽ rất vui lòng làm theo lời mong muốn xin được tha thứ của Witch khi ả ta cầu xin hắn.

Chú thích




[1] Trans Eng Note: Chắc là nói đến Lancer trong Fate/Stay Night, người luôn bị ra lệnh phải tự sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.