[Thất Ngũ] Người Xưa

Chương 1




Nàng không biết mình ra khỏi vườn tiên quả như thế nào, dưới chân hư hư thật thật, như thể đạp trên những đám mây thật cao, rồi chỉ một khắc sau sẽ rơi xuống tan xương thịt nát; có khi lại giống như đi trong núi đao biển lửa, mỗi bước đều đau nhức tâm xương.

Nhưng nàng lại không ngừng bước được, mỗi bước một nhanh hơn, cuối cùng chuyển thành chạy vội. Trong đầu đè nén đau khổ, khiến nàng không cách nào hô hấp. Nàng phải rời khỏi nơi này, ngay lập tức.

Chung quanh có tiếng ầm ĩ, nàng không biết là đụng phải vị Tiên cung nào, hay là va phải tiên nga nào, nàng cũng không nghe thấy tiếng oán hận hay quở trách.

Lại bị một âm thanh rất lớn khác khiến cho dừng bước: “Đệ nghĩ mẫu hậu sẽ đồng ý sao? Ai cũng có thể, chỉ nàng ta là không được.”

Thiên Âm không thể phân biệt được đó là tiếng của ai, giọng điệu khẳng định kia, lại một lần đâm vào ngực nàng. Đau đến chết lặng, cay đắng trào lên, khiến nàng muốn ói.

“Đệ mặc kệ, đệ chỉ muốn nàng ấy.”

Là tiếng của Linh Nhạc, âm thanh ấy vĩnh viễn nàng sẽ nhớ, y chắc nghe được Thiên hậu triệu kiến nàng nên đã tới, nhưng lại đứng trước cửa điện cãi nhau với người ta.

Nước mắt không ngừng được muốn tràn mi, nàng cố gắng cắn răng ép mình nhịn xuống. Nàng tự nói, không được khóc, Linh Nhạc không sai, y đã nỗ lực hết sức, tất cả đều do nàng không tốt. Cho nên chốc nữa nàng phải cười đi ra, nói cho y biết, có thể làm sư tỉ của y một đời này nàng đã rất vui rồi. Xin lỗi không thể cùng y đời đời kiếp kiếp.

Cho dù trăm năm sau, nàng lại hạ phàm chịu khổ kiếp, nàng cũng sẽ nhớ y mãi mãi.

Nhưng khi đứng trước mặt y, nàng lại không cách nào mở miệng. Chỉ có thể cảm nhận cay đắng trong tim, từng đao từng đao giày xéo tim mình.

“Linh Nhạc…”

“Sư tỷ!” Y ngừng cãi nhau, bước nhanh về phía nàng, lúc này nàng mới nhìn thấy người kia chính là Diễn Kỳ: “Nàng đã ra rồi à, thế nào? Mẫu hậu nói gì với nàng? Nàng không sao chứ?”

“Có thể có chuyện gì chứ?” Nàng chỉ có thể ra gượng cười, dùng hết tất cả sức lực cười với y.”Đệ xem, Thiên hậu lo lắng thân thể của ta, cho nên đã cho ta trái này. Người… Đối với ta rất tốt.”

“Thực sự? Không có nói điều gì khác sao?” Y tiếp tục truy hỏi.

“Tất nhiên là thật.” Nàng giơ cao trái cây trong tay, khóe miệng lại càng thêm xán lạn: “Không tin đệ xem.”

Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, đầu mày càng cau chặt, trên trán nổi lên những gân xanh, đột nhiên y biến sắc, một tay cầm lấy trái cây trong tay nàng, hung hăng ném xuống đất.

“Nàng cho ta là người mù sao?” Linh Nhạc ôm nàng vào lòng, như thể bất chấp tất cả ôm nàng thật chặt, không kẽ hở.

Nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, nàng bất giác run rẩy, lại cố gắng không để tiếng mình tan vỡ: “Linh Nhạc?”

“Đừng cười!” Y gầm lên, có tiếng nghẹn ngào, rồi cúi đầu vùi vào cổ nàng: “Đừng cười với ta như thế, rõ ràng là nàng đang khóc, nàng rõ ràng đã khóc. Đừng miễn cưỡng mình… Không nên…”

Nét cười của Thiên Âm lại một lần nữa sụp đổ tan tành, nước mắt như được mở ra, tuôn chảy. Nàng ghét sự thông minh của y, luôn luôn biết trước, có thể xuyên qua lớp ngụy trang của nàng.

Nàng chỉ là không muốn y khổ sở mà thôi, một người không tốt, còn hơn cả hai người, thế nhưng y lại ép nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.