Thất Giới Hậu Truyện

Chương 193: Tôi muốn đi thì không ai giữ được




Một tháng trước có người truyền ra tin tức Âu Dương đã chết, ban đầu có không ít người tin, lựa chọn rời khỏi. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người phát hiện người của Đạm Thai gia căn bản không rời đi, liền minh bạch, chuyện này khẳng định là âm mưu của ai đó.

Hơn nữa một tháng qua, Đạm Thai gia không chỉ không rời đi, còn đang bố trí càng nhiều nhân thủ trên Lâm Hải Cảnh, lúc này từ bờ biển nhìn vào Lâm Hải Thành có thể khắp nơi đều là người đến đây tìm giết Âu Dương.

Những người này tuyệt đại đa số đều là Thánh Thể, bọn họ chẳng qua ôm tâm lý may mắn đến đây. Phải biết rằng, một khi tru sát được Âu Dương, chẳng khác nào hoàn thành yêu cầu lấy mạnh của Đạm Thai gia, có thể yêu cầu Đạm Thai gia làm một chuyện cho mình.

Cái này chẳng khác nào một bước lên trời, dưới tình huống lợi ích đạt được lớn như vậy, con người sẽ mất đi lý trí, sẽ liều lĩnh.

- Xuyên Vân Thuyền bốn ngày nữa sẽ tới, nhưng Âu Dương vẫn không có tin tức, ngươi nói hắn có thể thực sự bị Đạm Thai gia giết chết rồi không?

Trên bờ biển, một Thánh Thể tam giai vẻ mặt nghi hoặc hỏi bằng hữu đứng bên cạnh hắn.

- Không có khả năng, ngươi xem người của Đạm Thai gia càng ngày càng nhiều, nghe nói gia chủ của bọn họ cũng trốn ở đây.

Người kia lắc đầu nói.

- Nhưng đã lâu như vậy Âu Dương vẫn không xuất hiện, làm sao hắn có thể tránh thoát truy sát của đông đảo trưởng lão Đạm Thai gia?

Vấn đề này kỳ thực rất nhiều người muốn biết, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không ngờ Âu Dương đang giấu mình phía dưới Xuyên Vân Thuyền?

Thời gian trôi qua cực nhanh, bốn ngày đảo mắt đã qua, khi tiếng kêu của Xuyên Vân Thuyền một lần nữa xuất hiện ở đường ven biển, ở dưới đáy thuyền Âu Dương cũng bắt đầu dùng chân thực chi nhãn quan sát bờ biển.

Vừa nhìn, Âu Dương ngoại trừ cười khổ thật sự không biết làm gì nữa. . .

Vô số người đứng trên boong tàu Xuyên Vân Thuyền, bọn họ đều là những người từ Bách Tôn Đảo trở về. Nhưng hành trình đến Bách Tôn Đảo lần này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là cả đời khó quên.

- U u u . . .

Xuyên Vân Thuyền lần thứ hai kêu lên, chiến thuyền lớn mấy nghìn thước chậm rãi bỏ neo trên đường ven biển.

Vô số nhân ảnh từ trên Xuyên Vân Thuyền bay ra, hướng về phía đường ven biển.

Một thân ảnh từ trong biển chậm rãi chui ra, thừa dịp nhiều người đông đúc, lẫn vào trong đoàn người. Đó chính là Âu Dương.

Âu Dương cúi đầu đi theo phía sau mọi người, nhưng kế hoạch định trước của không thể hoàn thành, bởi vì hắn đã quên một việc quan trọng nhất chính là đổi Đại Đế yêu đan thành huyết sắc yêu đan của hắn.

Đại Đế yêu đan trong người, trên người Âu Dương sẽ không ngừng phóng xuất khí tức Đại Đế, mà loại này khí tức cho dù giấu thân trong vô số người vẫn giống như mặt trời chói chang.

- Âu Dương.

U Nguyệt Ảnh thoáng cái đã phát hiện ra Âu Dương lẫn trong đoàn người, khi một tiếng Âu Dương của nàng vừa xuất khẩu, trực tiếp dẫn động tất cả mọi người trên bờ biển Lâm Hải Thành.

U Nguyệt Ảnh ngơ ngác nhìn Âu Dương, kỳ thực nàng không phải cố ý muốn hại Âu Dương. U Nguyệt Ảnh chỉ giật mình khi nhìn thấy hắn, trong giây phút Âu Dương xuất hiện, U Nguyệt Ảnh rốt cuộc minh bạch, thì ra khí tức Đại Đế mình vẫn cảm giác chính là Âu Dương.

Nhìn Âu Dương toàn thân ướt sũng , U Nguyệt Ảnh biết, có lẽ hắn đã giấu mình dưới đáy nước, thế nhưng U Nguyệt Ảnh nghĩ đến nước biển Mê Hồn Hải đáng sợ, nàng không hiểu vì sao Âu Dương có thể sinh tồn trong biển. . .

- Âu Dương. Đó chính là Âu Dương.

Trên bờ biển đã vô cùng hỗn loạn, vô số người thả người bay lên cao, trong nháy mắt Âu Dương bị vô số người của Đạm Thai gia và các tổ chức khác vây quanh.

- Muốn chết.

Âu Dương thấy hàng trăm người lao về phía mình, hắn khẽ nhíu mày, lửa giận bị thiêu đốt.

Người của Đạm Thai gia truy sát mình là vì mình đã mình giết người của Đạm Thai gia, nhưng những tên ý đồ đục nước béo cò này cũng dám đến khiêu khích hắn

Thứ Kiêu Cung chợt lóe rồi xuất hiện trên người Âu Dương, quang huy Đại Đế một lần nữa sáng lên, chỉ có điều lúc này quang huy Đại Đế không thể cấu thành Đại Đế chân thân

- Hắn đã không còn Đại Đế chân thân, chúng ta cùng tiến lên nhất định có thể giết hắn.

Người của Đạm Thai gia thấy Âu Dương đã mất đi Đại Đế chân thân, bọn họ càng thêm hưng phấn.

- Đến đây đi.

Âu Dương kéo động Thứ Kiêu Cung, vô số yêu khí ngưng tụ trên dây cung, hôm nay nhất định phải đại khai sát giới, Âu Dương chạy trốn một thời gian dài như vậy, đã sớm nghẹn khuất, lúc này sát ý hiện lên, Âu Dương muốn mở một đường máu. . .
Tiễn quang từ Thứ Kiêu Cung bay ra, một đạo quang trụ cực lớn, dưới sự thôi động của Đế đan yêu khí trực tiếp mở ra một con đường trước mặt hắn.

Vô số tên muốn đục nước béo cò, ôm mộng tưởng hão huyền bay đến đều bị mũi tên của Âu Dương trực tiếp phá vỡ, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

- Đừng xông lên, để mấy tên ngốc đó chịu chết đi, lúc này Âu Dương vẫn là Đại Đế.

Người thông minh đều lựa chọn đứng trên mặt đất quan vọng, bọn họ sẽ không giống những Thánh Thể ngu ngốc xông lên.

Lúc này chính là thời khắc đỉnh phong của Âu Dương, hiện tại đừng nói là Thánh Thể, chính là một đám Pháp Thân cũng không ngăn được hắn.

Trên bầu trời tiễn quang bay loạn, mỗi một mũi tên đều mang đi rất nhiều sinh mệnh, toàn thân Âu Dương đều là máu tươi, lúc này trong đoàn người, Âu Dương bay lượn, Thứ Kiêu Cung trong tay không ngừng bắn ra tiễn quang đoạt mệnh.

Trên biển, một bóng người cầm ngọc bích cốt đao trong tay đứng trên mặt biển, toàn thân mặc chiến giáp vẩy cá ngân sắc, trên mặt hiện lên tiếu ý.

- Trốn tránh thời gian dài như vậy vẫn muốn lên bờ, Bạch Hủ Minh đang ở Mê Hồn Hải, ta xem lúc này ai có thể cứu ngươi.

Đạm Thai Khước Tà khẽ liếm ngọc bích cốt đao, đây là một thanh yêu binh được Đạm Thai gia truyền thừa, trước khi Đạm Thai Khước Tà mỗi đời chết đi đều sẽ giao ngọc bích cốt đao cho Đạm Thai Khước Tà đời tiếp theo kế thừa.

- Ầm. . .

Quang tiễn cực lớn đánh lên mặt đất, tạo ra trên đại địa một hố to, cùng lúc đó, Âu Dương từ trên bầu trời lao thẳng xuống, loại chiến đấu này vô cùng tiêu hao yêu khí, chỉ trong chốc lát chiến đấu đã khiến yêu khí của Âu Dương bắt đầu rơi xuống, nếu như cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, Âu Dương phỏng chừng hắn có thể rơi xuống Pháp Thân đỉnh phong, đây chính là con đường chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hiện tại biện pháp duy nhất chính là độn địa mà đi, đi dưới mặt đất dù sao đỡ hơn trên trời rất nhiều, chí ít rất khó bị người ta phát hiện.

- Hắn muốn độn địa, ngăn cản hắn.

Nhìn thấy Âu Dương từ bầu trời lao xuống, Pháp Thân cường giả rốt cuộc xuất thủ, vô số kiếm linh bay ra, trong nháy mắt mặt đất liền bị cắm đầy kiếm linh, kiếm trận khắp nơi tựa hồ muốn phong kín tất cả.

- Cút ngay cho ta.

Âu Dương kéo cung, dẫn động quang tiễn, một đạo ánh sáng cực lớn từ trên bầu trời lao thẳng xuống, vô số kiếm linh bị tiễn quang này đánh bay, Âu Dương xác nhận lấy Đại Đế lực mở ra một thông lộ cho mình trong kiếm trận của Pháp Thân cường giả.

- Dùng huyễn trận.

Có một số kẻ ngu xuẩn la lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.