Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 47




Thiện đột nhiên xuất hiện, cho Toàn hai cú đấm hết lực. Toàn theo phản xạ thả tay tôi ra rít lên mạnh mẽ:

- Thằng chó này, mày là ai? Sao mày dám đánh tao? Mày muốn chết phải không?

- Câu này tao phải hỏi mày mới đúng, bố mày đang muốn chết đây. Loại đàn ông hèn hạ ra tay đánh phụ nữ như mày, sống chỉ thêm bẩn xã hội.

- Tao có đánh cũng là đánh vợ tao, liên quan gì đến chân lông mày.

Tôi thấy Thiện giật nảy người. Sau câu nói của Toàn, anh như phát điên lao lên đấm liên tục. Mặc kệ bao nhiêu ánh mắt của người đi đường, đang dồn hết vào ba chúng tôi:

- Thằng chó chết, ăn có thể ăn bừa chứ nói bừa tao đấm gãy răng mày.

Thiện hoàn toàn biến thành con người khác, mỗi cú đánh giáng xuống như những đòn chí mạng. Sợ xảy ra chuyện gì không ổn, tôi liền vội vã chạy đến kéo tay Thiện ra:

- Thôi anh ơi. Em không sao đâu, anh đừng đánh nữa.

- Em bỏ ra, vào trong trước đi.

- Em không vào đâu.

- Hôm nay anh phải cho thằng khốn nạn này biết thế nào lễ độ. Nó dám bảo em là vợ nó kìa.

Tôi chưa kịp lên tiếng giải thích, đã thấy Toàn lồm cồm bò dậy lau mấy vết máu trên mũi:

- Mày hỏi nó xem nó có phải là vợ tao không? Chúng mày mèo mả gà đồng với nhau chán rồi, giờ vào hùa đánh tao à? Con đĩ này mày giỏi lắm.

- Anh im đi đừng nói nữa.

- Tao cứ nói đấy, đúng tim đen nên nhột phải không? Tao phải cho cả thế giới biết mày trơ trẽn đến mức nào?

- Tôi có trơ trẽn cũng không bằng một phần của anh. Anh cút đi cho khuất mắt tôi, đừng để tôi phải điên máu lên.

- Mày điên đi tao xem nào? Tao không tin ban ngày ban mặt thế này, chúng mày làm gì được tao? Mày bỏ tao, bỏ quê hương để theo thằng đầu bếp quèn này chứ gì? Không dệ thế đâu con ạ.

"BỤP..."

Lại thêm một cú đấm nữa vào thẳng mặt Toàn, Thiện không kiêng nể túm chặt cổ áo:

- Mày thách tao này.

- Tao thách mày đấy, mày đánh chết tao thì mày với con đĩ kia cũng đừng hòng sống yên ổn.

Nhìn tình hình mỗi lúc một căng thẳng, đầu tôi ong ong chẳng suy nghĩ được gì. Chỉ biết khóc lóc cố gắng kéo Thiện ra, sợ Toàn sẽ bị Thiện đánh chết thật.

Cũng may vừa đúng lúc hai chú bảo vệ phát hiện, chạy tới can ngăn:

- Thiện...Đừng đánh nữa, chết người bây giờ.

- Chú cứ để yên, dạng cặn bã này chết không có gì phải tiếc.

Tôi nhân cơ hội ôm chặt lấy Thiện, khóc nấc lên:

- Anh nghe lời chú Nhân (chú bảo vệ) tha cho nó đi, vì nó mà anh có chuyện gì thì làm sao em sống nổi?

Quay sang Toàn, nhìn anh ta nằm bê bết dưới đất. Tôi mới quát lên:

- Anh còn không đi đi, muốn chết thật à?

Toàn lườm tôi, nhổ bãi nước bọt:

- Tao còn quay lại đấy, chúng mày đừng mừng vội.

Chờ bóng lưng Toàn khuất sau ngã rẽ, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thiện nhìn tôi như có điều muốn nói, nhưng lại thôi, lặng lẽ bỏ vào trước.

____

Tối hôm đó không hiểu sao nhà hàng ít khách hơn bình thường, Thiện nháy mắt ra hiệu cho tôi về từ hơn 8h. Cả đoạn đường đi anh cứ lầm lì, chẳng nói chẳng rằng làm tôi càng lo. Thà anh cứ hỏi rõ ràng, còn khiến tôi nhẹ lòng hơn nhiều. Cuối cùng tôi không chịu nổi, đành bắt chuyện trước:

- Em xin lỗi...

Thiện không trả lời, chỉ chăm chú lái xe

- Em kể anh nghe về quá khứ của em được không?

- ...

- Em và người đàn ông vừa nãy từng là vợ chồng. Nhưng bọn em chưa đăng kí kết hôn đâu, chỉ làm đám cưới qua loa thôi.

Nói đến đây, tôi len lén quan sát hành động của Thiện thấy không có gì khác thường, mới dám tiếp tục:

- Trước ngày em cưới 3 ngày thì bà nội anh ta đột nhiên qua đời. Em lại có thai trước, cỗ bàn mời dân làng hết rồi. Mẹ em định hoãn đám cưới lại, nhưng mẹ anh ta bảo cứ tổ chức bình thường. Em về nhà anh ta phải đi cửa sau, chứ không được phép bước vào cổng chính. Đến khi đứa bé được hơn 3 tháng thì nó bỏ em đi. Quan hệ của bọn em từ đó không khác gì người dưng, nước lã. Có lần cãi nhau anh ta còn đèo em về trả mẹ em, tháo nhẫn cưới vứt xuống ven đường. Bắt mẹ em ra xin lỗi anh ta. Em tức quá bỏ về luôn, rồi theo chị gái lên đây làm việc bắt đầu cuộc sống mới.

"Kít..."

Tiếng xe phanh gấp va chạm mạnh với mặt đường, tạo thành âm thanh chói tai. Tôi biết Thiện sẽ tức giận vì những gì tôi đã giấu diếm suốt thời gian qua, nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh nghe hết lời tôi kể:

- Anh đừng hiểu nhầm, em không cố ý giấu anh đâu. Em biết giờ có nói gì cũng là ngụy biện, có điều em chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của anh cả. Thật đấy.

- Ai bảo em lợi dụng tình cảm của anh?

- Thì...

- Anh không giận em, nhưng lại trách mình chưa đủ quan trọng để em tin tưởng, sẵn sàng mở lòng chia sẻ mọi chuyện.

- Anh đừng nghĩ thế, là em sợ nói ra sẽ mất anh thôi. Anh hoàn hảo có gia thế, có công việc ổn định. Tương lai không sớm thì muộn cũng thành công mĩ mãn, sao có thể yêu một người con gái như em được?

- Em thì làm sao?

- Em qua 1 đời chồng rồi đó, người ta sẽ dè bỉu, chê cười anh. Còn bố mẹ anh nữa, hai bác chắc chắn không chấp nhận em đâu.

- Em nghe rõ những lời anh chuẩn bị nói đây nài, anh không nhắc lại lần thứ 2 đâu.

Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, tôi thấy Thiện nghiêm túc như này. Nên cũng lắng tai nghe kĩ càng:

- Thứ nhất anh sống cho anh, không phải cho mọi người nên ai nói gì anh không quan tâm, càng không để ý. Mồm mọc trên mặt người ta, anh không quản được. Chỉ cần anh thấy tốt cho mình, thì anh sẽ làm đến cùng. Thứ hai em quá coi thường bố mẹ anh rồi, họ sẽ không vì em có 1 đời chồng, mà đánh giá em theo quan điểm định kiến của xã hội đâu.

- Anh không đùa em chứ?

- Chuyện tình cảm giữa anh và em, ngay từ đầu anh đã không đùa.

Tôi ôm chặt Thiện, bật khóc ngon lành. Người đàn ông này dù tương lai có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không bao giờ buông tay. Từ giờ phút này, tôi chính thức yêu anh không muốn quay đầu lại. Nằm mơ, tôi vẫn muốn bên anh.

- Nhưng sau này có chuyện gì phải nói với anh đầu tiên, không được phép tự mình chịu đựng nữa.

- ...

- Chặn số điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với gã chồng cũ đi. Gặp nó không được nói chuyện, gọi cho anh ngay. Còn nhà trọ của hai chị em nữa, có an toàn không?

- Cái này thì anh không phải lo, em không biết sao nó tìm được chỗ em làm. Nhưng nó không dám đến nhà trọ gây rối đâu, chị Hòa đập chết.

- Nó với cái Hòa hay đánh nhau lắm à?

- Vâng. Từ cái ngày mới yêu em, chị Hòa đã ghét cay, ghét đắng nó rồi. Nói gì đâu xa hôm em về quê giỗ bố, nó uống say sang làm loạn bị chị Hòa với bác cả em cho một trận nên thân.

- Ừ. Thế thì anh tạm yên tâm, để mai đến anh bảo mấy chú bảo vệ thấy mặt nó thì cứ tống cổ thẳng đi cho xong chuyện.

- Em cảm ơn anh.

- Anh không cần cảm ơn suông đâu, anh ghi nợ mấy nữa đòi dần.

Chúng tôi cùng nhau nhìn dòng người tấp nập, trong lòng cả hai đều dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả. Tôi vất vả, khốn khổ hơn hai mươi năm qua, đến khi gặp anh mọi vất vả đều trở thành dư thừa. Anh vì tôi mà không cần sĩ diện, tôi vì anh mà chẳng màng thanh xuân....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.