Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Chương 4: Chương 4




Editor: Tứ Phương Team

Mấy ngày qua nàng cứ như cái xác không hồn, bên ngoài tuyết đọng lại dần tan ra, tuy mặt trời đã lấp ló, nhưng nhiệt độ lại trở nên thấp hơn, bên trong hầm đất còn có đồ ăn, nhưng sức lực để nàng cầm lên lại không có, ngày trước khi rời khỏi Tắc Đỗ Văn, nàng còn biết cách sinh hoạt, nhưng sau khi mất đi Phổ Tư, dường như nàng nhận ra bản thân không còn biết cách nào để sống sót qua ngày. Nàng giống như u hồn, không ngừng ở trong một căn phòng nhỏ tràn ngập hồi ức của hai người, cho đến khi đi vườn rau nơi lúc trước phát hiện ra hắn.

Trong thời tiết giá rét, nơi đó đã sớm đã không còn vườn rau diếp xanh đậm, bao trùm trên mặt đất là tuyết trắng đang dần tan ra, còn sót lại trên đất là vũng bùn cùng hiu quạnh.

Tô Hi đứng ở nơi đó, vẻ mặt đau khổ khó có thể kìm nén, dù cố gắng như thế nào cũng không thể cất bước rời đi, cũng không biết qua bao lâu, một thanh âm rất nhỏ khiến cho nàng chú ý, nàng lấy lại tinh thần, phát hiện phía trước cách đó không xa có một chú thỏ trắng đáng yêu, lông mềm như nhung, đang di chuyển trên tuyết.

Tô Hi đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo hoàn toàn không để ý trên mặt đất đang ướt, nhào qua ôm lấy con thỏ kia, nghẹn kêu lên: “Phổ Tư… Là ngươi sao? Ngươi đã trở lại sao?”

Con thỏ kia bị nàng ôm chặt lấy, dường như rất hoảng loạn, giãy giụa đá chân lúc ẩn lúc hiện, Tô Hi lại liều chết giữ lấy con thỏ không bỏ, lệ rơi đầy mặt nói: “Ngươi đã quên ta sao? Ngươi là một con thỏ ngu ngốc! Sao ngươi lại có thể đã quên ta, sao lại có thể bỏ ta, ngươi đã nói sẽ không làm ta đau, nhưng ngươi làm cái gì, vì sao ngươi muốn đem tâm cho ta, ta không cần ngươi báo ân, ta chỉ hy vọng ngươi yêu ta!”

Nước mắt cùng cảm xúc kích động làm nàng cơ hồ thở không ra hơi, nhưng nàng còn không kịp khóc lóc kể lể nhiều, bên cạnh lại truyền đến một tiếng kêu ủy khuất kịch liệt hơn.

“Chẳng qua mấy ngày qua nhân gia không trở về, thế nhưng Tô Hi lại ôm con thỏ khác di tình biệt luyến*, Tô Hi là đại củ cải hoa tâm, tâm thỏ thỏ thật đau ô ô ô…”

*Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.

Đây là tiếng nói của một người nam nhân, rõ ràng lời nói như vậy hẳn là không thích hợp, nhưng cố tình người này lại có thể dùng những lời ấu trĩ ngốc nghếch này nói như chuyện hiển nhiên, hợp tình hợp lí hơn nữa rất êm tai.

Tô Hi nghe thấy thanh âm như sét đánh, cả người hoàn toàn cương cứng trên mặt đất không thể nhúc nhích, con thỏ trong lòng ngực nàng lập tức thoát ra nhảy chạy trốn, nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân trốn ở sau tường che, thân hình cường tráng, trên đầu lại có hai cái tai thỏ xinh đẹp.

Tô Hi nhìn hình bóng quen thuộc kia, đầu tiên là không thể tin tưởng, lại vui sướng, rồi sau đó một cổ tức giận dâng lên trong lòng, vốn dĩ Phổ Tư đang chờ Tô Hi giống vừa rồi, bổ nhào ôm lấy con thỏ kia, nhào lại đây ôm hắn, thế nhưng lại phát hiện biểu tình của Tô Hi trở nên rất khó coi, tai thỏ hắn run lên phát hiện nguy cơ, lập tức xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng sao Tô Hi có thể buông tha hắn, nàng giơ tay nhẹ nhàng vung lên, một bức tường băng từ mặt đất đột nhiên chui lên, Phổ Tư đâm vào băng ngã xuống đất, nằm trên mặt đất phát run, Tô Hi từ từ trên mặt đất bò dậy, đi đến bên người hắn, không chút khách khí mà đặt mông ngồi bên người hắn, nắm lấy lỗ tai hắn quát: “Vì sao lâu như vậy ngươi mới trở về! Ngươi biết ta…”

Tô Hi vốn dĩ đang hùng hổ, nói tới đây đột nhiên không nói được nữa, nghĩ đến mấy ngày bi thương tuyệt vọng đều nghẹn ở giữa yết hầu, làm nàng không có biện pháp mở miệng.

Nhận thấy được nàng khác thường, Phổ Tư vặn vẹo đứng dậy ôm lấy nàng, che ngực có chút ủy khuất nói: “Nơi này của thỏ thỏ mở một cái động, mấy ngày này tránh ở một góc chữa vết thương, không biết Tô Hi tới tìm thỏ thỏ.”

Nói tới đây Phổ Tư ngừng một chút, đáng thương nói: “Nhân gia cho rằng Tô Hi cùng vương tử có một tình yêu thắm thiết không thể chia ly, không cần thỏ thỏ, lúc trước ngươi thích vương tử như vậy, sau lại vứt bỏ thỏ thỏ đi cùng vương tử…”

Những lời này làm tâm Tô Hi như nứt ra thành một cái động, dường như muốn chảy máu, nàng buông lỏng lỗ tai hắn, ôn nhu vuốt lông tơ mềm mại cùng lỗ tai đáng yêu trên đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Đó là hiểu lầm.”

Nói xong câu đó liền muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu, đành phải bồi thêm một câu: “Sau đó ngươi cũng thấy rồi, ta bị hắn nhốt ở trong tháp, cũng không phải là tự nguyện ở lại.”

Phổ Tư không có lên tiếng, nàng nghĩ đến lúc trước mình nói với hắn những lời khó nghe đó, trong lòng áy náy càng sâu, nàng vui sướng khi hắn xuất hiện, rồi lại sợ hãi những cảnh này chỉ ở trong mơ, nhịn không được không ngừng sờ mặt hắn, để tay dán ở trên da thịt ấm áp của hắn, xác nhận hắn tồn tại, nhưng lúc nàng nhìn hai mắt hồng bảo thạch mỹ lệ của hắn, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, có chút run rẩy hỏi: “Lúc trước ngươi dùng qua ma pháp cấm kỵ hóa người sao?”

Lông mi màu trắng bạch của Phổ Tư hơi hơi rũ xuống dưới, che khuất cặp con ngươi có cấm kỵ chi hồng kia, Tô Hi cũng nhắm hai mắt lại, dựa vào hắn trong lòng ngực, tùy ý để hắn ôm gắt gao.

Qua một hồi lâu, nàng mới mở mắt, dùng biểu tình say mê hỏi hắn: “Cho nên ngươi có thể duy trì hình người, không phải sử dụng sức mạnh của phù thủy chi tâm để duy trì, mà là bởi vì ma pháp cấm kỵ, nếu nói như vậy, vì sao lỗ tai cùng cái đuôi không biến mất, nếu ma pháp cấm kỵ thật sự thành công, nào có khả năng sẽ thấy như vậy?”

Phổ Tư chớp đôi mắt nhìn nàng, lỗ tai phiếm hồng, làn da thâm sắc phiếm ra màu đỏ khả nghi: “Mới không nói cho Tô Hi.”

“…”

“Nhưng nếu Tô Hi hôn hôn, nói không chừng nhân gia sẽ nói ra.”

“….Ngươi cái con thỏ này, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, biết ta luyến tiếc ngươi cho nên liền dám nói điều kiện với ta?”

Tô Hi giả vờ hung ác trừng mắt hắn, Phổ Tư gắt gao ôm nàng, lỗ tai làm bộ lơ đãng chuyển động, một bộ dạng không cho hôn thì cái gì cũng không nói, Tô Hi bất đắc dĩ, bẹp một tiếng liền hôn lên gương mặt hắn, hùng hổ nói: “Có thể nói rồi chứ.”

Phổ Tư bĩu môi để sát vào môi nàng, dùng giọng nói mơ hồ: “Ưm… Nơi này, chụt chụt…”

Nhìn bộ dáng rất muốn bị cưỡng hôn của hắn, trên trán Tô Hi toát ra gân xanh, nhào lên môi hắn dùng sức gặm, sau khi cắn được hắn, nàng lập rời khỏi, không nghĩ để hắn thực hiện được, nào biết động tác của Phổ Tư so với nàng càng nhanh hơn, một phen đè lại cái gáy của nàng, đầu lưỡi linh hoạt giống như con thỏ nhanh chóng chạy về tổ, cứ như vậy xem nàng môi như tổ của mình, vui sướng mà bắt đầu quấy đảo.

Đây là nụ hôn đầu tiên trong mấy tháng qua của hai người, trong phút chốc nhiều cảm xúc đan xen, khi bắt đầu nàng vẫn luôn không cho phép Phổ Tư hôn nàng, sau đó hắn không hề tranh thủ, nghĩ đến việc hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện nàng có Tắc Đỗ Văn, chỉ là không muốn cưỡng bách nàng mà thôi.

Con thỏ này thật ngốc, con thỏ ngu ngốc của nàng, trong lòng Tô Hi mềm nhũn, ôm lấy cổ hắn bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn, lưỡi Phổ Tư quét qua hàm trên, liếm qua răng của nàng, thực nỗ lực nhấm nháp hương vị của nàng, tuy nhiệt tình nhưng lại có chút trúc trắc, cùng với lúc bình thường đùa bỡn thân thể nàng lại có chút không giống nhau.

Tô Hi cười thầm, nguyên lai con thỏ này trên mặt tỏ ra hiểu biết nhưng thật ra thì rất ngây thơ, nghĩ đến lúc trước thân thể mình bị hắn lăn lộn đến lợi hại, nàng không chút khách khí cuốn lưỡi hắn lên, liếm mút hôn sâu cùng hắn giao triền. khi Phổ Tư bị nàng áp chế, đầu tiên là lỗ tai run rẩy ngoan ngoãn mặc cho nàng đùa giỡn, nhưng đang lúc Tô Hi khoái ý càng thêm say mê với đùa bỡn hắn, đột nhiên Phổ Tư đẩy nàng ra.

Tô Hi vốn dĩ đang trầm mê trong nụ hôn nồng nhiệt, bởi vậy khóe miệng còn mang theo chất lỏng của hai người triền miên, khó hiểu mà nhìn hắn, liền nghe được khẩu khí của hắn như là mới vừa ăn qua người chết: “Tô Hi cùng vương tử đã hôn qua bao nhiêu lần?”

Tô Hi sửng sốt, lập tức biết này con thỏ ăn dấm: “Sao ngươi không nghĩ ta và ngươi đã làm bao nhiêu lần, không muốn hôn thì đừng hôn.”

Nói xong nàng đứng dậy đi, Phổ Tư lập tức từ phía sau nàng, gắt gao ôm lấy nàng, liếm nàng lỗ tai lấy lòng nói:

“Nhân gia chỉ là quá ghen ghét, sợ là đang nằm mơ, hoặc là Tô Hi ngại kỹ thuật hôn của thỏ thỏ không tốt, không cần thỏ thỏ.”

Tô Hi bất đắc dĩ, đưa tay bao trùm trên mu bàn tay hắn, vuốt mu bàn tay hắn ôn nhu nói: “Ai kêu ngươi không nói yêu ta, ta cho rằng ngươi chỉ là muốn báo ân.”

Phổ Tư vùi mặt vào giữa tóc nàng, tham lam hấp thụ hơi thở của nàng, càu nhàu nói: “Không thể nói…”

“Vì cái gì?”

Tô Hi khó hiểu mà mở miệng nói, Phổ Tư lại lật tay, nắm lấy lòng bàn tay nàng, một bên lẩm bẩm, một bên dùng ngón tay ở nàng trong lòng bàn tay vuốt ve.

Tô Hi bị hắn làm cho vừa ngứa vừa tê, muốn rút tay về mắng hắn, hắn lại lôi kéo nàng không bỏ, ở trong lòng bàn tay nàng khoa tay múa chân, qua một hồi lâu, nàng mới phát hiện hắn ở viết “Phổ Tư” cùng “Tô Hi”, sau đó ở giữa tên hai người, không ngừng vẽ tình yêu.

“Cái gì a, ngươi…”

Tô Hi khó hiểu nhẹ giọng nói, lại không hề giãy giụa, tùy ý hắn một lần lại một lần ở trong lòng bàn tay nàng vẽ. Hô hấp Phổ Tư có chút ngắn ngủi, ở bên tai nàng phun nhiệt nói: “Không thể nói, nhưng mỗi ngày thỏ thỏ sẽ vẽ cho Tô Hi xem, Tô Hi tin tưởng thỏ thỏ được không.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu, nâng sườn mặt Tô Hi lên, làm nàng quay đầu, nhìn tới cặp mắt đỏ cấm kỵ kia của hắn, cũng ở trên mặt nàng liếm vài cái, lại nhẹ giọng nói: “Tin tưởng ta.”

Nàng nhìn hai tròng mắt hắn, không hiểu hắn vì sao vẫn luôn kiên trì nói không thể, nhưng cặp mắt cấm kỵ kia phảng phất như muốn hiến trọn cho nàng, an ủi tâm nàng. Đột nhiên Tô Hi cảm thấy, có nghe được đến câu kia yêu hay không cũng không cần thiết, tâm hắn đều cho nàng, chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng, nàng cần gì cưỡng cầu hắn phải nói yêu.

Vì thế nàng nhắm mắt lại lần thứ hai hôn lên môi hắn, cùng mới vừa rồi hung ác gặm cắn hoàn toàn bất đồng, nàng nhẹ nhàng mổ cánh môi ấm áp của hắn, từ từ liếm láp hình dáng đôi môi mỏng, Phổ Tư mở to đôi mắt hồng, hô hấp dần dần dồn dập, rồi sau đó hắn rốt cuộc vươn đầu lưỡi, thật cẩn thận gặp phải nàng ướt át.

Một ngọt ngào dường như như mật, từ chỗ tương giao dần lan truyền, hai người đồng thời mở miệng ra muốn nhấm nháp càng sâu loại ngọt ngào này, khuấy đỏa lẫn nhau, thu hoạch càng nhiều hơi thở.

Tuy bầu trời có ánh nắng mặt trời, bên ngoài tuyết dần tan ra những kỳ thật vẫn rất rét lạnh, nhưng lúc này Tô Hi lại cảm thấy chính mình như là ở trong ngọn lửa nóng bỏng. Vui sướng khi mất mà tìm lại được ở trong lòng dần biến hòa thành tình dục, hắn tích cực đòi lấy cũng làm tâm nàng tràn đầy ngọt ngào. Bàn tay của Phổ Tư nắm chặt, chế trụ mông nàng, nâng thân thân nàng lên, làm hai chân nàng cơ hồ dán ở trên người hắn cùng hắn hôn nồng nhiệt.

Chân dài mạnh mẽ của hắn tham nhập giữa hai chân nàng, cách váy áo từng chút từng chút ma sát hạ thân nàng, nàng trầm mê trong nhiệt tình của hắn hồn nhiên chưa phát giác, thẳng đến khi bị hôn đến cơ hồ quên hô hấp, thở phì phò thật vất vả rời khỏi môi hắn, Tô Hi mới phát hiện sau lưng mình đã chạm vách tường, mà cánh tay nóng bỏng của Phổ Tư đang vén váy nàng lên.

“…Phổ Tư… Về phòng đi a…”

Tô Hi xấu hổ rên rỉ, lại mở chân ra tùy ý tay hắn tham nhập chỗ riêng tư nhất. Tuy rằng từng giao cấu vô số lần, nhưng đa số đều là ở trên giường, một lần kịch liệt nhất chính là ở trong phòng bếp mà thôi, đối với nàng mà nói làm tình là có thể, nhưng đóng của lên phòng là được, đột nhiên ở bên ngoài như vậy hơn nữa ban ngày ban mặt, làm nàng bên tai nổi lên cảm thấy thẹn đỏ mặt.

Phổ Tư thuần thục lộng hoa hạch mẫn cảm của nàng, khảy cánh hoa hơi hơi thức tỉnh kia, phát hiện nàng mềm mại đáp lại, hắn thấp giọng nở nụ cười, trong giọng nói dường như làm nũng mang theo thật sâu dụ hoặc: “Muốn quan hệ cùng Tô Hi ở bất kì nơi nào cũng được.”

“Ưm… Đừng… Hô a…”

“Muốn để Tô Hi ở dưới mặt trời cao trào.”

Phổ Tư thấp giọng nói, ngón tay thuận thế đâm vào hoa huy*t ướt át, gian xảo công kích trực tiếp bên trong nhuỵ điểm mẫn cảm nhất, nhanh chóng mà lặp lại cọ xát. Tô Hi nào chịu được kích thích như vậy, nhiều ngày chưa cùng hắn thân cận, hơn nữa có thể lần thứ hai vui sướng ôm hắn, làm thân thể của nàng trở nên càng trở nên mẫn cảm, mới một chút đã bị đẩy lên cao trào.

“…Đừng… Ưm ưm… Đừng …”

Tô Hi không nghĩ tới mình lại nhanh chóng ở trong tay hắn bỏ giáp như vậy, toàn thân trên dưới đều đỏ lên, nàng muốn chống cự ngọn lửa tình dục trong thân thể, nhưng Phổ Tư lại nàng nhờ chất lỏng cao trào, không chút do dự thêm vào hai ngón tay, đánh thức thịt non trong hoa kính vui thích, đồng thời không quên mở rộng hoa kính lâu ngày chưa an ủi.

Đôi tay Tô Hi nắm lại đặt ở phía trên ngực hắn, muốn ngăn cản chính mình trầm luân, nhưng là mỗi lần ngón tay Phổ Tư ra vào, đều không lưu tình chút nào, mang đi ý chí của nàng, tê dại khoái ý khiến nàng hai chân run rẩy cơ hồ không thể chống đỡ thân thể, càng miễn bàn là môi lưỡi hắn còn thỉnh thoảng liếm mút thăm dò mật dịch trong miệng nàng, làm nàng vô luận phía dưới hay phía trên thân thể đều chỉ có thể để hắn bừa bãi xâm lấn.

Ở dưới sự xâm lấn tích cực của Phổ Tư, hoa huy*t rất nhanh đã bị khuấy đảo đến lầy lội, hắn không chút do dự kéo quần lót nàng xuống, nâng mông nàng lên, khiến u cốc nàng kề sát với côn th*t nóng cháy dựng đứng của hắn, cắn vành tai nóng đỏ của nàng thấp giọng nói: “Tô Hi nhớ kẹp chặt chân, đừng lại đẩy thỏ thỏ ra.”

“Cái gì kẹp chặt chân… Nha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.