Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 10




Rầm!

Chiếc xe ngựa lập tức lao vào Dương Thần.

Nhưng không có hình ảnh Dương Thần bay đi như mọi người nhận thức, chiếc xe ngựa khi lao phải Dương Thần như lao phải bức tường lập tức dừng lại nhưng theo quán tính mà chiếc kiệu phía sau bay lên sau đó rơi xuống đất, tên đại hán thì bị dư chấn của cú va chạm chấn bay ra ngoài.

Chiếc kiệu vừa đáp xuống đã vỡ ra thành nhiều mảnh, một thanh niên tầm 20 tuổi bước ra với biểu cảm vô cùng giận dữ. Mọi người khi nhìn thấy người này thi vô cùng thất thanh, ngay lập tức quỳ xuống hô:

- Bái kiến Đại hoàng tử giá lâm!

Dương Thần và Dương Lan Nhi nghe vậy cũng đoán ra thân phận của người này nhưng cũng không quỳ mà hững hờ nói:

- Hoá ra là vị đại hoàng tử của đế quốc sao, tại hạ thất lễ, thất lễ!

- Hừ, dám phi lễ với bổn hoàng tử, ngươi biết điều thì tự chặt hai tay, phế đan điền thì ta sẽ tha cho ngươi!

Đại hoàng tử nói, giọng nói vô cùng cao ngạo không để Dương Thần vào mắt.

Dương thần nghe vậy sắc mặt chợt lạnh xuống, hắn đã xin lỗi nhưng đối phương nói vậy làm hắn vô cùng khó chịu.

- Ồ, ca ca, vị đại hoàng tử này muốn phế huynh kìa!

Dương Lan Nhi sợ thiên hạ không loạn lập tức hô. Đại hoàng tử nghe có người nói lập tức quay sang nhìn Dương Lan Nhi.

Oanh.

Trong đầu hắn lúc này nổ vang một tiếng, không ngờ đi đến nơi này có thể gặp được một người con gái xinh đẹp như vậy, so với những người mà hắn từng nhìn thấy thì nếu nàng la hoa thơm thì bọn họ không khác nào rác rưởi, trong lòng thầm định người con gái này nhất định phải thuộc về mình.

Thấy Dương Lan Nhi gọi Dương Thần là ca ca, tên hoàng tử lập tức thay đổi chủ ý:

- Nếu nàng đã mở lời thì ta chỉ cần ngươi tự phế đan điền là đủ!

Lời nói tuy đã không áp bức như trước nhưng cũng vô cùng bá đạo.

Mọi người im lặng nhìn tên Đại hoàng tử này nhảy nhót như là một thằng hề, hai người này chính là đại thiếu gia và tiểu thư của Dương Gia đấy, cho dù ngươi là Đế hoàng cũng không dám đắc tội với Dương Gia bây giờ đâu, tên đại hoàng tử này có vẻ điên rồi, chắc thường ngày bắt nạt quá nhiều người nên bây giờ trở thành thói quen, bây giờ bản thân đá vào thiết bản mà vẫn không hay biết.

- Hừ, cho ngươi chút thể diện mà còn không biết đủ, đại hoàng tử gì chứ, một tên rác rưởi vừa đạt đến Trúc cơ tầng 5 mà cũng dám gáy trước mặt ta sao, đến cả Lan Nhi còn không bằng, dám ra lệnh cho ta phế đan điền, ta thấy ngươi không muốn sống rồi phải không?

Dương Thần không nhịn nữa, nếu ngươi đã không tôn trọng ta thì ta việc gì phải khách sáo với ngươi. Vốn là một việc nhỏ, nhưng tên này không muốn tha cho hắn thì hắn cũng chơi đến cùng.

Tên Đại hoàng tử nghe vậy rất bất ngờ, trong đế quốc, người chưa đến 20 tuổi mà đã đột phá Trúc cơ kỳ như hắn cực ít huống hồ hắn còn là tầng 5, từ khi nào mà Trúc cơ kỳ trong mắt tên này không đáng một đồng vậy, hơn nữa nghe Dương Thần đe doạ cũng làm hắn rất phẫn nộ, từ trước đến giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác chứ đâu đến lượt người khác làm gì hắn vì thế hắn vô cùng hống hách ngang tàng không coi ai ra gì.

- Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng, vậy thì ta sẽ tự tay phế ngươi.

Nhìn xung quanh mọi người nhìn mình như một thằng ngu đồng dạng, lập tức tay nhanh hơn não hét lên rồi đánh về phía Dương Thần.

- Phục Hổ Quyền!

Gồng sức hét lên một tiếng, lập tức hắn giơ nắm đấm hướng về Dương Thần, nắm đấm mang theo nguồn linh lực khá mạnh ngay lập tức áp sát đến Dương Thần.

Dương Thần thấy vậy liền nở nụ cười, giơ tay ra đỡ đòn, bàn tay lập tức nắm chặt tay Đại hoàng tử, không đợi hắn mở miệng lập tức giơ lên trên trời rồi đập xuống đất.

Rầm!

- Này thì đại hoàng tử!

Rầm!

- Dám láo với lão tử à!

Rầm!

- Đi đường không có mắt sao, cho ngựa chạy như vậy, muốn gây loạn nơi này sao?

Rầm! Rầm!

...

Mỗi lần đập xuống là Dương Thần lại bồi một câu, tên hoàng tử này hoàn toàn không có khả năng phản kháng, giờ phút này hắn thực sự hối hận rồi.

Dương Thần đập tên này đến khi sắp chết lập tức tiến vào hệ thống mua vài viên Phục Sinh Đan kéo dài sinh mệnh cho hắn rồi thiếp tục đập. Đối với tên hoàng tử này, cách đánh của Dương Thần khiến hắn rất thống khổ, thà rằng giết hắn luôn còn dễ chịu hơn cái cảm giác chết đi sống lại liên tiếp này.

Rầm! Rầm!...

Mọi người hình dung lại hình ảnh tên Đại hoang tử bây giờ so với lúc xuất hiện khác nhau một trời một vực, lúc đến phong quang bao nhiêu thì bây giờ thảm hại bấy nhiêu, nhưng hầu hết họ vẫn sợ hãi cách tra tấn của Dương Thần, đánh gần chết rồi lại cho uống đan dược để khoẻ lại rồi lại đánh, chiêu này thật ghê rợn. Mọi Người im lặng chăm chú nhìn mà không để ý thời gian.

Rầm! Rầm!...

Dương Lan Nhi thấy Dương Thần không những không mệt mỏi mà ngày càng hăng say sợ xảy ra án mạng lập tức chạy đến ngăn cản:

- Ca! ngươi đã đánh tên này gần 1 giờ rồi không thấy mệt sao, ta thấy nên tha cho hắn đi!

Dương Thần đang tập trung cao độ trong " công việc " nghe Dương Lan Nhi nói lập tức ngừng lại thả tên này xuống, nếu đổi lại là người khác nói chưa chắc hắn đã từ bỏ nhưng hắn rất nghe những gì Lan Nhi nói nên cũng thả tên này xuống nếu không hắn vẫn muốn " làm " tiếp. Công nhận cảm giác hành hạ người khác thật là sướng.

Nhìn tên Đại hoàng tử đang nằm dưới đất thịt máu lẫn lộn đến cha mẹ cũng nhận không ra Dương Thần trong lòng tự tặng cho mình vài like, công nhận mình thật có tiềm năng nha, có thể nghĩ ra cách như vậy.

Bốp!

Dương Thần tiện chân đá ngay vào đan điền của hắn, lập tức xung quanh linh khí trở nên nồng đậm hơn, tên này từ nay về sau chính thức trở thành phế nhân. Theo Dương Thần biết thì khi hoàng tử đã bị phế sẽ mất đi cơ hội tranh ngôi Đế hoàng, hình phạt này đối với tên hoàng tử này coi như cũng có thể chấp nhận.

- Các ngươi đợi đó cho ta, ta theo chỉ thị của Phụ hoàng đến Dương Gia cầu hôn, ta sẽ nhờ Dương Gia trừng phạt hai người các ngươi, cứ chờ đó.

Tên hoàng tử này vẫn không chị bỏ cuộc tiếp tục uy hiếp Dương Thần.

Dương Thần nghe hắn nói không nhịn nổi bật cười, cười đến không đứng vững ngã xuống đất cười nghiêng ngả, cười mặc kệ hình tượng.

- HÁ HÁ HÁ, Buồn cười chết mất, HÁ HÁ...

Dương Lan Nhi cảm thấy thật xấu hổ thay cho ông anh của mình, quay nguwoif làm như không quen.

Sau khi kìm lại được cơn buồn cười, Dương Thần tiến về phía tên Đại hoàng tử đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì võ vai hắn làm vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Người anh em, ngươi nói ta mới nhớ, ta là người Dương Gia đấy.

Rồi chỉ về phía Dương Lan Nhi:

- Nàng cũng là người Dương Gia đấy!

- Ngươi! phụt!

Tên hoàng tử sau khi nghe Dương Thần nói lập tức phun một ngụm máu hôn mê.

Dương Thần thấy vậy cũng mặc kệ, xoay người về hướng Dương Gia cùng Dương Lan Nhi trở về.

Lúc này tên đại hán đã tỉnh dậy, lập tức chạy đến đỡ tên Đại hoàng tử đi về hướng Dương Gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.