Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng

Chương 17: Chương 17




Nghe hắn nói, Thẩm Thanh Huyền vốn thật lòng giúp hắn làm nhiệm vụ muốn đổi ý.

Cơ mà thực ra Cố Kiến Thâm không lo lắng lắm, nhiệm vụ hai người chưa hoàn thành còn không ít, chỉ cần kẹt một cái cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên sẽ không mặc kệ hắn.

Nam canh nam dệt nghe có vẻ không khó, nhưng thực tế lại khiến hai người rất khó xử.

Đầu tiên là vấn đề ai canh ai dệt.

Thẩm Thanh Huyền giành nói trước: “Ta canh ngươi dệt.”

Cố Kiến Thâm nói: “Cày ruộng vừa bẩn vừa mệt, ngươi vẫn nên ở trong nhà dệt vải đi.”

Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi thật sự coi ta là nữ nhân?”

Cố Kiến Thâm nói: “Sao có thể? Chẳng qua không muốn ngươi vất vả thôi.”

Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Có vất vả nào mà ta chưa từng trải?” Tu hành Thiên Đạo là kiềm chế giữ mình, nói trắng ra bốn chữ này là không ngừng gây khó dễ cho bản thân, vậy nên Thẩm Thanh Huyền vì tu hành mà trải qua không ít chuyện cực khổ.

Cố Kiến Thâm không khăng khăng nữa: “Được, theo ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền hơi thoả mãn, cảm thấy cái tên này coi như thức thời.

Trong thôn trang có sẵn xe bò và nông cụ, không cần đi tìm nữa.

Cố Kiến Thâm ra ngoài ruộng. Thẩm Thanh Huyền thay một thân xiêm y vải thô, có điều ngoại y hình đẹp, làn da trắng mịn non mềm, dù có mặc thành như vậy trông vẫn rất xinh.

Cố Kiến Thâm nhìn bàn tay non mịn của y bảo: “Hay là để ta đi.” Hắn lo tay y bị cái cày gai gỗ kia quẹt bị thương.

Thẩm Thanh Huyền: “Câm miệng!”

Cố Kiến Thâm đành phải thành thật chờ một bên.

Thực tình Thẩm Thanh Huyền chưa từng dùng nông cụ thô sơ này, chẳng qua y học việc rất nhanh, hơi nghiên cứu tí là rõ ngay.

Đừng thấy thân thể này của y mảnh mai yếu ớt, thực ra rất có sức, dù sao cũng được linh khí tẩm bổ mấy tháng, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên có biện pháp điều dưỡng, hiện giờ không thua thể xác của Cố Kiến Thâm bao nhiêu.

Y cày ruộng trông rất trôi chảy, chưa đầy một lúc mà đã xong hai đầu bờ ruộng.

Cố Kiến Thâm cười nói: “Nghe nói thế gian có câu chuyện về Tây Thi đậu phụ(1), hiện giờ ở chỗ ta lại có Tây Thi cày ruộng.”

(1) “Tây Thi đậu phụ” nói đến nhân vật người đàn bà bán đậu phụ trong truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn.

Thẩm Thanh Huyền bực mình hắn: “Bệ hạ không quản được miệng mình đúng không?”

Cố Kiến Thâm nói: “Về sau đều giao cho ngươi quản lý.”

Lắm mồm! Lắm mồm chết ngươi luôn đi! Thẩm Thanh Huyền không thèm để ý tới hắn.

Thẩm Thanh Huyền cày ruộng xong liền bắt đầu dằn vặt Cố Kiến Thâm: “Nhanh đi dệt vải!”

Cố Kiến Thâm dung túng nói: “Được.”

Thẩm Thanh Huyền cùng hắn vào nhà, Cố Kiến Thâm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng —— tâm cơ tên này cũng sâu lắm, không biết lấy đâu ra ít kim tuyến quấn trên khung cửi, tức thời mê hoặc ánh mắt Thẩm Thanh Huyền.

Cố Kiến Thâm nói: “Có lòng cho ngươi dệt vải, vậy mà ngươi không chịu.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Y nào có biết kim tuyến này lại lóng lánh cỡ đó!

Cố Kiến Thâm ngồi trước khung cửi, ngón tay gảy tới gảy lui, trông cũng ra dáng lắm.

Thẩm Thanh Huyền cười hắn: “Bệ hạ rất thích hợp với cái nghề của nữ nhân này.”

Cố Kiến Thâm nghịch kim tuyến nói: “Vì ngươi mà làm gì đó đều thích hợp.”

Trêu người không thành còn bị người ghẹo ngược lại, đích thị là bản tôn Tôn chủ đại nhân rồi!

Thẩm Thanh Huyền nói không lại hắn, dứt khoát im lặng, thành thật nhìn hắn dệt vải.

Cố Kiến Thâm cũng rất phối hợp, ra vẻ đứng đắn dệt vải.

Một lúc lâu sau, Cố Kiến Thâm hỏi y: “Thế nào?”

Thẩm Thanh Huyền cau mày nói: “Không được.”

Tuy bọn họ nhập vào xác phàm, nhưng ngọc giản này theo chân linh hồn, cho nên y vẫn có thể nhìn thấy, chỉ có điều không cách nào lấy chúng ra.

Cố Kiến Thâm ngừng lại: “Ta đã nói rồi, nhất định là muốn ta cày ruộng ngươi dệt vải mới được.”

Thẩm Thanh Huyền không tin, y nói: “Chắc là muốn chúng ta làm cùng lúc.”

Cố Kiến Thâm: “Cùng lúc?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Chuyển khung cửi ra ngoài ruộng đi.”

Cố Kiến Thâm: “…”

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn bất động, dứt khoát nói: “Không cần ngươi, ta tự mình làm.”

Cố Kiến Thâm sao cam lòng để y làm việc thô tục này, thế là vội vàng bảo: “Ta làm cho, ngươi đừng làm mình bị thương.”

Thẩm Thanh Huyền ghét nhất là hắn cứ xem mình như thế yếu, nhưng y vẫn không chịu nghĩ thử, vì sao Cố Kiến Thâm lại muốn hết mực cưng chiều y như thế.

Cố Kiến Thâm vừa xách khung cửi cồng kềnh vừa nói: “Nếu cùng lúc thì đâu cần chuyển ra ngoài ruộng? Ngươi ở bên ngoài cày ruộng còn ta trong nhà dệt vải là được.”

Thẩm Thanh Huyền ha ha: “Không nhìn ngươi, ai dám cam đoan ngươi đang dệt vải mà không phải phá khung cửi?”

Cố Kiến Thâm: “…” Uy tín của hắn đã phá sản đến mức này rồi sao?

Hai người tiếp tục bắt đầu cày ruộng cùng dệt vải, lần này là làm cùng lúc, Cố Kiến Thâm tương đối nghe lời, không kêu ngừng thì không ngừng, cuối cùng hắn còn nói với Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi thấy ta hiền không?”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Thiếu chút nữa vứt xe cày lên đầu hắn.

Thẩm Thanh Huyền kiên định cho rằng cày ruộng là cày cho xong mảnh đất này, dệt vải là phải dệt xong một tấm vải, vì vậy kiên trì bận rộn liên tục.

Tuy nói thể xác này của y đã được điều chỉnh không tệ, nhưng làm việc chân tay với cường độ cao, y vẫn mệt tới mức mồ hôi nhễ nhại.

Mặt trời sắp sửa xuống núi, đất đã cày xong, vải cũng dệt xong …

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Sao rồi, nhiệm vụ hoàn thành chưa?”

Thẩm Thanh Huyền rất muốn đập ngọc giản.

Vừa thấy vẻ mặt này của y, Cố Kiến Thâm biết chắc là không hoàn thành.

Hắn thầm thấy buồn cười, nhưng trên mặt đương nhiên không dám biểu lộ, nếu hắn mà cười sợ rằng tối phải ngủ ngoài cửa.

Cố Kiến Thâm không nói nhiều, chỉ giơ miếng vải vàng trong tay lên mà nói: “Tay nghề của ta cũng không tệ lắm nhỉ?”

Ngay cả tâm trạng thưởng thức vàng lấp lánh Thẩm Thanh Huyền cũng không có.

Cố Kiến Thâm “dè dặt” nói: “Không hoàn thành sao?”

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ giận: “Ngày mai tiếp tục!”

Trời cũng đã tối đen rồi, y có thể cày, nhưng trâu lại cày không nổi.

Cố Kiến Thâm cũng không nhắc tới chuyện đổi vai, chỉ bảo: “Được.”

Thẩm Thanh Huyền mệt mỏi cả ngày, mồ hôi đầm đìa rất không thoải mái, y nói: “Ta đi tắm.”

Mắt Cố Kiến Thâm sáng lên: “Ta tắm với ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền tặng hắn một chữ: “Lăn!”

Cố Kiến Thâm lập tức lăn tới bên cạnh y.

Thẩm Thanh Huyền đóng cửa phòng tắm cái rầm, ngăn tên biến thái này ở ngoài.

Cố Kiến Thâm cao giọng nói: “Sắp sửa thành thân rồi, cho ta nhìn thì có sao đâu?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Còn lải nhải nữa ta không gả.”

Cố Kiến Thâm vội vã dỗ dành y: “Được rồi, ta không nhìn, ngươi từ từ tắm, ta đi làm cơm tối cho ngươi.”

Cảm nhận được hắn đã đi xa, Thẩm Thanh Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.

Y ngâm mình trong thùng tắm, thật sự mệt vô cùng, tay đau mà chân cũng đau, mùi vị này đúng là đã lâu chưa từng trải.

Từ buồng tắm đi ra, Cố Kiến Thâm đã bày sẵn một bàn đồ ăn, trông rất là ngon miệng.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệ hạ thật hiền huệ.”

Cố Kiến Thâm tự động xem như y đang khích lệ hắn: “Ngươi thích là tốt rồi.”

Thật ra Thẩm Thanh Huyền cũng dễ dụ lắm, vuốt lông một xíu là y đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Ăn cơm tối xong, hai người lên giường nghỉ ngơi.

Cố Kiến Thâm thấy y nhíu mày, thế là nói: “Ta xoa bóp cho ngươi nhé.” Hắn biết y lưng mỏi chân đau.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không cần.”

Cố Kiến Thâm lại bảo: “Ngươi chưa quen với xác phàm, nếu cứ thế mà ngủ, đảm bảo mai ngươi không xuống giường được.”

Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt lông mày.

Cố Kiến Thâm đứng đắn nói: “Yên tâm, ta không làm bừa, chỉ giúp ngươi thả lỏng thoải mái chút thôi.”

Đúng là Thẩm Thanh Huyền rất khó chịu, y cũng biết rõ với tình trạng này, nếu mình ngủ thẳng tới sớm mai, e rằng cơ thể sẽ nhức mỏi tới mức đi không nổi.

Y không lên tiếng nhưng không cự tuyệt nữa, Cố Kiến Thâm tất nhiên ngầm hiểu trong lòng.

Cơ thể Thẩm Thanh Huyền mềm mại, dù cách quần áo vẫn làm người cảm nhận được thơm ngát thấm tận mũi, Cố Kiến Thâm vừa đặt hai bàn tay lên, tức thời như bị hút chặt, hoàn toàn dịch không ra.

Thẩm Thanh Huyền nhấc mí mắt nhìn hắn, Cố Kiến Thâm hoàn hồn, lại niệm Thanh Tâm chú, nghiêm trang đứng đắn đấm bóp cho y.

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn không giống vẻ gây sự, vì vậy lần thứ hai híp mắt lại.

Cố Kiến Thâm cũng có chút nghề, thủ pháp không nhẹ không nặng, xoa ấn đúng chỗ, thân thể vốn đang nhức mỏi lập tức thoải mái hơn nhiều … Thẩm Thanh Huyền cứ thế bị hắn xoa cho ngủ.

Tiếc rằng Cố Kiến Thâm lại không ngủ được, sờ tới sờ lui mần cả buổi, lại thấy dáng vẻ lười biếng thích ý kia của Thẩm Thanh Huyền …

May mà là Cố Kiến Thâm, đổi thành người khác e rằng đã chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu rồi.

Cố Kiến Thâm lại tắm nước lạnh lại niệm Thanh Tâm chú, cuối cùng mới xem như bình ổn lại.

Trở về nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền ngủ say tới vậy, hắn cảm thấy rất không cam lòng. Thực ra làm tình với Thẩm Thanh Huyền không khó, y cũng không để tâm, nhưng Cố Kiến Thâm lại không qua được vách ngăn trong tâm lý mình.

Hắn tâm tâm niệm niệm thích y, thì trái tim y lại tĩnh như dòng nước lặng.

Sau khi hai người thân mật hơn, hắn càng lún càng sâu, còn tên này thì sao? Bình tĩnh nói đá hắn liền đá văng hắn.

Cố Kiến Thâm càng nghĩ càng giận, cúi đầu cắn một cái lên bờ môi non mịn của y.

Thẩm Thanh Huyền mở mắt: “Quậy gì đó?”

Cố Kiến Thâm nói: “Hầu hạ ngươi hơn nửa ngày, ngươi còn không cho ta đòi chút phúc lợi?”

Có lẽ do trước đó Thẩm Thanh Huyền quá thoải mái, nên giờ phút này dễ tính cực kỳ, không chỉ không giận mà còn nhẹ giọng bảo: “… Mau ngủ đi.”

Dáng vẻ mềm mại động lòng người này của y thiếu chút nữa làm Thanh Tâm chú cùng tắm nước lạnh của Cố Kiến Thâm lụi tàn theo lửa!

Một đêm mộng đẹp, hôm sau Thẩm Thanh Huyền thần thanh khí sảng, trên người đúng thật là không còn đau nữa.

Y khá là khuây khoả nói: “Bệ hạ quả nhiên có bản lĩnh.”

Nói xong y nhìn Cố Kiến Thâm, kinh ngạc thốt: “Bệ hạ mệt ư, sao trông tinh thần không được tốt lắm?”

Đế tôn Tâm Vực bị trêu cho cả đêm không ngủ: “…”

Thẩm Thanh Huyền còn thấy hơi áy náy: “Nếu hao tâm tổn sức như thế, về sau không cần xoa bóp cho ta nữa.”

Cố Kiến Thâm nói tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Có bóp cho ngươi cả đời cũng không mệt, chẳng qua tối qua ngủ không ngon thôi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thể xác này quả nhiên dễ mất ngủ.”

Cố Kiến Thâm không muốn nói chuyện.

Ăn sáng xong, hai người tiếp tục nam canh nam dệt.

Hôm nay Thẩm Thanh Huyền đã hoàn toàn cúi đầu trước thế lực ngọc giản, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Ngươi tới cày ruộng đi.”

Tâm trạng Cố Kiến Thâm tốt hơn nhiều: “Ngươi biết dệt vải?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Cái này có gì mà không biết?”

Cố Kiến Thâm cho y một bó bạch tuyến.

Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra: “Kim tuyến hôm qua đâu?”

Cố Kiến Thâm nói: “Kim tuyến kia quá quý giá, ta mất sức rất lớn cũng chỉ mua được nhiêu đó.”

Thẩm Thanh Huyền không vui.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Hôm qua đã bảo ngươi dệt vải, ngươi lại muốn cày ruộng làm chi.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Thấy y như vậy, Cố Kiến Thâm vui vẻ nói: “Tuy không có kim tuyến, nhưng vẫn còn chút hồng tuyến.”

Thẩm Thanh Huyền vội vã nhìn về phía hắn, Cố Kiến Thâm làm như ảo thuật lấy ra một bó hồng tuyến đỏ thẫm xinh đẹp.

Thần sắc Thẩm Thanh Huyền lập tức tốt hơn rất nhiều.

Cố Kiến Thâm cố ý hỏi y: “Ngươi thấy hồng tuyến này đẹp hay kim tuyến kia đẹp hơn?”

Thực ra Thẩm Thanh Huyền cho rằng hồng tuyến đẹp hơn kìa, nhưng người mà, luôn cảm thấy thứ không có được mới tốt hơn, cho nên rất nhớ nhung mớ kim tuyến kia, vì vậy y bảo: “Kim tuyến đẹp.”

Quả nhiên y thích màu vàng hơn! Chuông cảnh báo trong lòng Cố Kiến Thâm vang lên kịch liệt, ngày càng đề phòng Tiểu Kim Long biết biến thân.

Tiểu Kim Long ngoan ngoãn nhu thuận nằm trong sơn động hắt xì một cái, không hề hay biết mình vừa bị chủ nhân tính kế …

Cố Kiến Thâm cày ruộng, Thẩm Thanh Huyền dệt vải, chờ hai người cày và dệt xong, nhiệm vụ rốt cục hoàn thành.

Cố Kiến Thâm nhìn tấm vải đỏ thẫm y dệt rồi bảo: “Không tệ, có thể dùng làm khăn voan đỏ.”

Thẩm Thanh Huyền muốn cướp về ngay lập tức, Cố Kiến Thâm lại lanh tay lẹ mắt nhét vào trong ngực.

Thẩm Thanh Huyền tức giận nói: “Trả ta!”

“Không.” Cố Kiến Thâm đắc ý nói, “Liên Hoa Tôn chủ tự tay dệt, món độc nhất trên đời này đó.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm áp sát vào y nói: “Còn là khăn đội tân nương y dệt cho mình nữa.”

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không muốn để ý tới hắn!!!

Hai người ở thôn trang này non nửa tháng, kinh thành cũng đang trong tình trạng gió mây sóng ngầm.

Thẩm Thanh Huyền cũng nghĩ thế, Thẩm Thanh Thanh giả chết, hoàng đế tức giận, tuy không vạch trần thủ đoạn buồn cười này, nhưng lập tức trút giận lên người Thẩm Khuynh Lỗi.

Thẩm Khuynh Lỗi nhậm chức ở ngự tiền, hôm sau vì chút việc nhỏ mà bị phê bình, chịu gậy đánh.

Ngay sau đó Thẩm Khuynh Tố cũng bị liên lụy, mối hôn sự vốn đã được định sẵn, nhưng người nhà kia cứ đẩy lùi dưới ám chỉ của hoàng đế.

Tình cảnh phủ Quốc Công nhất thời bi thảm, Thẩm Quốc Công ngày nào cũng buồn bực trong lòng, thực sự lạnh lòng tới cực điểm!

Về thay đổi triều đại, bên này Cố Kiến Thâm có mấy phương án, hắn đều nói Thẩm Thanh Huyền nghe.

Thứ nhất là vào cung ám sát lão hoàng đế, sau đó hắn giả làm con riêng lão, thừa dịp mấy hoàng tử kia đấu tới đấu lui, hắn trổ hết tài năng kế thừa đế vị.

Cách này tốn thời gian khá dài, hơn nữa lão hoàng đế chết rồi còn phải chịu tang, Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại liền thấy buồn nôn, vì vậy cự tuyệt.

Cố Kiến Thâm liền cho y phương án thứ hai, hắn chạy ra biên cương, làm một ít chuyện tạo dân loạn, đất nước tự nhiên sụp đổ, sau đó hắn thành lập triều mới.

Cách này ngược lại thẳng thắn dứt khoát, có điều Thẩm Thanh Huyền vẫn không hài lòng: “Không được làm hại dân chúng vô tội.”

Cũng may Cố Kiến Thâm còn phương án thứ ba, hắn nói: “Vậy … xem ta như thần linh thì sao?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Nói nghe thử xem nào.”

Cố Kiến Thâm nói: “Trời giáng dị tượng, sao Tử Vi hiện thế, chiếu ở Thiên Bắc.”

Thẩm Thanh Huyền bị hố tới mức trợn mắt há mồm.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Hoặc là xuất hiện ở Thiên Nam? Thiên Tây nghe không hay, Thiên Đông thì kỳ cục quá …”

Thẩm Thanh Huyền gõ nhịp nói: “Vậy Thiên Bắc đi.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Được.”

Phương án này của hắn nghe thì có vẻ mông lung như một trò đùa, nhưng thực ra thỏa đáng cực kỳ.

Lão hoàng đế ngu dốt mê muội, chính quyền thối nát làm bốn phía oán than, Cố Kiến Thâm tùy tiện dùng pháp thuật, lại phát chút tiền tài, rất dễ dấy quân khởi nghĩa.

Thân là đại lão giới tu chân, Cố Kiến Thâm rất biết cách diễn giải luận đạo, hơi lừa dối chút là các lão bách tính lập tức mê say, đồng loạt hô to khẩu hiệu: “Sao Tử Vi hiện, Chân Long xuất thế”.

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn không xen vào, khoảng chừng nửa năm sau, “Tà giáo” của Cố Kiến Thâm đã có quy mô rất lớn.

Thẩm Thanh Huyền châm chọc hắn: “Quả nhiên là ma tu, giỏi nhất mê hoặc lòng người.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta còn chưa dùng huyễn thuật nữa kìa.”

Thẩm Thanh Huyền ngẫm nghĩ, cũng phải … Cái tên này giỏi nhất là huyễn thuật, nếu hắn dùng thật thì còn cần chi thay đổi triều đại nữa, làm cho cả quốc gia treo cổ tự vẫn tập thể cũng không thành vấn đề.

Đợi cho lão hoàng đế ở kinh thành ý thức được nguy hiểm của đám tà giáo này thì đã muộn rồi.

Hiện giờ lão không tin được Thẩm Quốc Công, đành cắt cử tướng lĩnh mới vừa nhậm chức xuất chinh trừ loạn, kết quả bị Cố Kiến Thâm nện cho vỡ đầu chảy máu.

Lần này lão hoàng đế hoảng rồi, vội vàng gia tăng số binh mã …

Đáng tiếc đôi bên không hề có cùng trình độ, Cố Kiến Thâm huấn luyện binh sĩ lấy một địch mười, hơn nữa còn có chiến thuật “thần kỳ”, cộng thêm y thuật của Thẩm Thanh Huyền làm hậu cần, toàn bộ quân đội có thể nói là vô địch.

Lại nhìn lão hoàng đế bên kia, vì chuyện Thẩm Quốc Công mà rét lạnh không ít tướng lĩnh trong quân, lão cũng không tin được bọn họ, chỉ dùng người a dua nịnh hót, sao có thể được việc? Lần lượt bị đánh thành cháu trai hết.

Cố Kiến Thâm liên tiếp thắng lợi, nhất thời thanh thế rung trời, tiếng hô vô hạn.

Hoàng thất mê muội quá quắt như thế, thế gia kinh thành cũng nhân cơ hội tạo phản, không cần Cố Kiến Thâm ra tay, đầu lão hoàng đế đã bị ném ra khỏi hoàng cung.

Có lẽ kế tiếp sẽ là thời thế đại loạn dân chúng lầm than.

Nhưng có Cố Kiến Thâm ở đây, chỉ vỏn vẹn rối loạn bảy ngày, tất cả thế gia đều bị đánh ngã.

Thời gian qua một năm, đội quân tinh nhuệ của Cố Kiến Thâm đạp phá cửa thành, tiến vào đế cung, thành lập tân triều.

Hậu thế nghiên cứu đoạn lịch sử này cơ bản đều dùng cụm từ “khó mà tin nổi” để hình dung.

Vì Cố Kiến Thâm đột nhiên xuất hiện khó mà tin, vì Cố Kiến Thâm mạnh mẽ đoạt quyền khó mà tin, cũng vì thời loạn kết thúc nhanh chóng này khó mà tin nổi.

Trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, một triều đại ngã xuống thường kèm theo năm tháng tai ương dân chúng lầm than.

Phần lớn phải trải qua thời gian chinh chiến rất dài mới có thể xây dựng lại tân triều, nhưng luân phiên giữa Lương và Hoa chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi, thật sự nhanh tới mức khiến người ta kinh ngạc.

Càng khiến người khó mà tin nổi chính là phồn vinh hưng thịnh của Hoa triều.

Nghe nói vị cao tổ(2) Cố Kiến Thâm này xuất thân dân gian, nhưng lại tinh thông chính trị, chỉnh đốn quốc thổ hỗn loạn lúc ấy ngay ngắn rõ ràng, sáng lập thịnh thế vinh hoa có tiếng trong lịch sử.

(2) Cách gọi vua của người đời sau

Cũng có người nói Cố Kiến Thâm thực sự là kẻ thô kệch xuất thân nơi hoang vu khuất nẻo, nhưng lại có Thẩm hoàng hậu nhà cao cửa rộng chân chính phụ tá! Truyền kỳ của vị hoàng đế thiên cổ này sau khi tự đăng cơ mới chính thức mở màn …

Đương nhiên những việc này để nói sau, trước tiên không đề cập tới.

Lại nói sau khi vào hoàng cung, chuyện đầu tiên Cố Kiến Thâm muốn làm nhất chính là đại hôn!

Một đạo thánh chỉ rơi vào Thẩm phủ, Thẩm phủ đồng loạt mặt mày bình tĩnh.

Từ nửa năm trước, sau khi biết được Cố Kiến Thâm khởi binh tạo phản, họ lập tức kinh hãi không dứt, thậm chí tới tận hôm nay không còn biết kinh hãi là thứ gì.

Lúc đó Thẩm Thanh Huyền trở lại kinh thành hỗn loạn, khi tìm tới họ, người một nhà kích động khóc thành bầy, ai cũng cho rằng sẽ không còn được gặp lại con gái (muội muội) bảo bối, nào có ngờ vừa nghĩ thế mà đã gặp rồi! Sao không khỏi cao hứng?

Thẩm Thanh Huyền mở miệng liền bảo: “Hoàng đế ngu muội như thế, phụ thân huynh trưởng hà tất chấp mê làm gì? Lão đã bất nhân, chúng ta cần gì phải ngu trung!”

Thẩm Quốc Công cùng Thẩm thế tử nghe xong đều chấn động điếc cả tai.

Vẫn là Thẩm lão nhị tàn nhẫn: “Ta quả nhiên không nhìn lầm Cố Kiến Thâm, nếu hắn quyết đoán như thế, Thẩm Khuynh Tố ta nhất định dốc hết toàn lực, trợ giúp hắn dựng nên nghiệp lớn!”

Nửa năm nay nam nhân Thẩm gia đóng góp không ít, Cố Kiến Thâm có thể thuận lợi leo lên đại vị, không thể không kể công tới “nhạc phụ” và “anh vợ”.

Đế vương đại hôn, đương nhiên cả nước cùng chúc mừng.

Thẩm Thanh Huyền về phủ Quốc Công chờ gả, Lý thị mặc áo cưới cho con gái, nhất thời bùi ngùi mãi không thôi: “Nào ngờ lại có ngày hôm nay.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi bà: “Mẫu thân không vui sao?”

Lý thị cười nói: “Vui chứ con.”

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Nhưng trong mắt mẫu thân đều là vẻ ưu lo.”

Lý thị thở dài, thấp giọng nói: “Ta tin … Bệ hạ sẽ đối xử tử tế với con.” Bây giờ bà đã không thể gọi tục danh của Cố Kiến Thâm nữa.

Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn về phía bà: “Người đừng lo, hắn nhất định sẽ không phụ ta.”

“Ta biết chứ …” Lý thị nắm tay y nói, “Bệ hạ chỉ hướng về con mà yêu say đắm, thế nhưng phu thê hoàng gia không thể so với dân thường, con …”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Nương đang lo Cố Kiến Thâm sẽ nạp thiếp sao?”

Lý thị cả kinh, vội vàng nói: “Sao có thể gọi thẳng tục danh Bệ hạ!”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không sao đâu, hắn không thèm để ý.”

Sao Lý thị có thể yên tâm cho được? Có lẽ làm cha mẹ đều như thế, con gái không được gả vào chỗ tốt, bà sẽ lo lắng bất an, sợ nàng khổ cực; mà con gái gả cho người tốt, bà lại lo trong phú quý sinh mánh khóe, cuộc sống không hạnh phúc.

Tóm lại …

Người làm mẹ, luôn không yên lòng cho con mình.

Thẩm Thanh Huyền cũng không biết an ủi bà thế nào, đành nói: “Nương yên tâm, hắn sẽ không nạp thiếp.”

Lý thị nghe thế vừa mừng vừa lo, tất nhiên mừng là vì Cố Kiến Thâm tình sâu nghĩa nặng với con gái, mà lo vì giờ khắc này bọn họ nồng tình mật ý, đương nhiên ngàn tốt vạn tốt, nhưng qua thời gian dài, rơi vào vạn hoa, Bệ hạ có còn kìm giữ được hay chăng?

Huống chi … Quốc Công gia không nạp thiếp, bà đã đeo trên lưng vô số bêu danh; nếu hiện tại hậu cung đương kim thánh thượng chỉ có một người, chuyện này …

Lý thị không muốn làm con gái lo lắng, vì vậy nói rằng: “Được, mọi thứ đều tốt, lòng con luôn nhớ về hắn, hắn thành tâm nghĩ tới con, thế là được rồi.”

Người sống một đời, có thể giành được trái tim một người, đã là chuyện may mắn, cần gì phải tham quá nhiều.

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Nương phải thường đến thăm ta đó.”

Lý thị rốt cục nở nụ cười: “Sắp gả làm vợ rồi, vậy mà còn mang tâm tư con gái nhỏ.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, y thật lòng hy vọng Lý thị có thể thường xuyên tới thăm y, người mẫu thân này cho y cảm nhận được thế nào là dịu dàng.

Lễ của đế hậu đương nhiên phải long trọng và rườm rà, trong lịch sử, hoàng hậu thân thể gầy yếu, sau khi làm lễ phải tu dưỡng mấy ngày mới có thể khôi phục nguyên khí.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không như thế, y cảm thấy rất mới mẻ, cả ngày đều vui mừng hết sức.

Hôn sự ở nhân gian thú vị quá chừng, đâu đâu cũng có đỏ thẫm vàng rực, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cố Kiến Thâm biết rõ sở thích của y nên dụng tâm trang trí hơn, vốn là cung điện huy hoàng giờ lại càng ánh vàng rực rỡ, sặc mùi nhà giàu mới nổi.

Đám học giả đời sau vì phẩm vị vàng rực dung tục này mà càng nhận định xuất thân bần cùng, chưa từng va chạm xã hội của Hoa cao tổ!

Tuyệt đối không có ai cho rằng hắn bố trí như vậy để dỗ hoàng hậu vui, dù sao thưởng thức của Thẩm hoàng hậu cũng cao quý lắm, là tài nữ đệ nhất lưu danh thiên cổ cơ mà!

Trong phòng tân hôn, Cố Kiến Thâm rốt cục được thỏa nguyện, đẩy khăn voan đỏ của tân nương ra.

_____

Tác giả có lời muốn nói: Không! Phẩm vị cao quý của Thẩm hoàng hậu các ngươi mới thực sự dung tục! 【mặt cờ hó】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.