Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 42: Chào mọi người, ta là tu la!




Vị này là Nguyễn Tư Tư không những sinh ra đã xinh đẹp như hoa mà giọng nói cũng rất hay, khúc nhạc mà nàng ấy hát có thể khiến tất cả các nhà quyền quý ở Dự Châu vì muốn nàng hát mà không tiếc tiêu tiền như nước. Nàng là đào kép nổi tiếng trong sạch của Đại Nguyên, chỉ ca hát kiếm sống chứ không bán thân.

Có người nói nàng lớn lên trong kỹ viện, đến năm mười ba tuổi bắt đầu lên sân khấu biểu diễn, chỉ với một ca khúc mà đã trở nên nổi tiếng, từ đó mà trở thành một đào kép trong sạch vạn người mê. Năm nay nàng ấy cũng đã mười chín tuổi rồi nhưng giọng hát vẫn như xưa, hơn nữa nàng ấy còn là một người con gái có tài, luôn luôn cho ra những ca khúc mới nên đến tận bây giờ tuy chỉ ca hát kiếm sống không bán thân nhưng cô vẫn luôn là cây hái ra tiền nhiều nhất cho lầu Túy Mộng. Tuổi mười lăm cập kê thì có rất nhiều người giàu có muốn giúp nàng chuộc thân, nhưng Nguyễn Tư Tư nói rõ rằng không muốn làm thiếp cũng không muốn làm người thứ ba, nàng muốn làm vợ cả, nhà nào có chút tiếng tăm thì sao dám để một người thân là gái lầu xanh lên làm đương gia chủ mẫu được chứ!

Nhưng lại có một tên ngốc như vậy, hơn nữa tên ngốc này lại là người có gia cảnh tốt có tiếng ở Dự châu, con trưởng của nhị phòng Lương gia. Chủ của Lương gia hiện tại chính là Lễ bộ Thượng thư là quan lớn nhị phẩm. Tuy nói Lương thượng thư chính là đích tôn, là bác cả của Lương công tử, nhưng một gia đình danh gia vọng tộc như vậy sao lại có thể chứa chấp được đào kép, hơn nữa lại còn muốn làm vợ cả. Nếu việc này truyền ra ngoài thì Lương gia làm gì còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng vị Lương công tử này rất si tình, người nhà họ Lương không đồng ý thì cũng không sao, hắn đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia rồi dọn ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ cùng với Nguyễn Tư Tư tự chuộc thân mình chung sống ở đó. Nguyễn Tư Tư bị Lương gia đè ép rồi lại bị tú bà lừa bịp tống tiền, suýt nữa đã tiêu hết mất số tiền tích lũy bấy lâu nay mới có thể thoát khỏi biển khổ. Hai người vì kế sinh nhai nên Lương công tử thậm chí vứt bỏ sự kiêu ngạo của danh môn trước đây đi để mở một sạp viết thư cho người khác. Lúc đầu mọi việc diễn ra rất suôn sẻ nhưng không lâu về sau, vào đầu năm nay, Lương công tử về nhà dập đầu với cha mẹ coi như đã tận hiếu, trên đường trở về nhìn thấy Nguyễn Tư Tư vụng trộm sau lưng hắn. Lúc đó Lương công tử rất căm hận, suýt chút nữa hắn đã đánh chết đôi gian phu dâm phụ này rồi, sau đó hắn hỏi Nguyễn Tư Tư nhưng Nguyễn Tư Tư lại im lặng không nói gì. Cuối cùng Lương công tử tức giận bỏ nhà đi, ngày hôm sau Nguyễn Tư Tư đứng trên cầu nhảy xuống sông tự vẫn…

Sau đó mỗi tháng đều có một người ngã từ trên cầu xuống nước.

Sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nghe sư gia kể rõ sự tình thì đều liếc nhau, Ôn Đình Trạm nhìn lại những xác chết kia đều là vài nữ tử không có quan hệ gì với Nguyễn Tư Tư lại không có quy luật, có giàu có nghèo, có nữ tử cũng có người đã thành thân, thậm chí có người không phải là người Bộc Dương mà chỉ là ngang đường đi qua…

“Những thi thể này sau khi được an táng có chuyện gì bất thường xảy ra không?” Nếu xác định được thân phận rõ ràng thì chắc chắn là người thân sẽ đến nhận rồi mang về an táng.

“Chưa từng nghe nói”. Uông tri phủ và sư gia nhìn nhau rồi chắc chắn trả lời, trong đó có mấy người đều là người Bộc Dương, có hai người được chôn cất không xa, nếu có chuyện gì khác thường thì cũng sẽ không lọt qua tai bọn họ được.

“Không biết đại nhân có thể phái người đưa hai người học trò đến bất kỳ một ngôi mộ nào đó để xem thử được không?” Ôn Đình Trạm đề nghị.

“Được thôi, bổn quan sẽ phái người đưa các cậu đi”. Uông tri phủ rất dễ nói chuyện.

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm được Uông tri phủ phái người dẫn đi xem mộ, trong đó có hai người đều được chôn ở một ngọn núi, tuy có cách hơi xa một chút nhưng Dạ Dao Quang đều đi xem qua hai ngôi mộ đó. Đây chắc chắn không phải là mộ trống, ngôi mộ cũng không có bất kỳ yêu khí gì, vậy có thể chứng minh những người được chôn bên dưới đều bình thường.

Trời cũng không còn sớm nữa nên Ôn Đình Trạm đuổi người mà tri phủ phái đến đi rồi cùng Dạ Dao Quang trở về viện của bọn họ ăn cơm tối, sau đó kể lại chuyện này cho đám người Văn Du nghe.

Sau khi nói xong, mọi người đều cảm thấy chuyện này rất lạ lùng.

“Ta nghĩ ra cách này!” Đột nhiên Dạ Dao Quang nói.

Mọi người đều nhìn cô, chỉ có Ôn Đình Trạm cúi xuồng như đang trầm tư.

Dạ Dao Quang thấy vậy liền hỏi: “Có phải chàng đã đoán ra được gì rồi không?”

Ôn Đình Trạm lúc này mới ngẩng đầu gật nhẹ.

“Sao chàng biết?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.

“Dao Dao quên rồi sao, chúng ta đã cùng nhau trải qua chuyện của Tôn Lâm Nhi”. Ôn Đình Trạm cười nói.

Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn cậu, Tiêu Sĩ Duệ có nghe Dạ Dao Quang kể qua chuyện của Tôn Lâm Nhi nên hắn bừng tỉnh ngộ: “Vậy người hôm đó bị Dao tỷ đả thương chính là Nguyễn Tư Tư!”

“Nguyễn Tư Tư không phải đã chết sao? Nếu nàng ta xuất hiện thì chính là quỷ…” Tần Đôn còn chưa kịp phản ứng.

“Cậu thật ngốc!” Tiêu Sĩ Duệ nhìn hắn chê cười.

“Quỷ có thể hóa thành yêu”. Càn Dương nói:

“Chỉ cần gặp được cơ duyên thì có thể trở thành yêu”.

“Đúng thế, quỷ có thể hóa thành yêu”. Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.

“Giống như Dao tỷ từng nói thụ yêu đã cứu Tôn Lâm Nhi đi, thực ra cũng là vì sau khi chết phụ thuộc vào cây có linh khí nên đã hóa thành yêu, vì vậy mà cơ thể của hắn là cây cối. Nhưng ở dưới nước có lẽ Nguyễn Tư Tư gặp phải yêu quái đã đoạt được Xá Lợi Phật, vì yêu quái kia cần Nguyễn Tư Tư giúp đỡ nên mới để nàng ta hóa thành yêu. Nếu như trước đây Nguyễn Tư Tư không gặp yêu quái kia thì nàng ta chỉ cần mỗi tháng tìm một con quỷ chết thay, mới có thể xuất hiện cục diện như vậy”.

Tiêu Sĩ Duệ nói xong tỏ vẻ muốn được khen ngợi.

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.

Tiêu Sĩ Duệ thu lại biểu cảm vừa rồi: “Ta nói không đúng sao?”

“Cậu đúng thật là ngốc!” Càn Dương đột nhiên nói:

“Cho dù yêu nhờ vào Xá Lợi Phật cũng không thể khiến Nguyễn Tư Tư từ quỷ trong một tháng ngắn ngủi có thể biến thành yêu được, nếu không nó cần phải trốn nữa sao?”

“Cũng không thể trách Sĩ Duệ, đệ ấy không hiểu về yêu quỷ”. Dạ Dao Quang nói:

“Những cô gái kia đều là tử vong bình thường, đương nhiên là Nguyễn Tư Tư hại nhưng lại không phải là tìm người chết thay, chắc chắn Nguyễn Tư Tư đã sớm gặp được yêu quái có Xá Lợi Phật rồi. Nàng ta mỗi tháng tìm một người chẳng qua cũng là vì đang tìm cho mình một ký chủ phù hợp mà thôi, người mà chúng ta gặp đêm hôm trước mới chính là người mà nàng ta cần nên nàng ta mới chạy lên, cũng chính vì tiếc thân thể kia nên mới vậy!”

“Thì ra là như vậy!” Mọi người lúc này mới hiểu ra, Văn Du nói:

“Chỉ sợ là nàng ta có chuyện gì đó muốn tự mình kết thúc, nếu không nàng ta cũng không lo lắng cho thân thể kia đến vậy”.

“Vậy thì chúng ta sẽ điều tra từ Lương công tử xem sao”. Không biết Ôn Đình Trạm viết xong cuộn giấy từ lúc nào mà đã đưa cho Vệ Kinh.

“Ừm, nàng ta chính là then chốt tìm đến con yêu quái kia”. Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy cuối cùng cũng có cái đầu.

“Chỉ sợ lại là một đoạn nghiệt duyên mà thôi”. Dạ Dao Quang khẽ thở dài một tiếng.

Nếu Lương công tử và Nguyễn Tư Tư có thể đi đến bước này thì Nguyễn Tư Tư tuyệt đối sẽ không phản bội Lương công tử, nhưng tại sao sau chuyện này Nguyễn Tư Tư lại không chịu giải thích mà lại nhảy xuống sông tự vẫn? Hơn nữa ngày đó hình như cô nghe được người trong nhà nói rằng Nguyễn Tư Tư là oan hồn, nếu như Nguyễn Tư Tư xấu hổ tự sát thì tại sao lại nói nàng ta là oan hồn…

“Nguyễn Tư Tư là do hắn giết”. Ôn Đình Trạm trực tiếp đưa ra kết luận.

Tất cả mọi người đều không hiểu nhìn Ôn Đình Trạm, tuy bọn họ đều đang hoài nghi nhưng cũng không dám kết luận chắc chắn đến vậy, dù sao những gì mà bọn họ biết được còn quá ít.

Nhưng lần này Ôn Đình Trạm lại không giải thích cho bọn họ vì sao mà cậu lại chắc chắn đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.