Thập Niên 80: Sống Lại Làm Bé Cưng

Chương 8




Sau khi nghe xong trong lòng Đường Nhược cả kinh, vội vàng lấy tờ báo buổi sáng ra nhìn. Trong căn cứ, những người dân khác cũng không biết, thế nhưng đoàn đội Tùy Tiện lại biết rất rõ ràng: đối tượng chú ý của mấy lão già trên cao tầng là zombie cấp ba!

Nếu như không phải lúc trước khi trực thăng đi quan sát nghiên cứu zombie cấp ba, lần zombie triều này cũng sẽ không xuất hiện, ít nhất không xuất hiện nhanh như vậy.

Trên tờ báo buổi sáng quả nhiên trình bày tinh tường chuyện tối hôm qua nhân viên thủ thành bị tập kích. Chuyện này miêu tả rất khoa trương, ngay cả võ nghệ cao cường, người nhện, dơi biến dị… các từ ngữ tương tự cũng đều đem ra hết.

Tối hôm qua, hình như zombie cấp ba có không ít, tổng cộng xuất hiện hơn mười con tấn công tất cả các phương vị của căn cứ. Từng cửa thành  đều có người bị trọng thương. Nhóm đầu tiên bị hại tự nhiên là những dân chúng bình thường đang ở bên ngoài nhặt tinh hạch, gần như toàn bộ tử vong. Ngược lại dị năng giả tốc độ trốn về cũng không ít, tổn thất không nhiều.

Bạch Thất xem hết tin tức này, chỉ hít một ngụm: – “Chuyện này quả nhiên là do một chiêu người sống dẫn thi.”

Đường Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên hỏi: – “Người sống dẫn thi?”

Bạch Thất giải thích nói: – “Ừ, nghĩa là thông qua người sống hấp dẫn lực chú ý của zombie, sau đó lại để cho dị năng giả tiến lên tấn công.”

Thời điểm zombie ăn người sống, rõ ràng có thể tranh thủ cho nhân viên thủ thành của căn cứ có thêm nhiều thời gian hơn. Một câu chọc thẳng xuống đáy lòng, sắc mặt  Đường Nhược khó coi: – “Ngày hôm qua anh cũng đã đoán được mục đích của căn cứ để cho những người bình thường đi ra ngoài nhặt tinh hạch rồi hả?”

Mặc dù ngẫu nhiên cô trở thành một trong hai kỳ nữ, nhưng đến cùng chỉ số thông minh là online đấy, không chỉ online, có đôi khi cô còn rất thông minh, có thể chỉ cần một chút đã hiểu, cũng giống như bây giờ, Bạch Thất vừa nói, cô liền hiểu được: – “Trước đó căn cứ cố ý để cho dị năng giả tốc độ dấu diếm của riêng, sau đó dẫn xuất một đám người bình thường cũng đi ngoài trụ sở nhặt tinh hạch, kết quả thời điểm zombie đến, dùng loại phương pháp này tiến hành nhân loại sinh tồn… Khôn sống dại chết?”

Chính cô vừa nói ra như vậy, không khỏi bị cách làm tàn nhẫn này của căn cứ làm kinh tâm động phách, không nhịn được thoái lui vài bước, trong lòng giật mình phát lạnh.

Phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể làm được như vậy ah! Hành động này lại để cho những người kia sau khi chết đi, người thân của bọn hắn đều không có cách nào tìm căn cứ nháo loạn. Căn cứ hoàn toàn dùng một câu, bọn họ đều tự nguyện đi ra ngoài nhặt tinh hạch để bịt miệng của mọi người!

Bạch Thất gật đầu nói: – “Trước đó anh cũng suy đoán mục đích căn cứ để cho dị năng giả tốc độ dấu diếm của riêng.”

Ngay cả Điền Hải nghe thế cũng vô cùng phẫn nộ: – “Hôm nay nhân khẩu đã ít thành như vậy, căn cứ còn cố tình đẩy người đi chịu chết, như thế nào lại làm được như thế chứ!”

Ngược lại Bạch Thất không có chút tức giận nào như bọn họ, anh đã ngây người ở tận thế ba năm, đã gặp quá nhiều chuyện còn đen tối hơn chuyện này.

Anh cất tờ báo trên tay Đường Nhược, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh: – “Cho nên lần trước căn cứ yêu cầu sức sản xuất, đều có một ít người tuổi già không thể đáp ứng được. Căn cứ chỉ dùng sự thật nói cho mọi người biết, mặc dù mạng người vô tội, nhưng lòng tham chí tử cũng là một giá lớn.”

Ai đúng ai sai,ai là người không sai, ai có tội ai là người vô tội.

Hoàn cảnh hôm nay ai còn có thể phân biệt tinh tường được đây. Vì để giảm khẩu phần lương thực dư thừa của những người không cống hiến cho căn cứ, nên đây đại sách lược của căn cứ. Vì sống sót, thủ đoạn gì không làm được?!

Bữa ăn sáng này Đường Nhược và Điền Hải đều ăn không vào, nhai cứ như nhai sáp nến. Nhưng vì để có sức lực tham gia trận chiến bảo vệ căn cứ, đành phải miễn cưỡng ăn hết sạch sẽ.

Bọn họ không có năng lực giúp những người kia lấy lại công đạo, thật ra bọn họ cũng đều là người ích kỷ. Nếu như bọn họ ngồi vào vị trí kia của mấy đại lão, cho bọn họ lựa chọn giữa việc để cho một bộ phận người ưu tú sống sót hay tất cả mọi người ôm nhau cùng chết? Bọn họ cũng không biết đáp án của mình.

“Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính”*(Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó), có lẽ chính là nói như vậy.

Ra đến bên ngoài, tất cả mọi người đã biết ngày hôm qua xuất hiện xuất hiện zombie cấp ba, sắc mặt trầm trọng đồng thời cũng đã sớm đợi ở trong sân. Hai ngày này, tìm hiểu một vài tin tức nội bộ của bên trên, buổi tối Hồ Hạo Thiên và Dương Lê đều ở biệt thự chỗ cha Hồ.

Lúc Bạch Thất và Đường Nhược đi ra, Hồ Hạo Thiên cũng đến rồi. Anh vừa đến chuyện đầu tiên nói ra đương nhiên là về zombie cấp ba: – “Tiểu Bạch, cậu có nghe nói ngày hôm qua xuất hiện không ít zombie cấp ba không?”

Trong lúc Hồ Hạo Thiên bàn luận tình hình chiến đấu ngày hôm qua với Bạch Thất, Dương Lê cũng lén lút giữ chặt tay Đường Nhược đi qua bên kia. Trước tận thế, Dương Lê làm PR (quan hệ xã hội) lâu rồi, cách đối nhân xử thế cũng vô cùng linh hoạt giống như Hồ Hạo Thiên. Bây giờ sắc mặt cô ấy rất nghiêm trọng giữ chặt Đường Nhược kéo qua một bên, chuyện này đúng thật thấy không nhiều.

Đường Nhược không ngừng trịnh trọng hỏi Dương Lê sao thế, ngay cả Phan Hiểu Huyên sau khi nhìn thấy hai người như thế cũng chạy đến nghiêm túc hỏi xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên chuyện zombie cấp ba có thể đứng trước mặt mọi người bàn luận, kéo qua một bên như vậy nhất định là có chuyện riêng vô cùng quan trọng. Dưới tình huống đều là người một nhà, Dương Lê nói chuyện cũng không quanh co, thấp giọng cùng Đường Nhược nói: – “Đêm qua sau khi trở lại biệt thự, Nguyên Khoản Khoản chạy đến tìm chị, nói đi nói lại rõ ràng đánh chủ ý với chị dò xét về chuyện của Tiểu Bạch.”

– “Nguyên Khoản Khoản?” Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đều nói nhỏ một tiếng, sau khi nghĩ ra là ai, đều nhìn thoáng qua nhau.

Ở bên này Dương Lê tiếp tục nói: – “Tuổi chị Dương nhiều hơn hai đứa, ở mặt này cũng coi như người từng trải, chị nhìn thấy vẻ mặt đề cao Tiểu Bạch của Nguyên Khoản Khoản, chị chắc chắn cô ta để ý Tiểu Bạch rồi!”

Phan Hiểu Huyên kinh hô một tiếng, sau đó thấp giọng không tin nói: – “Không phải đâu, mới vừa đi hai cô Tô, giờ lại thêm một cô, hoa đào nát của Tiểu Bạch cũng quá nhiều điểm rồi.”

Đường Nhược cũng có chút dở khóc dở cười: – “Chị Lê, Nguyên Khoản Khoản gặp được Bạch Ngạn từ lúc nào thế?”  Cô chưa từng gặp qua Nguyên Khoản Khoản, làm sao Bạch Thất gặp được cô ta nhỉ?

Dương Lê vỗ nhẹ hai cô gái trẻ, ra hiệu các cô phải chú ý vào trọng tâm đề tài này: – “Chị không có nói giỡn với hai đứa, bây giờ những câu nói của chị đều rất nghiêm túc, chị lo lắng không phải tình ý của Tiểu Bạch đối với em, mà là thủ đoạn của nhà họ Nguyên!”

Đường Nhược nhìn qua Bạch Thất đang cùng bàn bạc với bọn người Hồ Hạo Thiên, quay lại thấp giọng nói: – “Ý của chị Lê, không chỉ Nguyên Khoản Khoản để tâm Bạch Ngạn, ngay cả bọn người chủ tịch Nguyên cũng để tâm Bạch Ngạn rồi hả?”

Cô văn dây cung biết nhã ý biết thay đổi để cho Dương Lê rất vui mừng: – “Đúng vậy, tuy mỗi ngày Tiểu Bạch đều ở cùng em, cũng cùng chúng ta theo lý thuyết cho dù Nguyên Khoản Khoản có trông thấy Bạch Thất, cũng chỉ từ một phía mà thôi. Nhưng cho dù chỉ là một phía, ở trong căn cứ tin tức lạc hậu như thế này, cô ta lại biết rõ họ tên của Tiểu Bạch cùng đoàn đội rồi đến tìm chị, còn có thể đào ra chuyện khi còn bé mình cùng Tiểu Bạch gặp nhau trong đại viện. Chuyện này với năng lực của cô gái vừa mới đôi mươi mà nói nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Nguyên ở phía sau, cô ấy làm sao có thể biết rõ ràng mọi chuyện như vậy.”

Ánh mắt Đường Nhược nhảy dựng. Chẳng lẽ Chủ tịch Nguyên cũng hứng thú muốn Bạch Thất làm con rể của ông ta?

Dương Lê thấy thần sắc của cô khó coi, vừa muốn tiếp tục nói, lại nhìn thấy nơi cửa cổng, Tiền Kim Hâm cũng đến. Tiền Kim Hâm… những đại lão của căn cứ đều là người bận rộn, hầu như mỗi ngày đều phải họp từ sáng đến tối muộn, bây giờ đến đây… Mọi người nhìn nhau, đều nghênh đón muốn đánh nhau cần phải dò hỏi tin tức chuẩn xác hơn.

Dương Lê vỗ nhẹ vào Đường Nhược: – “Đừng lo lắng quá, có khó khăn gì chúng ta cũng cùng vượt qua.”

Đường Nhược gật đầu. Bạch Thất là điểm mấu chốt, không có người nào có thể đụng đến điểm mấu chốt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.