Thập Niên 80: Sống Lại Làm Bé Cưng

Chương 38




Dịch: Hoài Dương

Sau khi chia sẻ bí mật, tình cảm của hai cô gái càng thêm khăng khít.

Có một ngày, Đỗ Minh Vy đột nhiên nghĩ ra một chuyện, đỏ mặt nói: “Mật Mật, nếu như tao với mày cùng gả vào nhà họ Lục, thì sau này mày sẽ phải gọi tao là chị dâu à…”

Đinh Mật ngơ ngác: “Chị dâu?”

Đỗ Minh Vy gật đầu: “Đúng đó!”

Nếu thật là vậy, không gọi chị dâu thì gì?

Hai cô gái nhìn nhau mấy giây, bỗng cười phá lên y chang hai cô ngốc.

Còn chưa xem tuổi đã nghĩ đến chuyện gả cho người ta rồi, bọn họ mới 17 tuổi thôi đó!

Cũng từ ngày ấy, Đinh Mật bắt đầu mơ mộng đến tương lai của mình và Lục Thời Miễn. Có khi đang học nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn cậu chăm chú, nhìn đến mức Lục Thời Miễn chẳng hiểu ra làm sao, chân gác ghế cô đành lay mạnh, mất kiên nhẫn: “Đinh Mật, muốn cầu xin tớ chuyện gì phải không?”

Đinh Mật cười tít mắt lắc đầu: “Tớ chỉ đang nghĩ xem cậu về già trông như thế nào thôi.”

Lục Thời Miễn nhìn cô cạn lời, không mặn không nhạt vứt lại một câu: “Cậu bệnh à.”

Đinh Mật cắn môi. Đúng là cô bệnh đấy. Dạo gần đây toàn nghĩ đến chuyện lớn rồi phải gả cho cậu thôi, bệnh không hề nhẹ chút nào.

Lục Thời Miễn thờ ơ liếc nhìn tờ đề Toán trên bàn cô, là bài thi thử tháng vừa được trả tiết trước, điểm số trên đó thật sự rất khó coi, thiếu mười điểm nữa là không đạt yêu cầu.

Đinh Mật trông thấy cậu nhìn chằm chằm bài thi của mình liền vội vàng úp người lên bàn, lấy mặt che lại. Đằng sau có tiếng cười truyền đến: “Che với đậy gì nữa, tớ thấy hết rồi.”

Đinh Mật mất mặt không chịu nổi, câu nhiều điểm cuối cùng cậu còn từng chỉ cô cách giải, nhưng cô làm bài quá chậm, rốt cuộc không kịp kiểm tra lại, sai một số thành sai cả câu, không được ít điểm nào.

Lục Thời Miễn lay chân ghế, lười nhác mở miệng: “Cầm lại đây tớ xem.”

Đinh Mật bất động.

Nếu để cậu biết mình đã làm sai câu cuối, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ chết mất.

Lục Thời Miễn nhìn mái tóc bồng bềnh của thiếu nữ chăm chú, thu chân về, nhàn nhã tựa vào tường, khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Không cho xem thì sau này đừng hỏi gì tớ nữa.”

Tần Dạng đang gục đầu ngủ ngoảnh mặt qua, nhìn Lục Thời Miễn chòng chọc: “Ghê, mày thích lo chuyện bao đồng từ bao giờ thế?”

Lục Thời Miễn lạnh lùng liếc cậu ta. Tần Dạng vội vàng ngoẹo đầu lại: “Tao chưa nói gì hết.”

Tưởng Tân Tử ngồi phía trước nhìn sang Đinh Mật vẫn đang bò ra bàn, cầm bài thi của mình quay lại, nở nụ cười: “Lục Thời Miễn, cậu xem giúp tớ câu này với.”

Lục Thời Miễn liếc cô.

Đinh Mật khẽ động đậy, hơi hơi ngoảnh mặt ra đằng sau.

Yên lặng mấy giây, ngay lúc Tưởng Tân Tử dường như sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt, Lục Thời Miễn bỗng vươn tay cầm lấy bài thi, túm bừa một cái bút trên bàn: “Câu nào?”

Tưởng Tân Tử cười: “Câu cuối cùng ấy.”

Tiếng của thiếu niên đang tuổi vỡ giọng khá là trầm thấp, trong vẻ lành lạnh lại lộ chút thờ ơ, Đinh Mật nghe đến mức cõi lòng chua loét, cả bên mặt phải đều dán lên bài thi. Ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình quá nhỏ mọn, Lục Thời Miễn cũng đâu phải của cô, cậu giải đề cho Tưởng Tân Tử, cô ghen cái nỗi gì!

Đỗ Minh Vy vò đầu cô, đoạn nói: “Mật Mật, mày phải gội đầu đi thôi.”

Đinh Mật: “… Mày phiền ghê!”

Đỗ Minh Vy cười to, véo má cô: “Dậy nào, theo chị đây đi vệ sinh.”

Đinh Mật đành đứng dậy. Tưởng Tân Tử vẫn đang nhoài người lên bàn Lục Thời Miễn chắn đường, cứ như không nhìn thấy cô, chẳng hề nhúc nhích.

Đinh Mật khựng lại, buộc phải nói: “Tân Tử, cho tớ đi ra với.”

Bấy giờ Tưởng Tân Tử mới ngả người về sau, nhấc chân ra: “Được thôi.”

Hai người tay trong tay ra khỏi phòng học, Đỗ Minh Vy giễu cợt: “Tao thấy Tưởng Tân Tử chắc chỉ hận không thể bò ra bàn Lục Thời Miễn luôn.”

Đinh Mật không nói gì.

Đỗ Minh Vy véo tay cô: “Nói chuyện với mày đó.”

Đinh Mật trợn trắng mắt: “Tao cũng đâu ngăn được cậu ta, không lẽ tao còn phải bảo, ‘Tưởng Tân Tử à, cậu đừng suốt ngày tìm Lục Thời Miễn nói chuyện nữa có được không?’ chắc?”

Cô mà nói thế thật, Lục Thời Miễn coi cô là đồ tâm thần luôn.

Đỗ Minh Vy cười phá lên: “Tao chỉ cảm thấy có lúc cậu ta nói chuyện quá giả tạo thôi, sao trước kia không thấy vậy nhỉ?”

Đinh Mật thầm nghĩ, trước kia có được ngồi trước Lục Thời Miễn đâu mà thấy?

Thật ra Tưởng Tân Tử rất xinh xắn, gia thế lại tốt, bình thường cao ngạo lắm, cớ mà làm sao cứ ở trước mặt Lục Thời Miễn lại tự động thành ra như vậy không biết?

Hai người đi vào nhà vệ sinh, nghe thấy có học sinh nói: “Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ có tuyết, thế mà đến chiều rồi sao vẫn chưa thấy gì nhỉ.”

“Dự báo thời tiết có đúng đâu.”

“Ừ ha.”

Thực tế chứng minh, dự báo thời tiết vẫn đúng lắm.

Đang lúc Đinh Mật và Đỗ Minh Vy ăn cơm ở căng tin, bỗng có mấy cậu trai bước vào xếp hàng. Lục Thời Miễn đứng cuối dãy, tay đút túi quần, nhàn nhã nhìn về phía trước, còn Từ Khiên đang giẫm một chân lên quả bóng. Không phải bọn họ vừa tan học đã đi chơi bóng rồi sao?

Tầm này đang là giờ cao điểm của căng tin, chỗ ngồi khá chật, mấy chàng trai lấy khay thức ăn xong bước qua, Từ Khiên nhìn thấy bên Đỗ Minh Vy còn chỗ trống liền ngồi xuống, Đinh Mật vội dịch sang bên cạnh, Lục Thời Miễn liếc thấy, cũng ngồi xuống cạnh cô.

Thấy đã hết chỗ, Tần Dạng đứng đờ ra: “Má, thế tao ngồi đâu giờ?”

Đinh Mật chỉ sang bên cạnh, ý là… bên đó có bạn sắp ăn xong rồi đấy.

Tần Dạng đành cầm khay đồ ăn đi đến đằng sau người ta. Cậu ở trong đội tuyển, thân hình cao lớn, lại còn là một tên tham ăn không câu nệ tiểu tiết, cứ đứng đó mà ăn luôn.

Vị bạn học kia vốn còn định ăn vài miếng nữa, khốn nỗi bị bức cho không thể nuốt nổi thêm, đành cầm cặp sách vội vàng rời đi, trước lúc đi còn liếc Đinh Mật một cái, hệt như cô là đồng lõa vậy.

Đinh Mật: “…”

Tần Dạng hớn hở ngồi xuống. Đỗ Minh Vy hỏi: “Không phải mấy cậu đi chơi bóng rồi sao?”

Từ Khiên chỉ ra ngoài cửa: “Tiểu thư à, cô nhìn trời đi.”

Tần Dạng: “Tuyết rơi rồi, nhà thể chất lại kín chỗ.”

Thì ra là thế. Đinh Mật nhìn sang người đang yên lặng ăn cơm ở bên cạnh, vẻ lấy lòng: “Này…”

Thiếu niên không đáp.

Đinh Mật lại dịch gần thêm chút nữa: “Này…”

Lục Thời Miễn đột nhiên nghiêng đầu, nhìn cô chòng chọc: “Này cái gì mà này, tớ không có tên à?”

Đinh Mật vội vàng ngồi lại nghiêm chỉnh, gọi cậu: “Lục Thời Miễn.”

“Sao?” Ngữ khí ôn hòa hẳn.

Hai tay Đinh Mật đặt ngay ngắn trên đùi, tư thế ngoan ngoãn nghe giảng: “Câu cuối cùng của bài thi Toán tớ có biết làm, nhưng tính sai mất một số, mà câu đó cậu vừa giảng cho tớ hôm trước xong, tớ sợ cậu mắng tớ…”

Lục Thời Miễn buông đũa, nghiêng đầu nhìn cô, dài giọng: “Cậu đáng bị mắng thật.”

Đinh Mật mếu máo, lại quay đầu, biết ngay cậu sẽ nói thế mà.

Lục Thời Miễn: “Cậu không biết đường kiểm tra lại?”

Đinh Mật: “… Không đủ thời gian.”

Lục Thời Miễn liếc cô, lười phản ứng tiếp. Còn nói gì được nữa đây?

Từ Khiên nhìn khay thức ăn của Đỗ Minh Vy, cười châm biếm trắng trợn: “Cậu ăn tận hai cái đùi gà? Không sợ béo à.”

Đỗ Minh Vy đang gặm đùi gà ngây ra, phẫn nộ: “Liên quan quái gì đến cậu! Thịt cũng đâu thừa trên người cậu.”

“Nói cũng phải. Thôi thì cậu cố mà ăn đi nhé, tốt nhất là béo lên 100 cân luôn.”

“Cậu bị điên à Từ Khiên! Dù tôi nặng 100 cân thì cũng có ăn mất hạt gạo nào của nhà cậu đâu?”

Dạo gần đây chẳng động chạm gì cũng tìm cô gây chuyện, may mà không học cùng lớp, nếu không hai người ngày nào cũng phải cãi nhau mất.

~~~

Trận tuyết này quá lớn, bọn họ được miễn tự học tiết đầu tiên, ngoài cửa sổ đã là biển trắng mênh mông, lối đi bị vùi lấp hoàn toàn.

Kết thúc tiết tự học tiếng Anh liền nghe thấy tiếng loa phát thanh: Tiết tự học cuối cùng của ngày hôm nay được miễn, toàn trường có thể về nhà sớm, mọi người đi đường cẩn thận.

Cả trường bỗng chốc rộn rã hẳn lên.

Lý Chí Bân đi vào, nói: “Kể cả là tan học sớm thì các em cũng không được lơ là học hành đâu đấy, về nhà lại mở sách ra đọc đi. Sắp đến cuối kỳ rồi, khẩn trương lên.”

Cả lớp ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Dạ”.

Lý Chí Bân hài lòng rời đi.

Đỗ Minh Vy quay qua, vẻ mặt thảm thiết: “Mật Mật, mày chờ tao về cùng mày với.”

Đinh Mật thắc mắc: “Bố mẹ mày không đến đón mày à?”

“Bố mẹ tao đi công tác chưa về, tài xế thì vừa xin nghỉ xong.”

“Ừ, thế thì cùng về đi.”

Đinh Mật khoác cặp lên, trông ra ngoài cửa sổ, lại liếc thoáng qua bàn phía sau… Ghét mùa đông ghê!

Đỗ Minh Vy kéo cô: “Hay là bọn mình gọi taxi đi, đừng ngồi xe buýt.”

Đinh Mật ngẫm nghĩ: “Cũng được.”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười giễu, Lục Thời Miễn trào phúng: “Hai cậu nghĩ thời tiết thế này dễ gọi xe lắm à?”

Đinh Mật không quan tâm lắm, dù sao bình thường cô cũng ngồi xe buýt về nhà, bèn an ủi Đỗ Minh Vy: “Không sao đâu, ngồi xe buýt cũng tiện mà, hơi chen chúc tí thôi.”

Đỗ Minh Vy cắn môi: “Ừ, cũng đâu còn cách nào khác.”

Tần Dạng bảo: “A Miễn, anh mày đến đón mày đúng không? Cho Đỗ Minh Vy đi cùng nữa chẳng phải là được rồi sao?”

Đỗ Minh Vy vội vàng nhìn sang Lục Thời Miễn: “Anh Lục đến đón cậu?”

Lục Thời Miễn ừ, Đinh Mật liền cười: “Thế thì Minh Vy có thể về cùng Lục Thời Miễn rồi.” Bọn họ đã là hàng xóm, Đỗ Minh Vy còn phải theo cô đi xe buýt làm gì, Lục thiếu gia có tài xế đến đón mà.

“Thế còn mày?” Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật.

“Tao ngồi xe buýt về thôi.”

Đinh Mật bỗng trượt chân suýt ngã, Đỗ Minh Vy vội vàng kéo lấy cô: “Mày đi đứng cẩn thận chút.”

Đinh Mật nhanh nhẹn đứng vững: “Không sao đâu.”

Ra đến cổng trường, Đinh Mật chào tạm biệt họ, đoạn quay người định đi, nào ngờ mũ áo bỗng bị ai đó túm lấy, lại bị kéo trở về. Lục Thời Miễn vò đầu cô, lạnh nhạt: “Đi đâu nữa? Cùng về đi, bảo anh tớ đưa cậu về.”

Phản ứng đầu tiên của Đinh Mật là lúc sáng nay Đỗ Minh Vy bảo cô nên gội đầu thì phải, sau đó mới chần chừ: “Không cần phiền đến anh Lục đâu, tớ ngồi xe buýt cũng nhanh lắm.”

Đỗ Minh Vy vội kéo cô lại: “Đừng đi xe buýt nữa, về cùng đi.”

Lục Thời Miễn đã mở lời, cô ngốc này còn từ chối.

Đã thế còn là anh Lục đưa về, cô nàng duyệt luôn.

Đinh Mật không chần chừ nữa, đi cùng bọn họ.

Lục Thời Phong lái một chiếc Land Rover đen đến, đỗ ở trước cổng trường. Lục Thời Miễn ngồi ghế phụ lái, Đinh Mật và Đỗ Minh Vy ngồi phía sau.

Lục Thời Phong không ngờ còn có hai cô bé về cùng, ngoảnh lại, hỏi Đỗ Minh Vy trước: “Trong nhà em không có ai à?”

Đỗ Minh Vy ngồi ngay ngắn: “Vâng ạ.”

Lục Thời Phong nhướng mày cười, cho rằng Đinh Mật định đến nhà Đỗ Minh Vy ngủ.

Bên này, Lục Thời Miễn không lạnh không nhạt nói: “Anh đưa Đinh Mật về đi, tuyết rơi, bất tiện.”

Lục Thời Phong cười, nhìn Đinh Mật thêm một lượt: “Không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.