Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 30: 30: Muốn Cứu Sói Bạc




Thời điểm Tôn Ba mang thùng đồ ăn Cái Bao Tuấn tặng về nhà thì không khui những hộp đựng thức ăn mà chỉ nhăm nhe vào mấy chai rượu ngon đi kèm, hắn luôn lén mẹ mình uống chút rượu. Cho đến nửa đêm nọ, hắn đói đến mức da lưng dính da bụng, dạ dày rột rột kêu vang, tìm mãi trong bếp chỉ còn non nửa nồi cơm, thế là Tôn Ba phải mở hộp thức ăn kia định bụng ăn kèm với cơm trắng cho qua bữa. Ai mà ngờ...

Cái nắp vừa mở ra, thì mùi hương thơm ngon lành cũng lan tỏa ra xung quanh, làm hắn nghĩ đến những xiên thịt thơm ngon bóng bẩy cay xè từng được ăn.

Dù rằng hai mùi hương khác nhau hoàn toàn nhưng lại có một điểm chung siêu lớn: Rất thơm! Đầy mê hoặc!

Tôn Ba không dám bật đèn phòng bếp mà nương theo ánh trăng rọi từ cửa sổ chóp chép nhai nhai, ăn lấy ăn để.

Ôi ôi cái mùi vị chua chua cay cay này khiến các giác quan của Tôn Ba bùng nổ, sướng đến run rẩy.

A~~~~ sảng khoái quá đi!

Cái hộp đồ ăn này có sức mạnh quật ngã định nghĩa "mỹ thực" của cả một bàn đồ ăn mà trước đây Tôn Ba từng nếm thử!

Trong bếp thỉnh thoảng phát ra tiếng chóp chép rồi lại có cả tiếng thở dài phê pha truyền ra làm cho cậu nhóc xuống lầu đi vệ sinh chú ý, cậu nhóc xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm nhìn chằm chằm bóng đen hì hục bên cạnh cửa sổ phòng bếp, hoảng sợ thét lớn: "MẸ! BA! CÓ YÊU QUÁI!!!!"

Người phụ nữ mặc áo ngủ nghe được từ trên lầu chạy xuống, nhanh tay bật công tắc điện: "Yêu quái đâu?"

Ba của nó còn nắm vũ khí trong tay: "Ở đâu?"

"Đằng kia." Thiếu niên chỉ vào bóng dáng đang chậm rãi quay lại, trên miệng Tôn Ba vẫn còn miếng dưa chua chưa kịp nhai nuốt, cả người cứng đờ chào hỏi: "Anh...Anh hai, chị dâu, cháu trai lớn, mọi người dậy sớm thế ha ha..."

- --tui là dấu phân cách lời kể của Tôn Ba---

Nghe Tôn Ba kể lể xong, Cái Bao Tuấn ấn huyệt thái dương để cảnh tỉnh bản thân không xúc động mà đập tên kia một trận, thừa dịp hắn còn đang bận oán trách mọi người trong nhà giành thức ăn thì Cái Bao Tuấn ngắt lời: "Ngày hôm qua tôi có liên lạc với Trương Tiêu nhưng đến tận bây giờ cũng không thấy hắn hồi âm, cậu có biết tình hình của hắn không?"

"Lão Tiêu ấy à." Tôn Ba chùi miệng dính đầy nước miếng khi nhớ lại món ngon nói: "Tôi đã rời khỏi đội tuần tra từ lâu rồi, làm sao mà biết được hắn ta đang làm gì chứ. Vả lại hắn cũng đã thăng cấp đoàn trưởng, có rất nhiều chuyện phải giữ bí mật, anh hỏi tôi chi bằng hỏi Chiêu Đệ thì hơn."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cái Bao Tuấn do dự nhưng vẫn không gọi điện cho Nguyễn Chiêu Đệ ngay lập tức, ông quay vào hành lang, trùng hợp Tô Đạt cũng vừa kiểm tra xong, trên tay còn cầm theo sổ khám bệnh.

"Sao rồi?" Ba người vội vàng xông lên hỏi, ai cũng mong có kết quả khả quan.

Tô Đạt cùng bọn họ đi đến khu vực nghỉ ngơi, mở sổ khám bệnh cho mấy người xem. Khi đọc đến dòng "Không thể phục hồi" thì vô cùng thất vọng.

Thang Lâm không bỏ cuộc, đọc hết phần ghi chú của bác sĩ thì thấy trọng điểm, hưng phấn nói: "Máy tạo tiếng nói! Chú Tô! Chúng ta đi mua nhanh lên!"

Loại máy móc này không được nổi tiếng vì hiện tại có rất ít người bị câm bẩm sinh, hơn nữa giá cả của nó rất cao, người bình dân đành sống chung với khiếm khuyết của mình chứ không đủ tiền mua loại máy đó, thành ra càng ngày càng ít người biết có loại máy móc kì diệu như vậy tồn tại trên đời.

Theo lời bác sĩ nói, loại máy này rất nhỏ, dán chỗ yết hầu chỉ giống một nốt ruồi đen, Tô Đạt liên kết nó với máy truyền tin của mình, điều chỉnh thanh âm, chọn giọng nam tương đối ôn hòa ấm áp.

Bởi vì là lần đầu tiên thử nghiệm nên lời nói không hoàn toàn chính xác.

Tô Đạt há mồm muốn gọi tên Tô Bảo Nhi, giọng nói ấm áp phát ra từ nốt ruồi đen dán ở yết hầu của hắn: "Bảo..."

Tô Bảo Nhi biết được chú đang gọi tên của mình, cái mũi nhỏ cay cay, ôm eo Tô Đạt không ngừng cọ cọ: "Chú ơi, chú ơi."

Tô Đạt nhịn không được cười, sau đó ba bốn giây cũng có tiếng cười phát ra. Mắt Cái Bao Tuấn cay xè, nhẹ giọng nói: "Tốt quá, thật là tốt quá rồi."

Không ngừng mày mò luyện tập sử dụng, Tô Đạt rốt cục có thể thuận lợi nói vài câu đơn giản, mặc cho âm thanh bị chậm đi một chút nhưng so với việc không thể nói được từ nào thì đã là tốt lắm rồi.

Còn có một việc khiến con người ta cao hứng hơn là, thuật luyện thể sơ cấp của Thang Lâm đã đến hậu kì, khí thế và chiêu thức cũng đã ra hình ra dạng, miễn cưỡng chống đỡ được dưới tình huống Tô Đạt không dùng vũ khí vài chiêu.

Cái Bao Tuấn cùng Tô Bảo Nhi một người thiên phú kém, một người tuổi còn quá nhỏ thì dậm chân tại trung kì không di động. Hai người vẫn thường xuyên đấu tập, không biết do Tô Bảo Nhi có năng lực cao hay là Cái Bao Tuấn nhường nhịn, Tô Bảo Nhi luôn thắng Cái Bao Tuấn một chiêu.

Ngày kế tiếp, Tô Đạt rảnh rỗi liền đến chỗ của Thang Lâm dùng linh khí đi vào kinh mạch để kiểm tra một phen.

Kinh mạch của thiếu niên không sạch sẽ như Tô Bảo Nhi, bên trong chứa một ít tạp chất, thậm chí có chỗ còn bị tạp chất làm tắc nghẽn.

Tô Đạt mở miệng nói: "Việc luyện tập của con thế nào rồi? Có điều gì lạ không?"

Thang Lâm nhìn chú Tô của mình mấp máy môi, chờ một chút mới nghe được âm thanh, gật đầu trả lời: "Giống như trước đây ạ, khả năng cao không thể tiến thêm bước nữa."

Nói tới đây cậu có hơi buồn, rõ ràng trừ bỏ bước ngưng thần kia thì mọi thứ rất thuận lợi, không hiểu vì sao lại thất bại trong gan tất.

Tô Đạt có một chút ý tưởng trong đầu, hắn mở sách luyện thể ra xem, không thấy có vấn đề gì lớn, nhớ lại sở học của mình.

Hắn cũng luyện công pháp này, chả biết từ lúc nào đã đạt đến tầng cao nhất, dù không thể bay như thần tiên nhưng đã đủ dùng.

Không giống như Thang Lâm, con đường tu luyện của hắn vô cùng thông thuận, không gặp trở ngại gì lớn, không biết mình đã ở tầng nào, đến khi nhận ra thì bản thân đã đại công cáo thành.

Duy chỉ có khi dùng yêu đao, không phải là công pháp gì, mỗi chiêu thức hắn nghĩ ra đều hướng đến mục tiêu "làm sao giết chết đối phương nhanh gọn nhất", nếu phải đặt cho nó một cái tên, hẳn là "Thuật giết người", Thang Lâm lại không thích hợp với loại công pháp như vậy.

Nghĩ nghĩ, hắn nói với Thang Lâm đang ngồi yên tĩnh bên cạnh: "......Mấy ngày nữa, chúng ta lại đến Phế Khu tử vong một chuyến được chứ?"

"Sao ạ?" Thang Lâm bị hoảng sợ, cẩn thận hỏi: "Chú Tô, chúng ta không phải mới rời khỏi chỗ đó hay sao?"

Cái Bao Tuấn đang bưng mấy li nước đến cũng bị dọa cho xanh mặt, ông ta cũng nhanh bình thường trở lại, đặt khay đựng li lên bàn, một cho Tô Đạt một cho Thang Lâm: "Ông chủ chắc không biết, có nhiều người đến Phế Khu đã tử vong nên hiện tại đi vào cần phải có giấy tờ đăng kí, hơn nữa yêu cầu một đội ngũ có tối thiểu mười người."

Tô Đạt đúng thật không biết điều này, hơi sửng sốt.

"...... Chúng ta chỉ có bốn người, Ngưu Ngưu cùng Mao Mao có tính không?" Tô Đạt hỏi nhưng trong lòng cũng biết là không có khả năng, Cái Bao Tuấn nghe vậy lắc đầu làm cho mọi người cảm thấy hơi thất vọng.

Thang Lâm chưa từng thấy Tô Đạt thất vọng: "Không sao đâu chú Tô, nếu đã có quy định như vậy thì sẽ có người lập đội đi vào mà thôi, chúng ta chỉ cần tìm tổ đội, sau khi vào Phế Khu thì tách ra hành động là được."

Cái Bao Tuấn định nói "đâu có đơn giản như vậy, thời điểm quay về cũng phải đăng kí, nếu bị tra ra là cố ý tách đội thì sẽ bị trừ điểm tín nhiệm". Ông thấy sắc mặt của Thang Lâm thì hiểu rõ mà ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.

Tô Đạt đương nhiên thấy được vẻ mặt của bọn họ, bất đắc dĩ cười cười, uống một ngụm nước trái cây làm mát cổ họng.

Nước trái cây có mùi thơm đặc trưng, nếu là người bình thường thì không đoán ra bên trong có cái gì, dù có đoán được thì cũng không tài nào làm ra được.

Phương pháp chế nước trái cây chỉ có mỗi Tô Đạt biết. Dù có là loại nguyên liệu nấu ăn nào kết hợp với nhau cũng không thể thoát khỏi cái mũi cùng cái lưỡi của hắn.

Nước trái cây thơm nhẹ, ngọt ngọt chua chua dùng để giải khát vô cùng hợp lí, làm người ta muốn ngừng mà không được.

Trong nước này không hề có tí đường hóa học nào mà chính là do vị ngọt nguyên bản của các loại trái cây kết hợp một cách khéo léo tài tình.

Cái Bao Tuấn liên tục uống vài hớp mới ngừng lại nói: "Dù có ăn bao nhiêu lần, tôi vẫn cảm thấy nó ngon như lúc ban đầu, nếu sau này không làm việc cho ông chủ nữa thì tôi sẽ cảm thấy rất kì quái."

Những lời này ngay lập tức nhận được sự tán đồng của Thang Lâm.

Tô Bảo Nhi là người biết cuối cùng, cậu nhóc là người có thời gian tu luyện ngắn nhất nên không thể phán đoán được thiên phú một cách chính xác.

Thế nên Tô Đạt cũng không bắt ép nhóc phải chăm chỉ tu luyện đêm ngày, chỉ cần mỗi ngày có tu luyện là đủ, Tô Bảo Nhi nhớ rất kĩ lời căn dặn, không là cho chú của mình thất vọng.

Biết được sẽ quay lại Phế Khu, nhóc là người vui mừng nhất, vì ở nơi đó mới là ngôi nhà đầu tiên nhóc nhận thức!

Cơ mà hiện tại thì khác, chú Tô ở chỗ nào thì Bảo Nhi sẽ bám theo đến đó, nơi đó mới thật sự là nhà.

Trước khi xuất phát, Cái Bao Tuấn gọi cho Nguyễn Chiêu Đệ, cô bắt máy rất nhanh, đối diện với hình ảnh cô mặc quân phục quen thuộc, đứng đối diện một đống nhà lầu cao tầng, Cái Bao Tuấn có hơi nhớ lại chuyện xưa.

Cô chưa nở nụ cười nhưng có thể nhận ra tâm tình của cô khá tốt: "Có chuyện gì vậy, đội trưởng?"

Cái Bao Tuấn lắc đầu: "Tôi không còn là đội trưởng nữa rồi, cô cứ gọi tên tôi như bọn Trương Tiêu, Tôn Ba là được."

"Anh Tuấn." Lông mi Nguyễn Chiêu Đệ rũ xuống.

"Cám ơn anh năm đó đã cứu tôi, nếu không tôi đã sớm biến mất trên đời."

"Đừng nhắc lại chuyện cũ, việc đã qua, ghim mãi trong lòng cũng không tốt." Cái Bao Tuấn ngắt lời cô, hỏi chính sự: "Cô có biết tình hình của Trương Tiêu không? Tôi gọi cho anh ta nhưng mấy hôm rồi vẫn không nhận được hồi âm."

Nghe vậy, tinh thần của Nguyễn Chiêu Đệ lên cao, không còn ủ rũ nữa: "Mấy hôm trước ảnh nói với tôi rằng có nhiệm vụ quan trọng cần thực hiện, là nhiệm vụ có tính bảo mật cao do cấp trên giao cho."

Chẳng ngờ chuyện này mà Nguyễn Chiêu Đệ cũng không biết chính xác, Cái Bao Tuấn buồn rầu gãi gãi đầu: "Cái tên này, thăng tiến cũng nhanh quá đi chứ." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại thầm lo lắng có việc gì đó xảy ra.

"Đúng rồi, nếu anh có biết tình hình của anh Tiêu thì báo cho tôi một tiếng nhé, để tôi yên tâm." Nguyễn Chiêu Đệ nói xong, Cái Bao Tuấn cũng gật đầu đáp ứng.

Kết thúc cuộc gọi, ông quay về phòng tiếp tục thu dọn hành lí, toàn bộ đều là thứ ông muốn mang vào Phế Khu, nghĩ tới nghĩ lui có mấy món quả thật không cần thiết cho lắm.

Cứ như vậy, ông lại lôi ra một mớ đồ vật linh tinh các thể loại.

Tô Đạt vừa vặn thấy hành lí to như núi mà Cái Bao Tuấn sắp xếp thì nói: "Không cần mang theo đồ ăn, chỉ cần quần áo và vũ khí là đủ rồi."

Nhờ sự luyện tập chăm chỉ suốt mấy ngày, Tô Đạt nói chuyện càng ngày càng dễ hơn, nói được mấy câu dài và khó, nếu không chú ý thì không thể nhận ra đây là người câm bẩm sinh.

Tô Đạt đi qua, đem bộ đồ con thỏ của Tô Bảo Nhi nhét vào ba lô, thời tiết bây giờ đúng là ấm hẳn lên nhưng đến đêm đôi khi vẫn có mưa, nhiệt độ không khí cũng hạ xuống rất thấp.

******

Chương mới tới rồi đây~~~

Đáng ra tuôi đã edit rồi đăng em này sớm hơn nhưng đột nhiên sinh nông nổi cày lại mấy season của Vua bếp Souma nên lố thời gian mất tiêu:))))))))

Nay tâm trạng hơi high nên việc edit của tuôi hơi lag, ngồi edit mà trong đầu toàn nhớ mấy món ăn trong phim thôi hiuhiu, có sai sót thì mọi người cứ cmt đừng ngại ngùng nhe.

_Nguyệt_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.