Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 1: 1: Trọng Sinh Thành Gấu Trúc




Văn Lệ: "Tỷ quên sao? Ngày hôm qua một lão già râu bạc ngăn chúng ta lại đòi kiểm tra rượu mà?"

Văn Tâm sững sờ một lát rồi mới nhớ lại, sau đó cũng gật đầu với Phượng Nhược Nam.

Phượng Nhược Nam cắn răng mà nói: "Ở đây làm sao lại có một lão già râu bạc chứ?"

Văn Lệ: "Nô tỳ cũng không biết, lão ta nói rằng lão là hộ vệ của vương gia."

Khi biết đó chính là người của Thương Triêu Tông thì Phượng Nhược Nam vội hỏi: "Nói nhanh, chuyện gì đã xảy ra?"

"Hôm qua, khi nô tỳ bưng rượu đi tới..." Văn Lệ thuật lại tình huống ngày hôm qua một lượt, rất kỹ càng.

Sau khi nghe xong thì Phượng Nhược Nam bước nhanh qua, nhặt bầu rượu dưới đất lên, mở nắp ra ngửi ngửi, cũng không ngửi ra cái gì khác lạ rồi lại nhìn vào bên trong, thấy phần lớn rượu đã bị đổ ra ngoài, bên trong chỉ còn lại có một chút. Nàng đẩy bầu rượu tới trước mặt Văn Tâm rồi nói: "Uống hết!"

"Ây..." Văn Tâm ngạc nhiên, cũng không biết tại sao Phượng Nhược Nam lại muốn làm gì. Lúc đầu nàng chắc chắn rượu này không có vấn đề gì, thế nhưng sau khi chứng kiến bộ dáng kỳ dị của Phượng Nhược Nam làm nàng cũng sợ hãi, thế nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành nhận lấy rồi uống hết sạch số rượu còn lại có trong bầu rượu, dù sao trong bầu rượu này chỉ còn lại một chút ít.

Thời gian sau đó chính là chờ đợi, Phượng Nhược Nam quay trở về trên giường ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như đã bình tĩnh lại.

Sau khoảng mười lăm phút sau, Văn Tâm hô lên một tiếng nhỏ: "Tiểu thư..."

Phượng Nhược Nam mở mắt ra, chỉ thấy Văn Lệ lung la lung lay, cơ thể mềm lại, ngã xuống mặt đất.

"Tỷ tỷ." Văn Lệ hô lên, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Văn Tâm.

Phượng Nhược Nam cũng chạy nhanh tới xem xét, tứ chi Văn Tâm mềm oặt, đôi mắt nửa mở nửa nhắm giống như ngủ gật vậy.

Sau khi xem xét thì nàng cũng hiểu, tình trạng giống hệt với nàng lúc đêm qua, bầu rượu kia thật sự có vấn đề!

"Tiểu thư, tỷ tỷ bị sao vậy?" Văn Lệ hỏi với vẻ lo lắng.

Phượng Nhược Nam phất tay, rồi bảo nàng ta đỡ Văn Tâm lên giường, mình cũng tới giúp đỡ. Sau khi xong việc thì Phượng Nhược Nam mới nói với Văn Lệ: "Yên tâm đi, nàng cũng không có việc gì. Ta hỏi em, tên lão già râu trắng kia là gì?"

Văn Lệ lắc đầu: "Nô tỷ không biết."

Phượng Nhược Nam: "Nếu gặp lại lão già đó thì em có thể nhận ra không?"

Văn Lệ gật gật đầu: "Có thể nhận ra."

Phượng Nhược Nam nghiến răng nghiến lợi, chửi thề liên tục, sau đó giống như nghĩ thông cái gì đó, bắt đầu tìm lại quần áo của mình để mặc.

Lúc trước, khi đuổi giết Thương Triêu Tông thì trừ chiếc áo khoác bên ngoài thì nàng vẫn không mặc thêm cái gì, loại chuyện này cũng không phải là người phụ nữ nào cũng dám làm, thật sự là không hổ danh người phụ nữ sống lâu trong đám đàn ông...

Phủ thái thú, Phượng Lăng ba và Bành Ngọc Lan ngồi trên bàn dài dùng bữa sáng, ở bên có người báo cáo tình huống bên kia của Phượng Nhược Nam.

Khi nghe được Phượng Nhược Nam vừa sáng đã đạp bay Thương Triêu Tông ra khỏi phòng tân hôn, lại còn cầm kiếm đuổi giết tân lang thì hai người kinh ngạc tới ngây người, mồ hôi lạnh tuôn ra, lúc trước đã biết con gái mình hung ác, lại thật sự không nghĩ tới hung ác tới mức này.

Phượng Lăng Ba phất phất tay, ra hiệu người hầu lùi về sau, cười khổ rồi lắc đầu, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Bành Ngọc Lan thì lại rất lo lắng, rút mất hai chiếc đũa trên tay ông: "Tối hôm qua đánh một trận, vừa sáng lại đã rút kiếm đuổi giết, chuyện đã xảy ra tới mức này rồi mà ông vẫn còn có tâm trạng ăn sáng hay sao?"

Phượng Lăng Ba đáp: "Nếu không thì bà muốn thế nào? Chuyện của hai vợ chồng nó thì do chúng nó tự mình giải quyết chứ, hai người chúng ta lo lắng làm gì, không ăn để chét đói sao? Hơn nữa, tình huống cũng rất rõ ràng, Thương Triêu Tông không phải đối thủ của con gái bà, đánh cũng không thắng, con gái bà lại không thua thiệt, kẻ bị đánh là Thương Triêu Tông, bà còn lo lắng cái gì chứ?"

Bành Ngọc Lan trợn mắt lên: "Ông nói như vậy là sao hả? Cũng không thể để chuyện này như vậy mãi chứ?"

Phượng Lăng Ba thở dài: "Đáng nhẽ ta không nên cho nó luyện võ, cũng may người cưới nó là Thương Triêu Tông, chứ nếu mà là người bình thường thì chắc chắn không ngăn cản được nó, chỉ sợ ngay đêm động phòng thì đã bị con gái bà đánh chết rồi, như vậy mới là trò cười cho thiên hạ!"

Bành Ngọc Lan cũng buồn buồn: "Hiện tại nói cái này thì được cái gì chứ, ông suy nghĩ chút đi, về sau Thương Triêu Tông có thể đối xử tốt với nó mới là lạ."

Phượng Lăng Ba bình tĩnh mà nói: "Bà cho rằng không đánh thì hai đứa có thể tốt với nhau sao? Mục đích của Thương Triêu Tông khi cưới Nhược Nam là gì thì bà cũng đã rõ, bà yên tâm đi, chỉ cần nó còn phụ thuộc vào Phượng gia thì nó vẫn không dám đối xử tệ bạc với con gái của bà, chúng ta vẫn còn sống đây, nó còn có thể làm cái gì được? Tình hình hiện tại của hai đứa nó như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu, tới khi nào chuyện này giải quyết xong xuôi thì bà hãy dạy con gái cách sống chung như thế nào cũng không muộn..."

Mặt trời vừa mọc, trước bồn hoa, Ngưu Hữu Đạo hơi cúi người quan sát cẩn thận một đóa hoa, là một đóa mà hắn chưa từng gặp bao giờ, sau đó hắn còn hái một bông xuống để xem xét cụ thể.

Uỵch! Một cái bao rơi xuống dưới chân của hắn, trong bao có chứa cái gì đó, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn, rồi hỏi Viên Cương đang đứng trước mặt: "Thứ gì vậy?"

Viên Cương: "Tự ngài xem đi."

Ngưu Hữu Đạo đá đá vào đó, cảm nhận được là một đống nào đó có kích thước nhỏ, cũng không biết là gì, hắn tiện tay cài hoa trên tai, sau đó cúi người xuống tháo dây bao, mở ra nhìn. Ở bên trong có một nửa túi hạt màu vàng, sau khi nâng lên thì hắn khá ngạc nhiên: "Đậu nành sao?"

Lúc đầu hắn còn tưởng là đồ gì quý giá lắm, làm cho Viên Cương tự tay đưa tới đây, hóa ra là cái này.

Viên Cương: "Thứ này có vẻ là không được trồng nhiều ở đây, trong thôn nhỏ ta chưa bao giờ thấy, cũng chưa nghe nói qua thứ này. Cái túi này ta thấy được ở trong đám thức ăn mà phủ Thái Thú đưa tới đây. Sau khi hỏi thăm đầu bếp thì biết, bởi vì sản lượng của đậu nành không cao cho nên rất ít người trồng, người bình thường cũng không thể ăn được cái này."

Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ hỏi lại: "Ngươi cũng đừng nói với ta là ngươi muốn trồng rộng rãi cái thứ này nhé, hay là ngươi muốn cho người trong thôn trồng cái này? Nếu như vậy thì ta khuyên ngươi hãy từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, ngươi vừa rồi nói là sản lượng của cái này không cao, mà trong thời loạn lạc như này thì ăn no mới là điều quan trọng nhất, thứ có sản lượng thấp thì không ai muốn trồng cả."

Viên Cương: "Ta đã hỏi đầu bếp, hắn chưa nghe món nào tên là đậu hũ cả, ngài hãy làm chút đi."

Viên Cương chỉ biết chế biến các món ăn từ đậu hũ thôi chứ hắn ta không biết cách biến đậu nành thành đậu hũ. Mặc dù hắn ta có nghe qua về cách làm nhưng chưa thử qua bao giờ, thế nhưng hắn ta lại biết Đạo gia biết cách làm, bởi vì Đạo gia luôn hứng thú với những thứ truyền thống, Đạo gia biết khá nhiều kỹ thuật truyền thống.

"Không có đậu hũ sao?" Ngưu Hữu Đạo khá ngạc nhiên, nhìn lại túi đậu nành trong tay, hơi lắc đầu. Khi được Viên Cương khơi gợi lên thì hắn cũng thấy hơi nhớ mùi vị của món đó, cũng hiểu được tâm trạng của Viên Cương, hắn gật gật đầu rồi nói: "Hôm nào có thời gian thì nói sau, ngày mai sẽ phải hành động, hiện tại không có thời gian làm."

Khi hai người nói chuyện thì Thương Thục Thanh đi tới, sau khi được Lam Nhược Đình nhắc nhở thì nàng vội chạy tới nơi này. Khi ở nơi xa thấy hai người nói chuyện về cái túi trong tay, cũng không biết đang nói cái gì, khi tới gần thì mới biết đó là đậu nành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.