Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà

Chương 48




Mạc Hiểu Linh siết chặt nấm đấm. Cô ta đang vô cùng hoảng loạn, vừa lo lắng cho Vạn Quý Sinh, vừa sợ là anh Báo sẽ phát giác ra điều gì đó mà giở trò.

“Chị Hắc.” Mạc Hiểu Linh gọi.

Âm khí đã xuất hiện sau lưng Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh thở phào, rồi gọi cho Vạn Quý Sinh lần nữa. Nhưng điện thoại Vạn Quý Sinh vẫn đang trong trạng thái khóa nguồn.

Mạc Hiểu Linh đợi cả buổi trời, anh Báo mới quay lại.

“Khách sạn này không có. Để tôi tìm số điện thoại, gọi từng cái hỏi thăm thử thế nào.” Anh Báo thong thả nói.

“Anh ra giá đi, muốn bao nhiêu cũng được.” Mạc Hiểu Linh quay đầu về phía truyền lại tiếng nói của anh Báo.

Anh Báo vẫn chưa hề lên xe. Nhưng Mạc Hiểu Linh thoáng nghĩ, chị Hắc đã di chuyển ra ngoài xe.

Anh Báo cười khằng khặc mấy tiếng, rồi nói: “Đúng là biết điều nhỉ.”

Tôi chợt nghe thấy tiếng la hét của chị Hắc.

Anh Báo cười khẩy nói: “Tôi đi bên cạnh hạng người như cô mà lại không có chuẩn bị gì sao? Tốt nhất cô nên ngoan ngoan vâng lời, bằng không ấy hả…”

Mạc Hiểu Linh giận đến sôi máu.

Tiếng gào rú của chị Hắc lại vang lên, nhưng lần này cảm xúc lại giống như Mạc Hiểu Linh, hoàn toàn là tức giận.

Anh Báo chợt hoảng loạn la lên một tiếng, tiếng la chợt biến đổi, chuyển qua gào thét thảm thiết.

Mạc Hiểu Linh liền thò tay ra, ngay lập tức chụp trúng một cánh tay đang gồng cứng. Cô ta siết chặt cánh tay ấy, trong đầu cảnh tượng tử vong ào ạt hiện ra như thác đổ.

Anh Báo thở hồng hộc như lên dốc.

Rất rõ ràng, thứ mà gã chuẩn bị không đủ sức để tiêu diệt chị Hắc, cũng chẳng ngăn được cô ta.

“Bây giờ tao có thể lấy mạng mày dễ như trở bàn tay. Tao sắp chết rồi, mày cũng vậy. Mày biết mày nên làm gì rồi chứ?” Mạc Hiểu Linh hỏi.

Anh Báo chửi đổng lên một tiếng, rồi lại tiếp tục gào thét.

Xung quanh hình như có người bu lại hóng chuyện, nhưng đều bị anh Báo đuổi đi.

Gã lên xe, tiếng khởi động máy rất lớn.

“Đã sắp chết cả rồi, thì tao còn nghe lời mày làm quái gì?” Anh Báo hung hăng nói.

“Nếu đi thì chưa hẳn sẽ chết. Tao chỉ muốn mang một người trở về thôi.” Mạc Hiểu Linh điềm tĩnh nói.

Hai tay Mạc Hiểu Linh đang siết chặt thành nắm đấm, vẻ mặt rất điềm tĩnh, nhưng nội tâm thì ngược lại.

Vạn Quý Sinh, Vạn Quý Sinh… Trong đầu cô ta không ngừng lặp lại duy nhất một cái tên.

Chiếc xe phóng như bay, rời khỏi đám đông.

Hồi lâu sau, cảm thấy chiếc xe đã hãm tốc độ, Mạc Hiểu Linh liền quay mặt về phía anh Báo.

“Sắp vào núi.” Giọng anh Báo đang run rẩy.

Mạc Hiểu Linh thở hắt ra một hơi, nói: “Nhanh lên.”

Nhanh lên, phải mau chóng tìm ra Vạn Quý Sinh!

Trong lúc tâm tư Mạc Hiểu Linh đang cồn cào như lửa đốt, thì chiếc xe đã đi vào phạm vi núi Quảng Nguyên.

Vừa đến đây, chẳng cần nhìn thấy mạch núi, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của không khí xung quanh.

Luồng âm khí giống hệt trên đường Quảng Nguyên đang bao trùm khu vực này. Sự đột nhập của Mạc Hiểu Linh càng khiến cho âm khí nơi đây thêm phần sống động.

Mạc Hiểu Linh cũng đã phát hiện thấy sự biến đổi của hoàn cảnh xung quanh, lập tức nâng cao cảnh giác. Nhưng điều cô ta quan tâm nhất bây giờ vẫn là Vạn Quý Sinh, cho nên chỉ nâng cao cảnh giác, chứ không cảnh báo anh Báo sự biến đổi này và đương nhiên cũng không bảo gã ta dừng xe lại.

Nhớ đến những sự tình xảy ra trên đường Quảng Nguyên, Mạc Hiểu Linh liền ngừng thở. Đây là hành vi vô thức, chứ không phải thơ ngây mà nghĩ rằng, âm khí chui vào đường hô hấp là sẽ giết chết người ta.

Sau khi nín thở một hồi, Mạc Hiểu Linh liền lớn tiếng gọi tên chị Hắc.

Anh Báo giật mình: “Cô muốn làm gì?”

Mạc Hiểu Linh không trả lời.

Chị Hắc đang ở ngay sau lưng anh Báo, nhìn gắt gao gã ta. Nhưng tình trạng của cô ta cũng khá lạ, tiếng gọi của Mạc Hiểu Linh không nhận được hồi đáp. Sợi dây liên kết với chị Hắc hệt như đang lẫn trong sương mù, thoắt ẩn thoắt hiện.

Mạc Hiểu Linh càng căng thẳng hơn, gọi thêm một lần nữa.

Sợi dây màu đỏ đã hiện rõ hơn một chút. Âm khí của chị Hắc cũng đã trồi lên khỏi đám âm khí đang cuồn cuộn của nơi này.

Mạc Hiểu Linh chỉ mới thở phào ra một hơi, liền cảm thấy sợi dây căng ra. Cô ta chưa kịp phản ứng gì, thì Chị Hắc đã rời khỏi vị trí cũ, bay tuốt ra xa.

Mạc Hiểu Linh gọi to một tiếng, nhưng vẫn chưa nhận được hồi đáp.

“Bưng…”

Sợi dây đỏ đã dứt.

Mạc Hiểu Linh “a” lên một tiếng, hộc máu ngay lập tức.

“Ê ê!” Anh Báo chợt thắng gấp. Tiếng thắng xe vang lên chát chúa, e là bánh xe đã lết một quãng dài trên đường.

Mạc Hiểu Linh sau khi nôn ra máu, hơi thở đã yếu đi rất nhiều.

Cô ta vừa định ra lệnh cho anh Báo tiếp tục tiến tới, thì đã nhận thấy xung quanh lại có biến đổi.

Âm khí hình như đã nuốt mất anh Báo.

Thứ mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy chỉ là bức màn đen tối, còn xung quanh lại đang bị một vùng âm khí còn đen tối hơn trùm phủ.

Tôi có cảm giác giống như trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Mạc Hiểu Linh. Ánh mắt lạnh lùng và mang theo sự đùa bỡn ác ý.

Tôi cũng muốn gọi Diệp Thanh. Chắc anh ta đang ở bên cạnh tôi, đi theo tôi vào cảnh mộng. Và chắc là anh ta cũng đang tìm cơ hội, để giết chết con ma đó.

Có điều, khoảng cách lúc này hình như khá xa.

Diệp Thanh có thể qua được không? Hay là anh ta cũng giống như tôi, có một phạm vị hoạt động tự do nhất định?

Tôi không dám chắc về điểm này.

Mạc Hiểu Linh đã lấy lại bình tĩnh, gọi anh Báo và chị Hắc, nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

Trong bóng tối, có tiếng bước chân truyền lại.

Thần kinh Mạc Hiểu Linh căng như dây đàn.

Bước chân ấy khá chần chừ, chầm chậm đến gần, rồi đột nhiên tăng tốc, sải bước đến trước mặt.

Bàn tay Mạc Hiểu Linh đã xòe ra.

Năng lực của cô ta có một điểm giống tôi và Diệp Thanh, đó là phải tiếp xúc được thực thể. Chỉ cần chạm được, thì việc trút cảnh tượng tử vong qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Mạc Hiểu Linh ghìm hơi thở chậm lại.

Trong dự đoán của cô ta, người kia có lẽ sẽ kéo cửa bên phải ra, nhưng bất chợt người đó dừng lại.

Hơn nữa cái vị trí đó ở phía trước.

Mạc Hiểu Linh hoảng vía nhận ra, âm khí của ma đang lượn lờ ngay trước mặt mình, nhưng không phải chị Hắc.

Nhịp tim Mạc Hiểu Linh đập như trống trận.

Trước khi chưa nắm chắc, cô ta không thể thò tay ra, làm bại lộ ý đồ của mình.

“Hiểu Linh?” Một giọng nói đầy nghi ngờ vang lên.

Mạc Hiểu Linh đơ người ra.

Đây là giọng của Vạn Quý Sinh.

“Hiểu Linh? Sao em lại ở đây?” Giọng của Vạn Quý Sinh đã trở nên lo lắng hơn, hình như sau khi xác nhận đúng là Mạc Hiểu Linh, thì càng đến gần hơn.

Anh ta xuyên thẳng qua đầu xe, đứng ngay trước mặt Mạc Hiểu Linh, thò tay đến, nắm lấy bờ vai của Mạc Hiểu Linh.

“Là em thật sao? Sao em lại… Hiểu Linh, đã xảy ra chuyện gì?” Vạn Quý Sinh hỏi.

Mạc Hiểu Linh run rẩy thò tay tới, định sờ vào mặt của con ma đang ở trước mặt mình.

Đây là ma.

Âm khí đã chứng minh đây là ma.

Vạn Quý Sinh chết rồi sao?

Chết rồi sao?

Mạc Hiểu Linh không thể nào chấp nhận nổi.

“Là anh, là anh đây.” Vạn Quý Sinh kéo tay Mạc Hiểu linh, để cô ta chạm vào mặt mình: “Sao em lại đến Cảng Ba? Không đúng, ở đây đâu phải… Vốn dĩ anh đang ở trong khách sạn gọi điện cho em, nhưng không biết tại sao, đột nhiên lại đến chỗ này… Anh cũng chẳng biết đây là đâu. Sao em đến đây vậy? Lúc đang nói chuyện qua điện thoại, em định cảnh báo anh gì đó đúng không? Chỗ này… có phải có ma tác quái không?”

Khuôn mặt quen thuộc khiến Mạc Hiểu Linh chắc chắn người đứng trước mặt mình là Vạn Quý Sinh.

Nhưng cô ta lập tức nghĩ đến một trường hợp khác.

Con ma ở đường Quảng Nguyên có thể tự do điều khiển ảo giác, còn có thể thâm nhập vào ý thức của người ta. Loại năng lực đó giống như lợi dụng tư tưởng của người bị hại để tạo ra một cảnh tượng thật chân thực. Tử vong là chân thực, tại nạn giao thông xảy ra một cách quái đản cũng là thực. Vậy thì… ngay thời khắc này, Vạn Quý Sinh đang trước mặt mình, là thực, hay là…

“Lúc trước anh ở trong khách sạn của thành phố Cảng Ba ư?” Mạc Hiểu Linh hỏi.

“Đúng vậy. Vốn dĩ đang ở trong phòng, nhưng không biết tại sao vù một cái đã ra khỏi phòng.” Vạn Quý Sinh tỏ ra rất kinh ngạc.

Nhưng giọng điệu anh ta nghe ra vẫn còn rất bình tĩnh, không hề thấy sợ bởi chuyện đó.

Mạc Hiểu Linh nghe mà lòng nặng trĩu.

“Khách sạn…” Mạc Hiểu lặp lại.

Nếu là khách sạn, thì không thể nào bị con ma đó tóm được? Cảng Ba là một trong những thành phố gần núi Quảng Nguyên nhất, nhưng ở đó không có loại âm khí mãnh liệt như vậy. Con ma đó cũng không lý nào lại đặc biệt mò đến Cảng Ba để bắt người.

“Ừ. Tên là khách sạn Quảng Nguyên. Thật là…” Vạn Quý Sinh thở dài.

Cái tên này khiến Mạc Hiểu Linh sửng sốt. Tôi cũng thấy bàng hoàng.

Cái tên này cũng thật là…

Nếu quả thật là vậy, thì Vạn Quý Sinh bị bắt cũng không phải là không thể.

Lòng dạ Mạc Hiểu Linh đang rối bời.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Phải tìm cách ra khỏi đây chứ?” Vạn Quý Sinh hỏi, rồi thình lình “ủa” một tiếng rõ to, kêu lên: “Chị Hắc! Chị Hắc!”

Tim Mạc Hiểu Linh như vừa đánh rơi một nhịp đập.

“Vừa rồi anh còn nghĩ tại sao chị Hắc không ở bên cạnh em cơ. Vừa nãy cô ta đến chỗ khác điều tra ư?” Vạn Quý Sinh vừa dứt lời, liền thở dài, rồi chuyển qua nghi ngờ: “Mà cô ta đi được rồi? Cô ta hồi phục rồi à?”

Vạn Quý Sinh vẫn chưa biết chị Hắc đã được Mạc Hiểu Linh luyện thành ma!

Lòng Mạc Hiểu Linh trở nên vô cùng nôn nóng: “Đi ngay!”

Cô ta đã mất khả năng khống chế chị Hắc. Bây giờ, chị Hắc chỉ là một con ác ma!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.