Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà

Chương 47




Anh Báo đáp: “Không, cậu ta chưa từng gọi điện cho tôi.”

Mạc Hiểu Linh không hỏi gì thêm.

Chị Hắc nói cho Mạc Hiểu Linh biết tài khoản của mình, từng bước dạy cô ta công việc thường nhật của phái Ngũ Sắc. Cô ta muốn trở nên mạnh hơn và Mạc Hiểu Linh thì phải tìm kiếm hồn ma cho cô ta.

Hai người họ đã gắn chặt lấy nhau. Trước đây thì Mạc Hiểu Linh uy hiếp chị Hắc, bây giờ cả hai đã thực sự gắn chặt với nhau rồi. Nếu chị Hắc chết thì Mạc Hiểu Linh cũng đừng hòng sống tiếp. Và cứ thế, Mạc Hiểu Linh không thể không theo ý của Chị Hắc, đi tìm kiếm hồn ma.

Cảnh mộng lướt qua nhanh chóng.

Mạc Hiểu Linh đã liên lạc với Lưu Lương Vượng và Ngô Tập Nhân.

Hai người họ là mục tiêu tốt nhất. Cô ta muốn luyện họ thành ma giống hệt như đã làm với Kim San San.

Nhưng Lưu Lương Vương mập mờ từ chối gặp mặt Mạc Hiểu Linh.

Ngô Tập Nhân thì lại đồng ý. Có điều sự từ chối của Lưu Vương Tập khiến Mạc Hiểu Linh sinh lòng cảnh giác.

“Có thể Thầy Bói đã nói gì đó với họ rồi.” Chị Hắc nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Ngô Tập Nhân chỉ là một người bình thường, nhưng nếu cậu ta có sự chuẩn bị, thì một người mù như Mạc Hiểu Linh và một hồn ma như chị Hắc, cũng chưa chắc sẽ toàn mạng quay về.

Mạc Hiểu Linh đã quyết định bỏ qua kế hoạch gặp mặt Ngô Tập Nhân.

Mắt cô ta đã mù, sinh hoạt đủ thứ chuyện bất tiện. Anh Báo không giống A Trang, tuy đã nhận được sự tín nhiệm của chị Hắc, đồng ý giúp đỡ, nhưng cũng là một kẻ hám lợi, hơn nữa anh ta không thể nào làm được như A Trang, luôn ở bên cạnh Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh đành phải tiếp nhận công việc khi xưa của chị Hắc, nhận các giao dịch giết người, hại người. Đồng thời nhờ anh Báo đi tìm các địa điểm có ma tác quái, còn chính mình sẽ liên lạc với những người có hứng thú với chuyện này.

Mạc Hiểu Linh sống rất vất vả.

Vạn Quý Sinh có gọi điện mấy lần, nhưng cô ta đều qua quít cho xong chuyện.

Cô ta sợ phải gặp mặt Vạn Quý Sinh.

Cảnh mộng tiếp tục trôi nhanh, không còn trở lại thời quá khứ của Mạc Hiểu Linh nữa.

Thời gian cứ thế qua đi.

Đến khi cảnh mộng trở lại tốc độ bình thường, tôi liền trông thấy Mạc Hiểu Linh đang nói chuyện điện thoại.

Là Vạn Quý Sinh gọi đến.

“Cuối tuần này là sinh nhật của em rồi. Chúng ta có thể gặp nhau được không?” Giọng điệu Vạn Quý Sinh đã lộ ra sự bất lực: “Hiểu Linh, rốt cuộc là em đang làm gì vậy? Sao lại bận đến thế? Cái chị Hắc đó chăm sóc em có tốt không? Tình trạng sức khỏe của cô ta cũng đâu được tốt chứ? Vậy mà còn chăm sóc cả em…”

“Em ổn mà.” Mạc Hiểu linh ngắt lời.

“Chúng ta gặp nhau một lần, được không?” Vạn Quý Sinh nài nỉ.

Lòng Mạc Hiểu Linh thắt lại: “Em có chuyện… cuối tuần này em có chuyện rồi…”

Cô ta có chuyện phải làm thật.

Anh Báo đã tìm được người có thể gánh bớt tác dụng phụ cho cô ta.

Tuần này cô ta còn phải tìm hồn ma cho chị Hắc nữa, nên cũng có chút hơi cực.

Bờ đê lớn này có trăm ngàn lỗ thủng, cô ta cặm cụi bồi bồi đắp đắp, gắng gượng qua ngày, nhưng chung quy thì vẫn lượn lờ bên bờ vực sụp đổ.

Mạc Hiểu Linh chẳng còn thời gian để quan tâm đến chuyện khác.

Tôi có thể cảm nhận được chị Hắc đang đứng sau lưng Mạc Hiểu Linh. Cô ta đã trở nên càng thêm giống ma hơn. Cảnh tượng cô ta giết người mà Mạc Hiểu Linh vừa nhìn thấy lần trước, với loại âm khí nồng nặc sát ý và bộ dạng giết người điên loạn ấy, đã hoàn toàn mất đi cái bẩm tính vốn có của một con người. Chị Hắc cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng lại bị sức mạnh làm đầu óc mê muội, mất hết lý trí. Cô ta càng lúc càng ham muốn sức mạnh và cứ thế càng lúc càng mất phương hướng.

Mạc Hiểu Linh không biết mình và chị Hắc sẽ cầm cự được bao lâu.

Cô ta chỉ biết mải miết đi tới, đến thời gian dừng lại để nghỉ ngơi cũng chẳng có.

Vạn Quý Sinh rất thất vọng: “Anh biết rồi. Em nhớ chăm sóc mình thật tốt. Em… Anh hi vọng em có thể sống một đời sống bình thường. Haiz…” Vạn Quý Sinh thở dài, rồi đổi qua đề tài khác: “Tuần sau anh phải đi khảo sát nên sẽ đi công tác xa một chuyến. Đợi lúc đến nơi, anh sẽ gọi lại cho em. Nhớ giữ liên lạc, được không?”

Mạc Hiểu Linh nhận lời.

Cô ta có thể cảm nhận được, Vạn Hiểu Sinh đã dần xa cách với mình. Kể từ khi biết chuyện cô ta giết người, thì anh ta liền cẩn thận và khách khí với cô ta hơn. Không phải Vạn Hiểu Sinh sợ cô ta giết mình, mà là anh ta có chỗ lo lắng. Mạc Hiểu Linh không giống với người mà anh ta tưởng tượng trong đầu. Sự sai lệch này, cộng thêm chuyện giết người, khiến Vạn Quý Sinh không ngừng do dự không quyết.

Có thể rồi sẽ có một ngày, Vạn Quý Sinh sẽ cắt đứt mọi liên hệ với cô ta.

Cũng có thể, bản thân cô ta từ đây sẽ trở thành gánh nặng cả đời của Vạn Quý Sinh.

Anh ta luôn cảm thấy việc cô ta giết người có liên quan mật thiết với những khích lệ của anh ta thời thơ ấu.

Mạc Hiểu Linh siết chặt chiếc điện thoại, im lặng suy tư, nghe thấy cổ họng mình đắng chát, mà lòng thì nặng nề như đeo đá.

Bây giờ cô ta giống như quay trở lại thời thơ ấu, ngơ ngác hoang mang, chẳng biết phải làm sao.

Chợt có một bàn tay đè lên cổ Mạc Hiểu Linh, từ sau gáy miết ra trước, đến cổ họng rồi di chuyển qua, nắm chặt bờ vai cô ta.

Chị Hắc đang đu trên thân thể Mạc Hiểu Linh, âm thầm thúc giục cô ta đi tìm hồn ma.

Mạc Hiểu Linh bèn gọi điện bảo anh Báo đến đón.

Trong bóng tối, mọi âm thanh chợt biến thành méo mó kì dị, hình như có ai đó đang nhấn nút tua nhanh, ngay sau đó hình như có tiếng “lách cách” vang lên, nút trình phát bình thường đã được click.

Giọng của Vạn Quý Sinh truyền đến.

“Anh đến khách sạn rồi. Điều kiện bên này khá tệ, mà sắp tới phải vào trong núi, nên có thể sẽ mất sóng đấy.” Vạn Quý Sinh nói: “Phải mất hai ba ngày mới có thể trở lại.”

Nội dung anh ta nói khá dong dài, nhưng sau khi trình bày xong công việc của mình, rồi hỏi han Mạc Hiểu Linh vài câu, anh ta liền im lặng. Trên điện thoại chỉ còn lại tiếng hô hấp của anh ta.

Mạc Hiểu Linh đang khá căng thẳng, hỏi ngay: “Anh định đi đâu? Sao lại phải vào núi?”

“À, một điểm khảo sát. Sếp tụi anh định mua lại một công ty bất động sản. Bên họ có một dự án đã đắp chiếu từ lâu lắm rồi. Đây cũng là một phần của tài sản. Hơi phiền phức… Ban đầu là mở khu nghỉ dưỡng, sau đó xảy ra trục trặc.”

Đầu của Mạc Hiểu Linh hệt như bị ai đó đấm cho một đấm.

Cô ta run rẩy hỏi: “Ở đâu? Khu nghỉ dưỡng đó ở đâu?”

Tôi vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy như trút được một gánh nặng.

Nếu thực sự là khu khỉ dưỡng núi Quảng Nguyên, thì cảnh mộng lần này…

“Núi Quảng Nguyên, em có nghe đến bao giờ chưa? Một địa phương nhỏ…” Vạn Quý Sinh nói.

“Anh cứ ở yên đó đừng làm gì cả! Không được vào trong núi!” Mạc Hiểu Linh hét lên.

“Hiểu Linh?” Vạn Quý Sinh kinh ngạc.

“Ở đó có ma! Có một con ma cực kì ghê gớm! Anh không được đi vào trong núi!” Mạc Hiểu Linh nói như hét vào điện thoại.

Đột nhiên đầu dây bên kia vàng lên tiếng “soạt soạt…”. Mạc Hiểu Linh đơ người ra, vội vàng “a lô” thêm mấy tiếng, giọng đã run bần bật.

“Tút…” Cuộc gọi đã ngắt.

Trước mắt Mạc Hiểu Linh chỉ là bóng tối, trong lòng cũng đang trùm một màn sương dày đặc. Cô ta hoảng sợ đến tột độ, vừa run vừa gọi điện cho anh Báo, đòi đi khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên.

“Ở đâu cơ? Chỗ đó nguy hiểm lắm.” Anh Báo không đồng tình.

Mạc Hiểu Linh lập tức đưa ra một cái giá mà anh Báo không thể nào từ chối.

Cô ta vội vội vàng vàng lên đường đi đến núi Quảng Nguyên, dọc đường có gọi cho Vạn Quý Sinh đến mấy cuộc, nhưng vẫn không được. Từ máy bận chuyển sang tắt nguồn, khiến Mạc Hiểu Linh sắp phát điên lên vì nóng ruột.

Bây giờ cô ta như đang ngồi trên đống lửa, cảm xúc trong lòng cuộn trào mãnh liệt, khiến cho tác dụng phụ của năng lực cũng lên xuống bất ổn.

Nén lại tâm tư, Mạc Hiểu Linh quay qua hối thúc anh Báo.

Chiếc xe lao đi vun vút, chạy suốt đêm lẫn ngày.

Mãi đến lúc nghe thấy anh Báo nói sắp đến nơi, cô ta mới thở ra một hơi, nôn nao muốn nhìn thử cảnh vật bên ngoài.

Nhưng không thấy được, trước mắt vẫn là một bức màn đen.

“Sắp vào núi Quảng Nguyên, khách sạn gần nhất thì chỉ có khách sạn ở thành phố Cảng Ba thôi.” Anh Báo nói.

“Tôi muốn vào núi! Chắc chắn anh ấy đã vào núi rồi!!” Mạc Hiểu Linh gắt gỏng.

Bên ngoài dần vang lên tiếng người ta nói chuyện huyên náo, khiến Mạc Hiệu Linh càng mất bình tĩnh hơn.

“Chẳng phải cô đã nói, lúc người đó gọi điện thì vẫn còn ở trong khách sạn hay sao? Bây giờ cứ đến khách sạn hỏi thăm trước đã.” Anh Báo thoái thác.

Mạc Hiểu Linh định đưa tay chụp lấy anh Báo, nhưng cánh tay huơ qua huơ lại mà chẳng chạm được gì cả, chỉ nghe thấy có tiếng mở cửa xe.

“Được rồi, để tôi đi hỏi thăm thử cái khách sạn này.” Giọng anh Báo vang lên từ đằng xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.