Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà

Chương 43




Lãng Quên- Diễn Đàn

Giám khảo tóc đỏ nói với người ở bên cạnh:

“Tuổi trẻ bây giờ thật là, lá gan ngày càng lớn, nếu vũ đạo nhảy xuất sắc thì không sao, bằng không nếu nhảy bình thường hay vẫn quá quy củ, sẽ khiến cho những mong đợi tương đối cao của người xem trở nên thất vọng.”

Giám khảo ngồi bên cạnh cảm thán gật đầu:

“Đúng vậy, làm vậy quá mạo hiểm, làm không tốt toàn quân sẽ bị diệt, đây là đội ngũ của vũ đoàn Niết Bàn, nếu lão Trương biết học trò phía dưới làm việc như thế này, không biết sẽ có vẻ mặt ra sao nữa?”

Giám khảo tóc hồng lắc đầu bật cười.

Trong lúc hai người nói chuyện, học viên Niết Bàn cũng đã chuẩn bị xong, âm nhạc vừa vang lên, tầm mắt mọi người đều hướng lên trên sân khấu.

Một nữ sinh vừa bước lên sân khấu, ở phía dưới liền có người bật cười, cả người nữ sinh mặc một bộ đồ đầu bếp, mũ cao cao ở trên đầu, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Cô gái nhảy một điệu clacket (điệu nhảy tap dance), bước nhảy lộn xộn chồng chất lên nhau, thỉnh thoảng còn phối hợp biểu diễn các loạt động tác giống như đầu bếp đang làm việc, độ khó vũ đạo không nhỏ, cùng với nhịp trống sôi nổi, nhìn qua vừa đẹp vừa mạnh mẽ, cả thính phòng liền bùng nổ từng trận vỗ tay nhiệt liệt.

Nữ sinh đầu tiên nhảy điệu clacket vừa kết thúc tiếng trống,Lãng ##Quên ngay sau đó không có dừng lại, phong cách âm nhạc liền thay đổi, tiếng đàn ghi ta đột ngột vang lên tiếp đó.

Nữ sinh thứ hai lên nhảy là một điệu nhảy quý tộc, giống với nữ sinh trước đó, được mặc một bộ đồ đồng phục, chẳng qua cả người là bộ đồ học sinh, gợi cảm và xinh đẹp cùng tồn tại trong bước nhảy quý tộc ở trên sân khấu thỉnh thoảng dẫn đến từng trận vỗ tay…

Người thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Điệu nhảy samba nóng bỏng, hip-hop mạnh mẽ, múa dân tộc mềm mại…

Mỗi một điệu nhảy kết thúc, tiếp theo đó âm nhạc cũng không dừng lại cứ nối tiếp nhau.

Mặc áo dài trắng, mặc cảnh phục, đồ nữ giúp việc…. Các ngành các nghề được các nữ sinh thay mặt tiêu biểu theo thứ tự đi lên, thỏa thích nhảy điệu nhảy sở trường của mình.

Đến một khúc cuối cùng, tiếp theo đó là một hồi nhịp trống mạnh mẽ, một hồi, hai hồi… Nhịp trống nặng nề như muốn đánh sâu tiến vào trong lòng người vậy.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen, tất cả tóc đều được tóm gọn vào trong chiếc mũ, Khương Sam theo nhịp trống từ phía bên sườn sân khấu đi lên.

Trong nháy mắt Khương Sam đứng lên, tiếng kèn bất ngờ vang lên tiết tấu mạnh mẽ, âm thanh đột ngột vang vọng khắp hội trường!

“Ông” một tiếng, giống như trong phút chốc khúc nhạc dạo vang lên, cả thính phòng bỗng nhiên bùng nổ!

“Beat it!”

Vậy mà Khương Sam lại chọn nhạc Rock and Roll bài “Beat it.”

Lá gan thật lớn, cũng quá mạo hiểm!

Bình thường cũng thôi đi, đây là trận thi đấu vũ đạo truyền thống chính quy lớn, cô dám chọn qua loa một bài hát đại chúng Rock and Roll làm bài nhảy, ngay cả ba vị giám khảo bị kinh ngạc ngồi thẳng người dậy.

Nhưng gan lớn còn ở phía sau, Khương Sam không theo khuôn phép cũ nhảy theo điệu nhảy Michael, cô hoàn toàn thay đổi tất cả phong cách của điệu nhảy, phối hợp nhảy hiện đại cùng với nhảy tự do trong phút chốc đốt cháy không khí ở trong hội trường!

Nâng tay mạnh mẽ, chuyển bước mau lẹ, khí thế như lửa!

Truyện được đăng duy nhất trên Diễn Đàn

Cô mạnh mẽ như báo, trên người cô căn bản không nhìn ra được sự mềm mại đáng yêu thuộc về nữ tính, cô nhanh nhẹn như điện, mỗi cái thu chân, mỗi cái xoay người đều ngắn gọn không chút ủy mị dong dài dây dưa.

m nhạc được sắp xếp như thế, xem xét tính chất điệu nhảy vẫn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cô vô cùng thông minh lanh lợi, phong cách điệu nhảy Rock and Roll cứng ngắc được cô điều hòa bằng cách đưa vào các động tác nhìn qua vô cùng đơn giản nhưng thực tế muốn làm được lại là động tác có độ khó cao.

Đến đoạn độc tấu đàn ghi ta gần như kết thúc, không khí toàn hội trường đã triệt để bị đốt cháy, tiếng hoan hô mạnh mẽ, tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, từng trận vỗ tay không ngừng liên tục truyền đến, lúc tiếng đàn ghi ta gần kết thúc, Khương Sam nhanh chóng thu lại tư thế, cổ tay khẽ chuyển động, chiếc mũ rộng rãi duyên dáng chậm rãi được tháo ra, một mái tóc đen dài được thả tự nhiên xuống!

Động tác đẹp trai như vậy dẫn đến một trận cao triều! Tiếng vỗ tay kéo dài không thôi vang vọng khắp hội trường, nhưng trong lúc mọi người đều nghĩ rằng biểu diễn đã kết thúc, tiết tấu lại mạnh mẽ thay đổi, tiếng đàn ghi ta lại lưu loát vang lên, cùng lúc đó Khương Sam khom người vứt mũ đi, đầu gối nửa cong làm động tác mời.

Chiếc mũ bay về phía khán đài dẫn đến một trận tranh nhau giành lấy, không khí trong hội trường lại nóng thêm một lần nữa!

Theo động tác mời của Khương Sam, nữ sinh mặc đồ đầu bếp vốn đang rãnh rỗi giống như đi dạo liền đi đến phía sau Khương Sam, lúc nhịp trống mạnh mẽ tiến đến, thay đổi tư thế, nhanh chóng bắt kịp động tác nhảy của Khương Sam.

Tiếp sau đó là nữ sinh tóc ngắn mặc quân phục, nữ sinh áo dài trắng xinh đẹp, nữ sinh mặc đồng phục học sinh đáng yêu…. Từng học viên Niết Bàn đi tới, d!^Nd+n(#Q%*d@n lúc bắt đầu có chút không tự nhiên, tuy nhiên sau mỗi nhịp trống vang lên liền bắt kịp động tác nhảy của người trước đó.

Một người, hai người, ba người...

Người gia nhập vào ngày càng nhiều, động tác ngày càng chỉnh tề, cho đến khi toàn bộ mười người đứng song song, học viên Niết Bàn xếp thành hai hàng không phục sự mong đợi của khán giả, nhảy lại bài “Beat it” một lần nữa.

Dưới khán đài, tiếng thét chói tai, tiếng vỗ tay ngày càng nhiệt liệt hơn, tất cả mọi người nhịn không được đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, nhưng mười người trên sân khấu vẫn không bị ảnh hưởng, vẻ mặt toàn bộ đều nghiêm chỉnh hoàn thành từng động tác nhảy mạnh mẽ của “Beat it”.

Trước khi âm nhạc dừng lại một giây, ngoại trừ Khương Sam tất cả mọi người đều nhanh tản đi, trên sân khấu chỉ còn mỗi Khương Sam mặc bộ đồ tây trang đẹp trai duy trì dừng lại động tác, tiếng vỗ tay như sấm dậy!

Sau khi Khương Sam chào cám ơn, tiếng vỗ tay vẫn nhiệt liệt như cũ vẫn chưa tản đi, tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, tiếng gọi tên Khương Sam liên tục được truyền đến từ khán đàn, máy quay phim thay đổi góc quay, cảnh tượng nhiệt liệt sôi nổi như vậy khiến người xem cũng hưng phấn theo.

Vũ đoàn Niết Bàn, đại hoạch( kế hoạch lớn) thành công.

Khương Sam bị đoàn học viên hưng phấn vây quanh đứng ở chính giữa nhìn từng người lần lượt được cho điểm, trong lòng vui sướng sắp tràn ra ngoài.

Ngoài dự liệu của mọi người, mười người của vũ đoàn Niết Bàn lần lượt biểu diễn không những không có người bị đánh giá thấp, mà điểm mỗi người cũng sàn sàn ngang nhau, nhưng đều gần với điểm cao nhất, so với những người biểu diễn trước đó cao hơn rất nhiều.

Toàn bộ được thông qua là không thể nghi ngờ, bởi bên trong trận đấu không khí quá mức nhiệt liệt, thậm chí không có ai truy cứu cuối cùng biểu diễn có hợp lệ không, có phù hợp với quy tắc thi đấu hay không.

Vài năm sau cả nước nhanh chóng được phổ biếng, cứ như vậy bị Khương Sam thay đổi đưa lên sân khấu trước.

Nếu quyết định để cho khán giả bầu chọn tuyển thủ nào được lưu lại, vậy tìm phương thức dễ dàng gây xúc động với người xem nhất, đốt cháy không khí hội trường, nếu người tổ chức đã tạm thời thay đổi quy tắc, vậy bọn cô cũng tùy hứng không gò bó tìm con đường thích hợp nhất để phát huy.

Cho tới bây giờ, Khương Sam là người có gan lớn hơn bất cứ ai, huống chi cô biết rõ hơn ai hết nguyên nhân thi đấu thay đổi quy tắc lúc này,  cô đã từng dùng phương thức giống vậy dẫn đội ngũ của chính mình lấy được thành công huy hoàng gấp đôi bây giờ.

Nếu đã muốn quật khởi, phải làm một cái liền vinh quang.

Trận thi đấu bán kết kết thúc, vũ đoàn Niết Bàn là vũ đoàn duy nhất được thông qua toàn bộ học viên, thí nghiệm lần đầu của Khương Sam rất trâu bò, chiến đấu báo cáo thắng lợi, đại hoạch toàn thắng.

Đến cuối cùng cho lời bình của giám khảo, từng người đều coi trọng khen ngợi vũ đạo biểu diễn của Khương Sam, không quan hệ đến không khí sôi nổi nhiệt liệt, không quan hệ đến cuối cùng kích động lòng người thế nào, đơn giản cô đã biên múa (sắp xếp phân chia bài nhảy) cùng với những điệu nhảy lôi cuốn người xem biểu diễn đã là một thành công rất lớn rồi.

Mà mãi cho đến khi trận thi đấu bán kết hoàn toàn kết thúc, Triệu Thanh Thanh cũng không xuất hiện, nhưng lúc này đã không còn ai để ý đến cô ta có xuất hiện hay không nữa, nhóm đoàn viên hưng phấn vây quanh Khương Sam, cao hứng phấn chấn lôi kéo cô đi ăn bữa cơm chúc mừng. Khương Sam mới tiến vào Niết Bàn, cuối cùng cũng khiến cho đám người mắt cao hơn đầu thật tình đón nhận, cũng bắt đầu từ bước sinh lòng tin phục và dựa dẫm vào cô.

Bị các nữ sinh nhiệt tình trút rượu hơi có men say, Khương Sam choáng váng hồ đồ trở về phòng của mình, mới mở cửa liền bị hai cánh tay nóng bỏng kiên cố ôm vào trong lòng.

“Tôi đợi em đã lâu.”

Tần Diệc Hạo lấy một tay bế ngang cô lên, tiện thể giữ cửa đá một cái, bởi vì say rượu chậm mất nửa nhịp, Khương Sam kinh hô kêu một tiếng, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ theo bản năng nắm chặt lấy áo của Tần Diệc Hạo.

“Sao bây giờ anh vẫn còn ở đây?”

Mới vừa rồi tâm tình Khương Sam còn vui sướng liền thất kinh nói, trong giọng nói không che giấu tức giận.

Tần Diệc Hạo mỉm cười ngăn chặn tất cả hành động của cô, bước nhanh về phía giường, Khương Sam say ngà ngà mông lung dùng sức đẩy anh ra.

“Anh, anh lại muốn làm gì?”

“Nhảy cho tôi một điệu nhảy đi.” 

Giọng nói Tần Diệc Hạo trầm thấp có chút khàn, một tay đè Khương Sam ở trên giường, cả người to lớn đè trên người khiến Khương Sam thiếu chút nữa không thở được, buồn bực hừ một tiếng.

Lúc này Tần Diệc Hạo mới hơi thu sức lực lại, đôi mắt chim ưng chớp như không chớp nhìn Khương Sam:

“Tôi đã chuẩn bị quần áo, nhảy cho tôi một bài đi!”

Đầu óc Khương Sam không rõ ràng nhanh chóng lắc đầu, đôi má ửng đỏ như ánh ban mai, giọng nói lại kiên quyết:

“Cả ngày nay tôi rất mệt, anh để cho tôi nghỉ ngơi đi, không nhảy!”

Bộ dáng nhỏ nhắn chậm chạp ngây thơ khiến Tần Diệc Hạo cứng răn như sắt mềm mại đi vài phần, thật hận không thể một miệng nuốt cô vào trong bụng.

“Mệt?”

Tần Diệc Hạo hôn lên đôi má mềm mại của cô:

“Vậy không nhảy, đổi quần áo cho tôi xem!”

Đầu Khương Sam càng siêng lắc hơn, đôi mắt mênh mông sương mù lộ ra vài phần cảnh giác:

“Không muốn!”

Ngay cả quần áo thế nào cũng không chịu hỏi, nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, quần áo trong miệng Tần Diệc Hạo tuyệt đối không phải thứ tốt.

Tân Diệc Hạo vẫn còn muốn tiếp tục dụ dỗ lừa gạt cô, điện thoại trong túi Khương Sam đột ngột vang lên, di động rung rung cách lớp quần áo ngay sườn thắt lưng của Tần Diệc Hạo, Khương Sam không thoải mái giật giật cơ thể, trên mặt có chút bất đắc dĩ.

“Anh đứng dậy trước được không, hôm nay tôi rất mệt.”

Tần Diệc Hạo đánh giá khuôn mặt cô, thấy ngoại trừ say rượu quả thật cô có vẻ rất mệt mỏi, bây giờ mới không nhanh không chậm di chuyển cơ thể.

Khương Sam choáng váng hồ đồ cầm điện thoại, cũng không nhìn màn hình nhận điện thoại.

“A lô?”

“Là tôi.”

Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông:

“Hôm nay thi đấu thế nào?”

Vừa nghe giọng nói bên kia truyền đến, vẻ mặt Khương Sam còn men say lập tức tỉnh táo vài phần.

“Cũng được, đã thông qua rồi.”

Giọng nói Khương Sam lạnh nhạt khách khí, hô hấp bên kia trở nên nặng nề.

Mà Tần Diệc Hạo vốn dĩ muốn buông eo Khương Sam ra, cánh tay dài liền thay đổi, lập tức quấn đi lên, anh mím môi, con ngươi hẹp dài bắt đầu trở nên nguy hiểm.

“Vẫn còn tức giận chuyện ngày hôm qua sao?”

Giọng nói Tần Chiến rõ ràng được truyền qua điện thoại: 

“Nếu em cảm thấy tôi xúc phạm em, vậy cho tôi xin lỗi em.”

Hết Chương 62

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.