[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu

Chương 3: Chương 3




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Lăng Vu Đề gật đầu: "Anh có rảnh không?"

Thẩm Thanh Ngọc đưa tay lên vuốt vuốt tóc: "Có chứ~ sao nào?" Trên thực tế, anh định ăn sáng xong thì đi tắm suối nước nóng~

Hôm qua anh nghe Hướng Phỉ Phỉ bảo hôm nay muốn đi tắm suối nước nóng!

"Có thể đưa tôi về nhà được không?"

"Hả... Cô có gấp không?" Nói không gấp thì buổi chiều trước khi anh ra sân bay có thể đưa được...

Do coi Lăng Vu Đề là bạn bè, nên điều đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến không phải là từ chối.

Gấp không hả? Không gấp!

Nhưng xem bộ dạng Thẩm Thanh Ngọc chính là tính ăn sáng xong sẽ đi tắm suối nước nóng! Cho nên không gấp cũng thành gấp!

Lăng Vu Đề gật đầu, ừ một tiếng.

Thế rồi, Thẩm Thanh Ngọc vô cùng rối rắm đứng nguyên tại chỗ bứt tóc suy nghĩ!

Cuối cùng là đi tìm Hướng Phỉ Phỉ hay là đưa Lăng Vu Đề về đây?

Lăng Vu Đề xem anh đứng cuống cuồng tại chỗ. Đây là lần đầu cô công lược nam phụ mất bình tĩnh như vậy, thật mới lạ!

Đại khái năm phút sau...

Trông Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn đang đắn đo, Lăng Vu Đề hơi mất kiên nhẫn.

Cô mím môi: "Nếu như rắc rối quá thì thôi vậy." Nói xong, Lăng Vu Đề điều khiển xe lăn chuẩn bị đi về phòng mình.

Vừa mới xoay người, Thẩm Thanh Ngọc đã kêu Lăng Vu Đề lại: "Đợi đã."

"Hả?" Lăng Vu Đề quay đầu nhìn anh.

"Bây, bây giờ tôi tiễn cô, cô đợi một chút." Nếu quyết định muốn đưa Lăng Vu Đề về, vậy chắc chắn đến lúc đó không thể quay lại đây mà phải trực tiếp đi ra sân bay rồi.

Cho nên anh phải thu dọn đồ đạc.

Ngay sau đó, Thẩm Thanh Ngọc cùng Lăng Vu Đề đi xuống lầu.

Xuất phát từ phong độ quý ông, Thẩm Thanh Ngọc giúp Lăng Vu Đề cầm túi quần áo đồ dùng cần thiết.

Chuông điện thoại vang lên, Lăng Vu Đề ngồi trên xe lăn nhìn, là cha Lăng gọi đến.

Hóa ra là vì sau khi Lăng Vu Đề trả lời có bạn đưa về, cô không có trả lời tin nhắn mà cha Lăng đã gửi tiếp nữa.

Vốn dĩ gửi tin nhắn là để tránh làm phiền Lăng Vu Đề, nhưng mà Lăng Vu Đề nào có bạn bè cơ chứ?

Nếu bị người ta lừa thì phải làm sao? Mặc dù con gái nhà mình tàn tật nhưng vẫn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp!

Thế nên cha Lăng không nhận được tin nhắn trả lời của Lăng Vu Đề, cuống quýt!

"Ba."

"Tiểu Vu à~ Sao con không trả lời tin nhắn của ba~ không sao không sao! Ba chỉ muốn hỏi con, con nói bạn con đưa con về. Là người bạn nào đưa con về thế?"

Xe đã chạy trên đường, lúc Thẩm Thanh Ngọc lái xe rất là nghiêm túc, nhìn sườn mặt tinh xảo đó, Lăng Vu Đề có cảm giác hổ thẹn thấy mình không bằng.

"Quen biết ở trong game."

"À, bạn quen ở trong game hả? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Ngoại hình thế nào? Là nam hay nữ? Đang đi học hay là đi làm rồi?"

Quăng hàng loạt câu hỏi cho Lăng Vu Đề, xong rồi cha Lăng lo Lăng Vu Đề sẽ bị hỏi nhiều mà không trả lời. Sau khi dừng một lát, ông có hơi lấy lòng lại cẩn thận từng tí mở miệng hỏi: "Ba không có ý gì khác, chỉ quan tâm con chút thôi... Các con khi nào thì xuất phát trở về?"

"Đang trên đường."

Cha Lăng:... /(ㄒoㄒ)/~~ Con gái ơi! Con làm sao mà dễ dàng leo lên người khác như vậy?

Vắt hết óc suy nghĩ, cha Lăng nghĩ rằng hỏi Lăng Vu Đề còn không bằng tự mình nhìn xem!

"Tiểu Vu à~ à thì, có thể chụp hình gửi cho ba xem được không? Hình con và bạn con ấy!"

"Được ạ." Sau khi trả lời xong, Lăng Vu Đề cúp máy.

Sau đó mở camera trước của di động ra, giơ tay phải về phía trước --

Màn hình điện thoại hiện ra gương mặt không có cảm xúc của Lăng Vu Đề cùng sườn mặt của Thẩm Thanh Ngọc đang nghiêm túc lái xe.

Tách một tiếng~ Chụp xong một tấm.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thanh Ngọc mới nhìn Lăng Vu Đề một cái: "Mới nãy cô vừa chụp hình à?"

"Ừ, ba tôi không yên tâm." Lăng Vu Đề giải thích một câu.

À~ Thẩm Thanh Ngọc hiểu rồi.

Cũng phải! Nghe Lãnh Ức Tư lắm miệng nói, Lăng Vu Đề đã rất nhiều năm không ra khỏi nhà, chớ nói chi là tự mình đi ra ngoài!

Ba mẹ không yên tâm cũng là chuyện bình thường.

Nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề đang cúi đầu gửi tin nhắn, anh thực sự muốn hỏi Lăng Vu Đề có chuyện gì gấp!

Nhưng nhớ đến phương thức biểu đạt của Lăng Vu Đề, có thể nghẹn chết anh! Cho nên anh nghĩ tới nghĩ lui thì dứt khoát không hỏi, dù sao anh đã từ bỏ việc đi tắm suối nước nóng với Hướng Phỉ Phỉ để đưa cô về rồi!

Bạn chí cốt đi!

Thẩm Thanh Ngọc nghĩ là dù sao anh đã quyết định chuyển trường về, đến lúc đó học cùng trường với Hướng Phỉ Phỉ, như thế nào cũng được!

Dù sao... Ha ha! Tên Cố Mặc kia không ở thành phố này!

Đây chính là gần quan được ban lộc mà!

Thẩm Thanh Ngọc đắc ý suy nghĩ viễn vông, nhưng anh không biết tất cả đều là toi công!

Từ sơn trang nghỉ dưỡng Hào Tuyền về nơi Lăng Vu Đề ở cần một tiếng đồng hồ.

Cho nên khi Thẩm Thanh Ngọc và Lăng Vu Đề về đến nhà thì đã là mười một giờ rưỡi rồi.

Lúc xem hình, cha mẹ Lăng đều nhất trí cho rằng người bạn đưa Lăng Vu Đề về là một cô gái.

Nhưng lúc thấy Thẩm Thanh Ngọc cao gần mét chín dùng chất giọng trầm thấp nói rằng: "Chào bác trai bác gái!", họ mới tin... thì ra thật sự có người có ngoại hình không phân rõ nam nữ!

Miệng Thẩm Thanh Ngọc rất ngọt, lại là người bạn đầu tiên Lăng Vu Đề đưa về nhà, hơn nữa là bạn nam giới!

Cho nên cha mẹ Lăng rất là nhiệt tình!

Bị sự nhiệt tình của cha mẹ Lăng oanh tạc, Thẩm Thanh Ngọc không thể không cười nhận lời ở lại ăn trưa.

Trong lúc ăn cơm, thật sự có thể nói đây là lần dùng cơm náo nhiệt nhất của Lăng gia trong gần mười năm nay.

Bình thường, mặc dù cha mẹ Lăng sẽ dành thời gian cùng ăn cơm với Lăng Vu Đề, nhưng vì Lăng Vu Đề không nói gì nên cha mẹ Lăng cũng không mở miệng được bao nhiêu.

Vì vậy trong nhà dù có cha mẹ Lăng nỗ lực duy trì, nhưng vẫn có vẻ cô quạnh.

Hôm nay có Thẩm Thanh Ngọc nên không giống, anh biết lấy lòng người lớn trong nhà! Từ lúc anh đến Lăng gia cho đến bây giờ, cha mẹ Lăng cười không khép miệng lại được!

Thấy vậy, Lăng Vu Đề thật sự cảm thấy nam phụ này cũng rất tốt.

Sau khi ăn cơm xong, không biết xuất phát từ tâm thái gì, cha mẹ Lăng đề nghị Lăng Vu Đề đưa Thẩm Thanh Ngọc lên phòng của cô xem khoang trò chơi độc quyền.

Lăng Vu Đè gật đầu, cô đẩy xe lăn không phải là loại tự động như cái trước, đưa Thẩm Thanh Ngọc về phòng mình.

Khoang trò chơi của cô ở một chỗ rất dễ thấy của căn phòng, vừa bước vào đã nhìn thấy liền.

"Khoang trò chơi này đẹp thật đấy! Đến lúc đó tôi cũng đặt riêng một cái!" Thầm Thanh Ngọc mở miệng khen.

"Ừ." Khóe miệng Lăng Vu Đề chứa tia cười nhàn nhạt.

Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới bắt đầu đánh giá phòng Lăng Vu Đề.

Màu sắc chủ đạo là màu xanh da trời và màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất có phong cách thiếu nữ.

Bên cạnh kệ sách có ảnh treo trên tường, mấy tấm ảnh đó đều là của một bé gái chừng mười tuổi.

Bé gái chạy băng băng trên bãi cỏ quay đầu lại, cười rạng rỡ...

Bé gái ôm một chú chó màu trắng, cười híp mắt...

Bé gái mặc trang phục khiêu vũ, tay cầm cúp mặt cười tự tin...

Bé gái mặc đồng phục Taekwondo, làm động tác đá chân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.