[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 47: 47: Chương 45




Máu chảy ra từ sau lưng cô ta, nhưng Mạc Lam Ảnh vẫn mỉm cười. “Ly à, bạn... không sao chứ?”

“Lam Ảnh, sao bạn lại ngốc đến vậy?” Tăng Ly không bao giờ nghĩ rằng Mạc Lam Ảnh sẽ cứu mình. “Mình có thể tránh được nó mà!”

“Trời ơi, tạo nghiệt mà!” Ông Mạc hét lên rồi ngất xỉu, bà Mạc đang la khóc bên cạnh. “Ông ơi, ông ơi, ông mau tỉnh lại đi!”

Hàn Lạp lập tức hét lên: “Mau chuẩn bị xe! Tài xế đâu rồi? Chuẩn bị hai chiếc xe, nhanh lên!”

Cảnh tượng bắt đầu hỗn loạn, bởi vì Hàn Lạp và Tăng Ly đang vây quanh Mạc Lam Ảnh, còn anh ta phải canh chừng Mạc Lam Tịnh. Lúc này, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Lam Tịnh tím tái đi, hơi thở cũng trở nên gấp rút, anh ta thấy hơi lạ nên lập tức hét lên. “Lam Tịnh? Lam Tịnh?”

Một chất lỏng màu trắng chạy ra từ khóe miệng của Mạc Lam Tịnh, cô ta co giật cả người, rồi đưa tay về phía Mạc Lam Ảnh. “Chị...”

“Lam Tịnh...” Giống như phát hiện ra điều gì đó, Mạc Lam Ảnh cũng bất thình lình tìm kiếm Mạc Lam Tịnh.

Giọng của Mạc Lam Tịnh cũng nghẹn ngào: “Chị ơi, em không cố ý bắn chị đâu. Chị ơi, em sai rồi, em không cố ý đâu!”

“Lam Tịnh...” Mạc Lam Ảnh khẽ hét lên.

Hàn Lạp đỡ lấy Mạc Lam Ảnh, còn Tăng Ly vẫn ngây người ra đó. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc này tim anh ta vẫn còn run rẩy, và máu từ sau lưng Mạc Lam Ảnh vẫn chảy ra liên tục.

“Chúng ta mau đến bệnh viện đi!” Tăng Ly vội vã hét lên.

“Không... Lam Tịnh, nó xảy ra chuyện rồi...” Mạc Lam Ảnh đã cảm nhận được điều đó, tay cô ta run rẩy và vươn ra.

Mạc Lam Tịnh đúng lúc bổ nhào đến, tay của hai người nắm chặt lấy nhau. “Chị hai!”

“Lam Tịnh...” Mạc Lam Ảnh nhìn thấy bọt trắng chảy ra từ miệng cô ta, mỗi lúc một nhiều hơn, cả khuôn mặt của cô ta đều tím tái, hơi thở càng ngày càng gấp rút. “Em... Em đã uống thuốc độc rồi phải không? Sao em lại ngu ngốc như vậy?”

“Chị hai... Em không cố ý bắn chị đâu...” Hơi thở của Mạc Lam Tịnh ngày càng trở nên gấp rút hơn.

“Mau đến bệnh viện!” Tần Trọng Hàn bồng Mạc Lam Tịnh lên. “Nhanh lên! Sắp không kịp nữa rồi!”

Vẻ mặt thản nhiên của Mạc Lam Tịnh ngày càng khó chịu hơn, hơi thở gấp gáp hơn, cô ta đưa mắt nhìn sang Tăng Ly, rồi đột nhiên nước mắt tuôn trào. “Tăng Ly, tôi hận anh!”

“Lạp... Cứu nó...” Mạc Lam Ảnh nói xong câu này thì bất tỉnh nhân sự.

“Lam Ảnh, em phải cố gắng lên, chúng ta sẽ đến bệnh viện!” Hàn Lạp hét lớn rồi bồng cô lên.

Xe cô đã nhanh chóng chuẩn bị xong, chở cả ba cha con nhà họ Mạc đến bệnh viện.

Tuy nhiên, Mạc Lam Tịnh vì uống thuốc độc quá liều, không thể cứu chữa nên đã tử vong.

Viên đạn bắn trúng ngay sau lưng của Mạc Lam Ảnh, suýt chút nữa là trúng ngay phổi. Sau khi lấy viên đạn ra, tính mạng của Mạc Lam Ảnh đã không còn nguy hiểm nữa.

Nhưng khi biết tin Mạc Lam Tịnh đã chết, cô vẫn không thể kìm nén được và bật khóc. “Lam Tịnh ơi...”

Mạc Lam Tịnh đã chết!

Tăng Ly không dám tin đây là sự thật. Cô ta đã chết như vậy thật sao?

Ở hành lạng bệnh viện, Tăng Ly đang ngồi trên băng ghế với vẻ mặt thất thểu, hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, tinh thần mới đó mà đã suy sụp đi rất nhiều. Trong đầu anh ta chỉ còn lại một câu mà bác sĩ vừa nói: Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Cô ấy đã uống quá nhiều thuốc trừ sâu!

Tần Trọng Hàn cũng cùng hút thuốc với anh ta. Không ai ngờ được rằng Mạc Lam Tịnh sẽ uống thuốc độc, và cô ta có chết cũng muốn giết bằng được Tăng Ly. Loại tình yêu méo mó này thực sự khiến người ta phải thổn thức.

“Anh đến lo công việc ở công ty đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình!” Tăng Ly ít một hơi thuốc thật mạnh, cúi gầm mặt xuống nhìn chân mình, rất lâu mà không nói một lời nào.

“Tôi sẽ quay lại ngay!” Tần Trọng Hàn liếc nhìn đồng hồ, đi đến cuối hành lang rồi gọi một cuộc điện thoại. “Lập tức tổ chức một buổi họp báo, thông báo với tất cả các phóng viên, mười lăm phút sau, tôi sẽ đến công ty.”

Sau đó, anh ta căn dặn thêm vài câu rồi mới đi đến chỗ Tăng Ly. “Ly à, tôi đến công ty, chút nữa sẽ quay lại!”

“Anh đi đi, không cần quay lại đây đâu!” Tăng Ly sẽ ở bên ngoài canh chừng Mạc Lam Ảnh, trong phòng đã có Hàn Lạp, ở phòng kế bên là ông Mạc và bà Mạc, có cả người giúp việc và tài xế của họ Mạc nữa, vậy là đủ rồi.

Tần Trọng Hàn quét mắt nhìn sang cánh cửa phòng bệnh của Mạc Lam Ảnh, trong mắt lóe lên một chút yếu đuối. Trong chớp mắt Lam Tịnh nổ súng còn Lam Ảnh đã đỡ một viên đạn giùm cho Tăng Ly đó, anh ta biết Mạc Lam Ảnh đã quay về, cô ấy vẫn là một người phụ nữ tốt bụng!

Lam Ảnh, chúc phúc cho em, hãy trân quí người đang có! Tần Trọng Hàn thầm nói tận đáy lòng mình.

Ở buổi họp báo.

Tần thị đã tổ chức một buổi họp báo vào lúc nửa đêm.

Tần Trọng Hàn đang tắm rửa trong văn phòng tổng tài, thay quần áo và cạo râu xong, ngoại trừ đôi mắt đầy tia máu vì phải liên tục thức đêm ra, những chỗ khác trên con người đều không nhìn thấy sự mệt mỏi.

Anh ta chính là người có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy đó. Cúi nhìn thời gian, vẫn còn vài phút nữa.

Móc điện thoại ra và gọi cho Tiêu Hà Hà, sau vài tiếng chuông đổ, Tiêu Hà đã trả lời, giọng nói quan tâm vang lên ngay lập tức: “Tần Trọng Hàn, anh đang ở đâu? Anh vẫn chưa xử lý xong hả? Anh vẫn ổn chứ?”

Nghe thấy giọng Hà Hà vang lên từ trong điện thoại, trogn tim Tần Trọng Hàn bỗng ấm áp vô cùng. “Hà Hà, sắp xử lý xong rồi. Em về đến nhà chưa?”

“Rồi!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Ngữ Điền và Thịnh Thịnh đều đang ở bên cạnh em. Anh đừng lo, mẹ con em sẽ không ra ngoài đâu! Chuyện của công ty sao rồi?”

Tần Trọng Hàn muốn nói với cô rằng Mạc Lam Tịnh đã chết, nhưng lời vừa đến miệng thì lập tức dừng lại. Thôi cứ để ngày mai rồi nói với cô ấy vậy, chuyện này vẫn nên nói trực tiếp thì tốt hơn. “Ngoan, em nghỉ sớm đi! Mọi chuyện đã có anh rồi, anh sẽ xử lý ổn thỏa thôi!”

Tiêu Hà Hà nghe thấy giọng nói của anh ta có vẻ hơi ngập ngừng, liền cảm nhận được điều gì đó, cô liền hỏi với giọng do dự: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là Mạc Lam Tịnh không?”

“Không có gì! Sắp mở một cuộc họp báo, về chuyện của công ty, anh xử lý xong sẽ về liền! Em ngủ sớm đi!” Tần Trọng Hàn định gác máy.

“Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà hét lên một cách vội vàng.

“Hả?”

“Xin lỗi, em đã làm cho anh khó xử rồi!”

“Cô bé ngốc nghếch, đừng nói xin lỗi với anh, vì nói ra thì mọi chuyện cũng bởi vì anh, tất cả đều là họa do anh gây ra!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ áy náy. “Em là người vô tội nhất!”

Bàn tay đang cầm điện thoại của Tiêu Hà Hà chợt căng cứng, trong tim thấy ấm áp, nhưng vẫn nói: “Tần Trọng Hàn, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng đưa Mạc Lam Tịnh vào tù. Vì con người ta một khi đã vào tù, sau đó ra ngoài sẽ có vết nhơ, nên dù thế nào thì em cũng không muốn cô ta đi tù!”

Trái tim Tần Trọng Hàn run lên, anh ta biết người phụ nữ nhỏ bé của mình rất tốt bụng, nên liền gật đầu và nói: “Cám ơn em, Hà Hà, cô ta sẽ không đi tù đâu, cũng sẽ không làm tổn thương em được nữa!”

Tiêu Hà Hà không hiểu ý của anh ta, chỉ nghĩ rằng Tần Trọng Hàn đã thuyết phục được Mạc Lam Tịnh, cô liền lập tức phấn khởi. “Vậy thì tốt quá! Cô ta suy nghĩ thông suốt rồi phải không?”

“Ừm!” Giọng Tần Trọng Hàn buồn buồn, rồi liếc nhìn đồng hồ. “Hà Hà à, để anh về sẽ nói kỹ với em, bây giờ đến giờ họp báo rồi!”

“Được, anh đi đi! Tạm biệt!” Cô nói.

“Bà xã ngủ ngon!” Tần Trọng Hàn chờ cô gác máy.

Nhưng Hà Hà vẫn cầm máy chứ không ngắt kết nối. Ở đầu bên kia, Tần Trọng Hàn cũng không cúp máy. Sau một hồi lâu, anh ta lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao em không cúp máy đi?”

“Chờ anh cúp trước!” Tiêu Hà Hà thì thầm, giọng rất dịu dàng.

Tần Trọng Hàn mỉm cười, rất cảm động, rồi hôn Tiêu Hà Hà một cái qua điện thoại. Tiếng cười khe khẽ của anh ta truyền đến bên này, giọng nói rất gần, cảm thấy như anh ta đang ở bên cạnh. “Vậy anh cúp máy trước đây!”

Tiêu Hà Hà ngượng ngùng đến đỏ cả mặt. “Dạ!”

Điện thoại đã được cúp!

Hướng Tịnh đi vào. “Tổng tài, đến giờ rồi!”

Tần Trọng Hàn vừa đặt điện thoại xuống liền lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, anh ta đang mặc một bộ vest màu xám bạc phẳng phiu, nhìn rất sâu thẳm và điềm tĩnh.

Rồi nói bằng giọng rất thấp: “Đã in tài liệu trong USB ra chưa?”

“Dạ rồi, theo yêu cầu của tổng tài, mỗi người một bản!”

Lúc này Tần Trọng Hàn mới gật đầu. “Ừm!”

Buổi họp báo có rất nhiều phóng viên đến tham dự, đèn flash nhấp nháy không ngừng.

Đèn flash chói mắt và ống kính chỉ thẳng vào Tần Trọng Hàn vừa đi vào, anh ta đi lên bục với vẻ rất điềm tĩnh, sau đó liếc nhìn mọi người rồi nói vào micro: “Cám ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến tham dự buổi họp báo này, dù bây giờ đã rất muộn. Chắc mọi người đang lấy làm lạ tại sao lại tổ chức một buổi họp báo vào đêm hôm khuya khoắt như thế này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.