Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 22: Chương 22




Mặc Bạch và Long Tiểu Chi đều hiểu, nếu Hiên Khâu Thiên Giác đã nói hiện tại không đi được, thì nhất định có nguyên nhân. Suy tính của Hiên Khâu Thiên Giác lúc nào cũng chu toàn hơn bọn họ, đã như vậy, nhất thời bọn họ cũng không vội.

Đội ngũ ở dần dần đến gần Hằng Đoạn Liệt cốc, quái vật hình người cũng đuổi sát không buông, một đường cùng tiến lại đây.

- Chúng nó giống như có phần do dự ?

Tu sĩ liên tục quan sát động tác quái vật lên tiếng nhắc nhở, trong giọng nói mang một chút hưng phấn và kích động, bị đuổi theo năm ngày như thế, áp lực của mỗi người đều đang gia tăng. Lúc này phát hiện quái vật hình người đột nhiên có phần trù trừ, động tác đi theo chậm đi không ít, phát hiện này khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

- Mỗi loại sinh vật sẽ có phạm vi đi săn đặc biệt của mình, có lẽ là chúng ta đi quá xa, chúng nó muốn buông tay.

Mục Thừa Bách cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như những quái vật này tiếp tục đi cùng, chỉ sợ người của Phượng Trì sẽ nhịn không được .

Mọi người nhanh chóng đi tiếp về phía bắc, sau nửa canh giờ, trước mặt bọn họ xuất hiện ánh sáng, đó là ánh trăng màu trắng bạc như sương, bởi vì ban đêm dãy núi Hằng Đoạn rất ẩm ướt nên ánh trăng giống như một thác nước màu bạc chảy xuống từ trên bầu trời, chiếu nghiêng trước mặt bọn họ, lấy màu đen hư vô làm bối cảnh, duy mỹ mà thần bí.

Mọi người đã rất lâu không gặp mặt trăng và mặt trời, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng tự phát thì có chút hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó chính là hưng phấn, con người cũng có tính hướng sáng, không cần Mục Thừa Bách nhắc nhở, mọi người đều tự tìm được phương hướng.

Dần dần đến gần, bọn họ mới nhìn rõ ánh trăng này tới từ đâu, cơ hồ đồng thời, rung động không nói gì xông lên đầu. Trước mặt bọn họ, một liệt* cốc sâu không thấy đáy uốn lượn từ đông sang tây, nếu như nói dãy núi Hằng Đoạn là một con thanh long chắn ngang đại lục Hoàn Thần, thì liệt cốc này tựa như gân long, lấy dãy núi Hằng Đoạn làm trung tâm, hình thành một khoảng cách tự nhiên.

*liệt ở đây có nghĩa là đứt, nứt.

Rất khó tưởng tượng, đến tột cùng là địa chấn như thế nào lại có thể chia dãy núi Hằng Đoạn ra làm hai, hơn nữa đều đều như thế , phân cách dãy núi Hằng Đoạn thành hai nửa nam bắc, sự điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên cho dù là người tu chân kiến thức rộng rãi cũng phải mở rộng tầm mắt.

Hằng Đoạn Liệt cốc uốn lượn mà đi, không có điểm cuối, cây cối nơi biên giới liệt cốc tương đối ít ỏi, nhưng có thể sống ở biên giới  liệt cốc, đều là những cái cây cao vút trong mây, tràn đầy sức sống.

Đứng ở bên này của Hằng Đoạn Liệt cốc, có thể loáng thoáng thấy bờ cốc đối diện, bởi vì bối cảnh mờ tối, chỗ nghiêng nghiêng của liệt cốc chìm sâu trong ánh trăng dần dần biến thành màu xanh đậm, trong liệt cốc, giống như một mảnh biển xanh đậm, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên dưới.

Nhìn khoảng cách khổng lồ như bị người ta dùng một đao bổ ra trước mặt, đứng bên cạnh vực sâu không thấy đáy, tất cả mọi người không khỏi sinh cảm giác hào hùng, dường như họ đang đứng thẳng trên đám mây tiên giới, cúi đầu có thể dùng mắt bao quát muôn dân trăm họ trong thiên hạ, cảm giác nếu như không phải là do con người lạc vào cảnh giới kỳ lạ cảm ngộ được mà chỉ dựa vào ngôn ngữ, chỉ sợ không thể truyền đạt một hai phần mười.

Phượng Trì tới đây trước, hiển nhiên cũng có chuẩn bị, sau khi khẽ hoảng thần, phản ứng lại rất nhanh, quay đầu nhìn lại, phát hiện quả nhiên những con quái vật hình người kia không tiến lên nữa, mà dừng lại trong bóng ma của cây cối, tựa như đã quen với đêm đen, không muốn giao thiệp với ánh trăng, thấy vậy, tất cả mọi người của Phượng Trì cảm thấy rất thoải mái.

Thật ra không chỉ có Phượng Linh Cửu, người trong Phượng Trì, đều có một cảm giác kỳ quái, sở dĩ những quái vật này theo đuổi không buông tha, nguyên nhân lớn hơn hình như là do chính bọn họ, lẽ nào Phượng Goàng thần điểu có liên luỵ gì với những quái vật này sao? Ý nghĩ này chợt lóe lên, sau đó bị quăng ra sau gáy, sinh vật xấu xí đến thế, làm sao có thể có liên quan đến bọn họ chứ, ngẫm lại cũng cảm thấy hoang đường.

Chính vì loại cảm giác kỳ quái này, đoàn người Phượng Trì mới ăn ý bảo vệ mọi người, dù sao, nếu như những quái vật này kìm nén không được, đột nhiên tập kích, có nhiều tu sĩ như vậy để phân tán sự chú ý cũng sẽ tăng lên tỷ lệ sinh tồn của bọn họ, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ cung cấp Phượng Hoàng hỏa bảo vệ tu sĩ.

Phượng Vãn Tang thấy mặc dù quái vật không cam lòng rời khỏi, nhưng vẫn trù trừ không dám tiến lên, lông mày nhíu chặt dần dần thong thả xuống, ánh mắt quay lại Hằng Đoạn Liệt cốc. 

- Đây là chỗ gần nhất của Hằng Đoạn Liệt cốc, hai bờ cốc chỉ cách nhau hơn trăm thước, bởi vậy nên có vài thương nhân lấy cổ thụ bên bờ cốc làm cầu, xây dựng lối đi, Hằng Đoạn Liệt cốc có cấm chế bay trên không, không thể ngự kiếm phi hành, chỉ có yêu linh trời sinh có thuật phi hành mới có thể xuyên qua, bởi vậy nên lúc qua cầu phải cẩn thận ngàn vạn lần.

Được Phượng Vãn Tang nhắc nhở, mọi người mới nhận ra, ở trong ánh trăng mông lung, có một thân cây cổ mộc bắc ngang qua liệt cốc, có lẽ cổ thụ vốn sống trên bờ dốc , sau đó bị người ta đẩy ngã, để ngang liệt cốc, từ đó hình thành cầu độc mộc giản dị.

Tuổi thọ của cổ thụ trong dãy núi Hằng Đoạn rất dài, mặc dù chỗ này được gọi là cầu độc mộc, nhưng bởi vì bản thân cổ thụ có tuổi rất lớn, thân cây rộng lớn, đủ năm người song song đi qua, mà ngay cả vị trí ngọn cây, cũng đủ đủ hai người song song đi qua, nhìn qua như thế, chỉ cần lúc đi qua cẩn thận một chút, thì thông qua Hằng Đoạn Liệt cốc cũng không khó.

- Chờ một chút, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Thấy đã có tu sĩ chuyển dời đến vị trí rễ cây cổ thụ, dự định bước lên Cổ Thụ Kiều, Long Tiểu Chi đành phải lên tiếng ngăn cản, nếu quả thật có thể đơn giản đi qua Hằng Đoạn Liệt cốc như thế, vậy tại sao nhiều năm qua dãy núi Hằng Đoạn ít người lui tới, hơn nữa những quái vật này trù trừ không tiến, tuyệt đối không phải là bởi vì sợ hãi ánh trăng, dù sao chúng nó ngay cả linh hỏa của tu sĩ hỏa linh căn cũng không sợ, như thế, có khả năng rất lớn là vì trong Hằng Đoạn Liệt cốc có thứ khiến chúng nó sợ hãi, cho nên mới không dám đến gần Hằng Đoạn Liệt cốc.

Bởi vì giọng của Long Tiểu Chi, mọi người ào ào nghiêng đầu nhìn lại, bởi vì hảo cảm với tiểu tử điệp này, mọi người ngược lại không có xuất hiện trạng không kiên nhẫn gì, ngược lại Phượng Hoa Trọng của Phượng Trì, đầu tiên là bị Long Tiểu Chi thiêu hủy phượng vũ, lại liên tục mấy ngày bôn ba tiêu hao Phượng Hoàng hỏa, bất mãn và oán hận trong lòng cơ hồ đến điểm bộc phát, chỉ là dọc theo đường đi Long Tiểu Chi vô cùng nhu thuận, khiến Phượng Hoa Trọng có lửa cũng không có chỗ phát.

- Chờ cái gì? Phượng Hoàng hỏa của Phượng Trì chúng ta chống đỡ không được bao lâu nữa, ai có thể bảo đảm những quái vật kia sẽ không liều lĩnh đánh cuộc, trực tiếp nhào lên! Có đi hay không? Không đi Phượng Trì chúng ta đi trước, chớ cản đường!

Giọng nói  Phượng Hoa Trọng mang phiền chán không thèm che giấu.

Chúng tu sĩ nghe vậy lập tức có phần tiến thoái lưỡng nan, nếu như Phượng Trì đi trước, không có Phượng Hoàng hỏa cản phía sau, ai cũng không thể nói chính xác những quái vật kia có đột nhiên nhào lên không. Hơn nữa sau khi Phượng Hoa Trọng nói xong, trong Phượng Trì không ai mở miệng, hiển nhiên là cam chịu, nghĩ đến cũng đúng, liên tục mấy ngày, để cho Phượng Hoàng thần điểu thanh cao một đường bảo vệ lại đây, chỉ sợ có khối người trong Phượng Trì bất mãn.

- Bó tay bó chân, sao được việc chứ!

Phượng Hoa Trọng hừ nhẹ một tiếng, không đợi thêm nữa, dẫn đầu bước lên Cổ Thụ Kiều, những tu sĩ khác thấy thế, mặc kệ có bằng lòng hay không, chỉ có thể kiên trì bước lên.

Long Tiểu Chi có phần bất đắc dĩ, Phượng Trì thân là Phượng Hoàng thần điểu, thanh cao đã thành bản tính, chỉ sợ chưa bao giờ tận tâm tận lực bảo vệ qua người phàm trong con mắt của bọn họ như thế, lúc này không thèm để ý mình nói gì, sẽ chỉ làm Phượng Trì lại càng không kiên nhẫn mà thôi, có điều sau khi nhắc nhở, hẳn mọi người đều sinh lòng cảnh giác mới đúng.

Phượng Trì nhân đi cực nhanh, đương nhiên đoàn người Hiên Khâu Thiên Giác lưu lại cản phía sau, Long Tiểu Chi có Chu Tước hỏa, thật cũng không sợ những quái vật kia đột nhiên tập kích lại đây. Nam Cực đất bồi và đám người Phàm Tâm cũng đi ở dựa vị trí đằng sau, chuẩn bị sẵn sàng nếu quái vật đột nhiên tập kích.

Long Tiểu Chi ngồi ở trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, đưa lưng về hướng đang đi tới, nhìn quái vật hình người xanh trắng phía sau, bởi vì mọi người bước lên Cổ Thụ Kiều, quái vật tỏ ra càng nôn nóng, đi tới tới lui lui tại chỗ, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn bọn họ chằm chằm đoàn người bọn họ.

Cuối cùng, khi đoàn người bọn họ đi đến vị trí một phần ba, sau một tiếng kêu bén nhọn, những quái vật hình người kia dường như được mệnh lệnh, lập tức xông lên Cổ Thụ Kiều.

Trái tim Long Tiểu Chi trầm xuống, quả nhiên không phải những quái vật này sợ hãi ánh trăng, vậy chỉ có thể nói, trong Hằng Đoạn Liệt cốc này có thứ chúng nó sợ hãi, tốc độ quái vật cực nhanh, mọi người chỉ biết đi về phía trước, tốc độ tự nhiên chậm lại, trong mấy hơi ngắn ngủi, quái vật đã đến trước người, hơn nữa khó giải quyết là, những quái vật rất am hiểu leo trèo, chúng nó không cần đi trên mặt cầu, phía dưới và mặt bên cũng vẫn như giẫm trên đất bằng.

Chu Tước hỏa của Long Tiểu Chi có thể ngăn trở trên cầu quái vật, đối với phía dưới cầu thì có phần bất lực, nếu như thao túng không tốt, rất có khả năng sẽ đốt cháy cả Cổ Thụ Kiều, lấy uy lực của Chu Tước hỏa, chỉ sợ Cổ Thụ Kiều sẽ tức khắc hóa thành tro.

Các tu sĩ nghe thấy động tĩnh sau lưng, trong lòng cả kinh, quả nhiên quái vật kia xông qua đến , không ngờ quái vật này mang thù như vậy, bởi vì sào huyệt bị hủy mà một đường đuổi theo đến nơi đây không buông tha, tu sĩ ào ào cảnh giác, nhưng tốc độ quái vật cực nhanh, mấy con trong đó rất là khó giải quyết, hơn nữa thân ở trên liệt cốc, động tác khó tránh khỏi bó tay bó chân.

Trong nháy mắt ngắn ngủi , đã có tu sĩ dưới chân không yên, kêu thảm té xuống Cổ Thụ Kiều, nhưng một lát sau giọng nói ngừng lại đình chỉ , tu sĩ té xuống thế nhưng chưa rơi xuống đi, mà là bị dây leo dưới tàng cây bó lấy tay chân, treo ngược dưới cầu. 

- Ta không...

Tiếng kêu của tu sĩ sống sót sau tai nạn bặt ngừng lại, sau đó lại không một tiếng động, mọi người trên cầu không thấy tình huống dưới cầu, ánh trăng mông lung, dưới cầu có một bóng ma, mọi người trên cầu lập tức phát giác ra điều khác thường.

Tu sĩ tu vi trên Xuất Khiếu kỳ lập tức phóng nguyên thần ra ngoài, đi thăm dò xem tình cảnh dưới cầ , nhưng là không biết là vấn đề của Cổ Thụ Kiều, hay là vấn đề của Hằng Đoạn Liệt cốc, chỉ có thể nhìn đến một mảnh hư vô màu xanh đậm.

Nháy mắt tiếp theo, lại có vài tu sĩ bởi vì tránh né công kích của quái vật mà ngã xuống, lần này, mọi người có chuẩn bị, có yêu tu loài chim lập tức mở cánh ra, đi đón lấy tu sĩ ngã xuống, lần này, mọi người cũng thấy rõ ràng, lúc té xuống Cổ Thụ Kiều, một dây leo màu xanh cực nhanh cuốn lấy cổ chân tu sĩ, kéo người xuống, mà ngay cả yêu tu kia cũng là giống vậy.

Dưới cầu có cổ quái, người trong Phượng Trì thấy thế lập tức mở cánh ra bay lên, bay trên Cổ Thụ Kiều, công kích của quái vật hình người càng gấp gáp, mà dây leo xanh lá cây cũng thay đổi, bắt đầu tràn lan lên Cổ Thụ Kiều, tu sĩ chỉ cần dẫm lên dây leo, sẽ lập tức bị cuốn lấy rồi kéo xuống dưới tàng cây.

Mọi chuyện xảy ra cực nhanh, Mặc Bạch biến ảo ra bản thể, thân thể giao long khổng lồ cũng không thể cứu được mọi người, vì vậy cũng không chấp nhất tại cứu người, mà là bí mật đi thẳng xuống, chuẩn bị đến dưới Cổ Thụ Kiều tìm tòi, Mặc Bạch đang muốn bay xuống, đột nhiên trên người nằng nặng, phát hiện là Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi ôm lấy sừng trên đầu Mặc Bạch ổn định thân thể, Hiên Khâu Thiên Giác lại ổn hơn nhiều. Mặc Bạch cũng không dừng lại, trong nháy mắt cơ thể đã lao xuống phía dưới.

Giao long đột nhiên xuất hiện khiến tu sĩ vô thức kinh hô, sau đó phản ứng lại là giao long đến từ Vân Khuyết tông, trong thời gian ngắn ào ào thấy may mắn, không kịp cảm thán, lập tức chuyên tâm ứng đối tập kích của dây leo và quái vật.

Bên kia, ba người Mặc Bạch cũng đến dưới cành cây rất nhanh, lập tức bị từng chuỗi bóng ma treo ngược dưới cành cây hấp dẫn chú ý, hóa ra dưới Cổ Thụ Kiều có một loại dây leo ký sinh, dựa vào cổ thụ mà sinh tồn, dưới cành cây treo ngược thi hài của đủ các loại sinh vật , nhân loại cũng không ít, có đã thành thây khô, đang khẽ lay động theo gió .

Tu sĩ bị xuống phần lớn đã không còn khí tức sinh mệnh, dây leo đâm vào thân thể, trực tiếp hút bọn họ thành thây khô, hình như dây leo chỉ có thể dựa vào Cổ Thụ Kiều mà sinh tồn, cũng sẽ không công kích sinh vật không ở trên cầu, Mặc Bạch lập tức bay qua, linh kiếm màu băng lam trong tay Hiên Khâu Thiên Giác xẹt qua cực nhanh, giải cứu tu sĩ sống sót xuống, yêu tu có thể bay cũng đã cùng lại đây, cùng nhau cứu người.

Mọi người Phượng Trì quanh quẩn trên không trung một trận, đối với đoàn người Phượng Trì mà nói, chở người phàm trên người hiển nhiên một loại vũ nhục thật lớn với bọn họ, nhưng tình huống nguy cấp, cũng có một bộ phận Phượng Hoàng thần điểu cúi vọt xuống, đưa không tu sĩ không thể bay trên đến trên lưng, sau đó miệng phun Phượng Hoàng hỏa, bức lui quái vật hình người muốn nhảy lên.

Sau khi mọi người thoát khỏi dây leo, quái vật hình người không thể bay trên không, cũng có phần bó tay bó chân, tốc độ của quái vật còn nhanh hơn dây leo gấp mấy lần, dây leo không có cách nào với quái vật cả, nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu kỳ quái đột nhiên truyền đến từ trong liệt cốc, tiếng này giống như tiếng chim hót, có phần giống tiếng quạ đen, còn kèm tiếng của vật gì đó bùng cháy.

Trên Cổ Thụ Kiều, quái vật hình người phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, sau đó kinh hoảng lui về bờ cốc, tốc độ cực nhanh, tựa hồ sợ hãi liệt thanh âm trong cốc.

Mặc Bạch không cần nhắc nhở, lập tức bay về phía bên kia bờ cốc, tất cả tu sĩ cũng có phản ứng giống vậy. Tiếng kêu trong liệt cốc càng ngày càng gần, hiển nhiên có vật gì đó đang đến gần.

_hết chương 137_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.