Thập Niên 70 Đại Vương Ăn Uống

Chương 3: Có Lẽ Ta Đã Mua Được Một Món Đồ Tốt




Dịch: ketonazon

Bên trong tường thành.

Màn đêm mang theo sương mù phủ xuống, nhà nhà đốt đèn, ánh sáng đèn mông lung làm cho mọi người không thấy rõ cảnh ban đêm trong thành thị.

Thời tiết ngày càng rét lạnh, mùa đông dễ có sương mù, có trời mới biết một trận mưa lớn có hay không sẽ biến thành một trận tuyết rơi, như vậy đối với toàn bộ cư dân mà nói càng an tâm thêm một ít vì trời lạnh sẽ làm mặt đất đông cứng hơn, Vong Linh cũng không dễ dàng leo ra xằng bậy. Nơi đây là một khu dân cư, đa phần là phòng cũ, nơi ở của già trẻ, ngẫu nhiên xuất hiện vài cái nhà cao tầng ở đây cứ như hạc giữa bầy gà.

Trên mái hiên nhà, một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại như con dơi màu tím bay lượn, nàng lướt đi, trên phố không ai phát hiện sự hiện hữu của nàng.

Nàng đứng trên mái nhà của một cái sân nhỏ, sân nhỏ nhưng bên trong có không ít người, đúng là những thôn dân trốn tới đây từ hoa thôn.

Thôn Trưởng Tạ Tang ngồi trên cầu thang, đang ngậm một cái tẩu thuốc.

Y sĩ Tô Tiểu Lạc chậm rãi tới trước mặt hắn, dùng đôi mắt đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào vị thôn trưởng này.

“Cha ta sau khi ruồng bỏ tổ tông rời khỏi thôn này, ngài chính là người ta kính trọng nhất…. Nhưng mà, cho tới bây giờ ta không thể không hoài nghi ngài!” Tô Tiểu Lạc chất vấn.

“Hoài nghi ta, hoài nghi cái gì?” Thôn Trưởng Tạ Tang ra vẻ hồ đồ.

Trên mái hiên, Liễu Như vốn là muốn xem xét tình huống của mọi người, vừa vặn bắt gặp một màn này, ngay khi nghe Tô Tiểu Lạc chất vấn, nàng vốn tính nhảy xuống cũng dừng động tác lại, ẩn mình vào trong đêm tối.

“Ta nghe Cẩu Tử nói, hắn thấy được người ở Dương Dương thôn.” Tô Tiểu Lạc tiếp tục hỏi.

“Cẩu Tử một mực điên điên khùng khùng, hắn nói không thể tin.” Tạ Tang nói.

“Ta còn nghe sự tình khác, vẫn liên quan đến người Dương Dương thôn… Chẳng lẽ ngươi không muốn nói cho ta biết, người Dương Dương thôn rốt cuộc đang ở nơi nào sao?”

Tô Tiểu Lạc tiếp tục hỏi.

“Nha đầu, ngươi cũng không phải không thấy tin tức, thôn tránh nạn như chúng ta đã có sáu cái bị diệt không hiểu nguyên nhân, ngươi cũng thấy Vong Linh xuyên qua hàng rào gỗ xám của chúng ta… Dương Dương thôn không chừng cũng là kết cục này, ngươi cần gì phải hỏi ta.” Thôn Trưởng Tạ Tang nói.

“Dương Dương thôn đã biến mất rất sớm, đúng hay không?” Tô Tiểu Lạc nói.

“Tiểu Lạc à…” Tạ Tang thở dài một hơi.

“Thôn chúng ta cũng không có biến mất, ngươi xem… Ta chẳng phải đang đứng rất tốt ở chỗ này sao?” Một giọng nói không có dấu hiệu vang lên.

Trong sân từ khi nào đã xuất hiện một người mặc áo đen toàn thân!

Hắn chậm rãi bước tới trước vài bước, nhưng nhìn thấy thôn trưởng sợ đến mức ngây cả người mà bò lăn ra, không nhịn được liền cười.

“Tạ thôn trưởng, ta cũng không phải quỷ, ngươi sợ ta làm gì?” Nam tử mặc đồ đen nói.

“Ngươi…Tại sao lại là ngươi??” Tấm mặt mo của Tạ Tang đã sợ đến mức tái nhợt rồi, so với nhìn thấy quỹ còn đáng sợ hơn.

Tô Tiểu Lạc quay đầu lại nhìn, phát hiện gương mặt người được bao trùm bởi áo choàng đen này rất quen thuộc.

“Ngươi là?” Tô Tiểu Lạc hỏi.

“Phương Cốc.” Phương Cốc cởi bỏ mũ trùm ra, lộ ra toàn bộ gương mặt.

Hắn tại thời điểm lộ mặt nhìn thoáng qua Trương Tiểu Hầu đang ngơ ngác ngây ngốc,thấy hắn không phản ứng chút nào, lúc bấy giờ mới quay lại nhìn Tạ Tang, dáng cười âm trầm đáng sợ nói:” Ngươi không cần sợ, ta đến đây trước hết là muốn xác định, tên hỗn đản nào đã giết con ta? Nói ta biết, không chừng ta sẽ mở một mặt lưới.”

“Con của ngươi, con của ngươi không phải đã sớm chết rồi sao??” Thôn trưởng Tạ Tạng sợ đến phát run, âm thanh cũng đều run rẩy không ngớt.

“Là cô gái kia… là cô gái kia… dường như tên ngu kia chính là bằng hữu của nàng, ta tận mắt thấy tay nàng dài ra, sau đó…. Sau đó đâm vào đầu đối phương!”

Từ sân nhỏ bên cạnh, Cẩu Tử điên điên khùng khùng chạy ra, quả giống như là muốn dập đầu xin tha thứ,không chờ đợi được đem sự việc nói hết ra.

“Cẩu Tử, lúc nào ngươi chứng kiến? Có thể…. Có thể ngươi chứng kiến không phải…” Tô Tiểu Lạc chất vấn.

“Đều là đồng tộc, khó mà thấy tất cả mọi người ở đây, vậy thì cùng nhau tụ tập lại cũng không sao. Các ngươi chờ một lát, để ta kêu bọn họ đến…”

Phương Cốc nở nụ cười. Thời điểm phát ra nụ cười, dưới chân Phương Cốc đã phác họa lên Tinh Đồ, đó cũng là một cái màu đen, không phải là màu đen của Ám Ảnh hệ, cũng không phải màu sắc bành trướng như Hỏa hệ, mà là một loại mang theo tà tính, mục nát, màu sắc Hắc Ám đỏ như máu!

Khí đen tràn ngập ra ngoài, nồng đậm mùi máu tươi, cái ma pháp màu máu kia càng giống như văn tự dùng cho việc hiến tế, sau khi phác họa xong thì huyết quang càng lộ rõ, oán khí tràn ngập!

Khí đen tử vong thoáng cái tràn ngập toàn bộ sân nhỏ, mà vị trí của Phương Cốc, từ trong khí đen xuất hiện liên tiếp từng thân ảnh. Không biết bọn hắn từ đâu xuất hiện, giống như phép thuật triệu hồi từ thứ nguyên không gian, càng giống như Phương Cốc mở ra cửa Địa ngục, mang bọn chúng kéo ra ngoài…

Những người này trông rất sống động, ngoại trừ mặt tái nhợt và vết máu rạn bên ngoài, cùng người bình thường không có gì khác nhau.

Trong phòng, nam tử cường tráng Phương Ấu Miêu nghe động tĩnh bước ra ngoài, một khắc vừa bước ra, hắn phát hiện thấy một đám người mình quen thuộc đang đứng đầy sân, bọn hắn bộ dạng y chang những người trước đây cùng mình rời khỏi thôn, làm cho hắn có chút kích động muốn tiến lại ôm những thân nhân này…

“Đừng đi qua!!!!” Tô Tiểu Lạc đột nhiên kêu một tiếng.

Phương Ấu Miêu đã ngừng lại, hắn sững sờ nhìn Tô Tiểu Lạc, hoàn toàn không rõ nàng vì sao lại rống to, rõ ràng người Dương Dương thôn đã di chuyển đến Cố Đô, hiện tại cuối cùng mình cũng thấy bọn họ, chẳng lẽ không nên cao hứng sao, chẳng lẽ không nên cùng họ đoàn tụ sao?

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao…” Tô Tiểu Lạc thần sắc dị thường ngưng trọng, con mắt mang vài phần sợ hãi đang cố trấn định. “Bọn hắn đều đã chết!”

Bọn hắn đều đã chết!

Phương Ấu Miêu thời điểm nghe câu này hoàn toàn không thể tin được, nhìn những người thân quen thuộc này, thời gian dần trôi qua cảm thấy không rét mà run!!

Bên trong hơi lạnh kéo tới, chỉ cần ngươi thở ra một hơi, nó lập tức sẽ hóa thành sương trắng. Tô Tiểu Lạc hơi thở nặng nề, thở ra từng làn sương trắng. Trương Tiểu Hầu đã mất đi trí nhớ cũng thế, mọi người vì thời tiết rét lạnh đều thở ra khí màu trắng có thể nhìn thấy được….

Thế nhưng những người quỷ dị xuất hiện trong sân này, bọn họ nhìn rất sống động, nhưng không có ai thở ra sương trắng, thậm chí tia máu màu đen quái dị đang chui thẳng vào miệng mũi tai của họ, quả thực tựa như những cỗ thi thể người chết được tẩm bổ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.