Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 14: Không có ký tên




Editor: RG

Anh nhìn cô, chăm chú mà nghiêm túc, thần sắc đạm mạc, đôi mắt lặng lẽ như hồ nước phản chiếu dáng vẻ tươi cười của cô, một làn gió xuân thổi qua, khiến mặt hồ gợn sóng dịu dàng.

Lần này anh thật sự không cố ý, lúc yên lặng ngồi ở chỗ này, trong nháy mắt nào đó anh cũng có ý nghĩ đi vào, nhưng có lẽ là không nỡ làm cô mất hứng, cũng có lẽ là chờ đợi để được bồi thường, nên cuối cùng vẫn kìm nén không gọi cô.

Lãm Nguyệt cũng không ngồi xuống, chỉ mỉm cười hỏi, "Sẵn lòng đi dạo với em một chút không?"

Khi bạn không muốn tiếp nhận một người, thì hãy dứt khoát nói cho rõ ràng, vạch rõ ranh giới, đừng để lại một chút hi vọng nào cho đối phương, nhưng khi bạn có thể sẵn sàng tiếp nhận anh ấy, thì nên tỉ mỉ trân trọng từng chút thành ý của anh.

Kết quả không cần nói cũng biết.

Đám người phục vụ nhìn cô gái tươi cười xinh đẹp động lòng người, hơi thở lạnh thấu xương xung quanh người đàn ông đột nhiên trở nên ấm áp, giống như từ một quân vương lạnh lùng cao ngạo biến thành một con chó sói bị thuần phục.

Những cánh tay đang xô đẩy không khỏi dừng lại.

Chỉ còn lại lòng hâm mộ lẫn ghen tị.

.........

Bây giờ vừa đúng thời điểm khu du lịch đẹp nhất, đủ loại hoa đang nở rộ, xanh um tươi tốt.

Hai người đi dọc theo một hành lang bằng gỗ, hai bên cây cối hoa cỏ mọc thành từng cụm, che khuất tất cả mọi tia sáng chói mắt của mặt trời, khiến người đi vào cảm thấy như đang ở trong đường hầm thời gian.

Người đàn ông bước đi rất ưu nhã, khoảng cách giữa các bước chân giống như dùng thước đo vậy, không hơn một phân cũng cũng không kém một phân, nhưng lúc này đang đi chậm lại theo tốc độ của cô.

Lãm Nguyệt đi giày cao gót, yên lặng cười.

Thỉnh thoảng sẽ có một hồ nước, trong vắt và sâu thẳm, tinh tế và yên tĩnh, giống như một người phụ nữ bí ẩn và lặng lẽ, ẩn mình trong khu rừng rậm rạp.

Ở mỗi một góc ngoặt, sẽ bất ngờ nhìn thấy những tảng đá được chạm khắc thành những hình dạng khác nhau, khiến người ta thích thú.

Lúc này, hai người đi qua một chỗ ngoặt, lại thấy một tảng đá, đáy tròn, ở giữa bằng phẳng, vươn ra bốn phía, Lãm Nguyệt nhìn nhìn, cười, "Có giống một con rùa bị lật không trở mình được không?"

Ánh mắt đạm mạc lướt qua, không một tia do dự, "Giống."

Lãm Nguyệt cười híp mắt gật gật đầu, cảm thấy mình càng ngày càng giỏi. "Khu du lịch này của Ôn Kha làm cũng không tệ lắm."

Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. (Đây là một câu thơ của Lý Bạch trong Luận thi. Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. Ở đây nói khu du lịch đẹp theo kiểu tự nhiên, trong lành.)

Trần Dục Sâm mím môi, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc, "Lần sau cùng nhau tới."

Không phải lại tới, mà là cùng nhau tới, hai người cùng nhau.

Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, cười nhẹ. "Được."

Trong bầu không khí yên tĩnh này, thật khó để cảm nhận thời gian đang trôi đi. Khi hai người ra khỏi hành lang, thấy mặt trời đã nhô cao, mới ý thức được bây giờ đã rất muộn.

Lãm Nguyệt xem đồng hồ rồi hỏi, "Anh có muốn nếm thử cá nướng không?"

Tiện thể đưa anh đi gặp bạn bè của em.

Sắc mặt người đàn ông không thay đổi nhưng đáy mắt lại toát ra sự dịu dàng, "Muốn."

Lãm Nguyệt mỉm cười xoay người bước đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, lại đột nhiên dừng lại.

Đối diện với ánh mắt thanh đạm của anh, Lãm Nguyệt hơi cúi đầu, bình tĩnh nói, "Em quên mất bọn họ ở đâu rồi."

Đây cũng là lần đầu tiên cô đến khu du lịch này.

Người đàn ông nãy giờ luôn lạnh nhạt lúc này hơi cong khóe miệng, lúm đồng tiền trên má hiện ra.

Lãm Nguyệt vốn rất bình tĩnh, lại đột nhiên có chút ngây người.

Trần Dục Sâm chính là kiểu người mà cô yêu thích, giống như trong thế giới sặc sỡ hỗn loạn, chỉ có anh là khác biệt, lạnh lùng kiêu ngạo, sạch sẽ rõ ràng. Lúc này anh lại đang hơi cong khóe môi, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện khiến cho tất cả hơi thở lạnh lẽo xung quanh anh như hóa thành một vòng tay dịu dàng.

"Lúm đồng tiền..." Lãm Nguyệt vô thức duỗi tay ra muốn chạm vào.

...... Lúm đồng tiền liền biến mất.

Người đàn ông ngoan ngoãn đưa mặt lại gần hơn để cô chạm vào mặt anh, khuôn mặt lại khôi phục trạng thái vô cảm, khiến người ta nghi ngờ nụ cười vừa rồi của anh chỉ là ảo giác.

"Những người có má lúm đồng tiền mà không lộ ra đều là lưu manh." Lãm Nguyệt chạm một cái rồi thu tay lại, nói thầm.

............

Lúc này, mấy người đàn ông bên kia đã bắt đầu dựng bếp nướng, chuẩn bị đồ ăn.

"Sao nữ thần của tôi vẫn chưa quay lại?" Tôn đệ đã xem đi xem lại chồng ảnh vài lần, nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa.

"Gấp cái gì mà gấp?" Quý Tam nhướng mày, xách một cái xô đi đến, cười nhạo, "Có người đẹp ở bên cạnh thì ai mà thèm nhớ tới cậu?"

Ôn Kha cũng xách một cái xô, ôn hòa nói, "Không sao đâu, khi nào Lãm Nguyệt đói sẽ quay lại."

Vừa nói vừa nhìn cái xô trong tay Quý Tam, trên mặt treo ý cười ôn hòa, tay lại nhanh chuẩn xác bắt hai con cá bỏ vào xô của mình. Cả quá trình không phát ra tiếng động nào, bộ mặt đầy vẻ "ông già tốt bụng".

Không biết vận khí của hắn kiểu gì, lần nào câu cá hắn cũng câu được ít nhất, ngay cả Quý Tam, người tới cuối cùng hôm nay, cũng câu được nhiều hơn hắn.

Làng du lịch cũng cung cấp cá, nhưng có thể ăn ngon bằng đồ đi cướp được sao?

Phía sau vang lên giọng nói văn nhã không có ý tốt, "Ôn Khoa Khoa, hôm nay vận khí của cậu cũng không tốt lắm nhỉ?"

Quý Tam bỗng nhiên cúi đầu, phát hiện người vừa nói chuyện vẻ mặt không biến sắc, tay đang nhô ra từ trong xô của mình, xem ra đã thò vào không chỉ một lần.

Lập tức đạp một cước.

Tôn đệ thấy anh trai xụ mặt, yên lặng nhặt con cá nhảy ra lúc hai người kia đứng lên, bỏ vào xô của mình, tức khắc cảm thấy tam quan có chút rạn nứt.

Anh cậu không phải là lão cán bộ cứng nhắc nghiêm khắc sao?

Đến khi Tôn Nhị nhìn vào xô, cảm thấy của mình chắc cũng đã đủ ăn rồi, mới dừng tay, nhìn về phía hai người kia, "Đừng đánh nữa."

Triệu Đại Bảo đảo mắt, đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Lãm Nguyệt quay lại rồi."

Lời này vừa nói ra, Quý Tam và Ôn Kha cũng dừng lại, tất cả đều hướng ánh mắt về một phía.

Cách hơi xa, không thấy rõ mặt, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được khí chất của người đàn ông đi bên cạnh cô thanh lãnh như nguyệt, cao ngạo lạnh nhạt giống như một vị quân vương thời cổ xưa...

Khí chất này...... Quý Tam sợ hãi cả kinh, đây không phải Trần Dục Sâm sao?

Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, người sáng sớm hôm nay tới đón Lãm Nguyệt hay "lam nhan" đang yên lặng chờ đợi cô là Trần Dục Sâm.

Thật sự, hắn không có cách nào liên hệ giữa Trần Dục Sâm với loại chuyện này.

Nhưng cho dù chưa thấy rõ gương mặt kia, hắn cũng có thể chắc chắn đó là Trần Dục Sâm, không phải ai có thể có được loại khí chất thế này.

Quý Tam lập tức cảm thấy toàn thân bắt đầu đau. Nhìn vẻ mặt còn đang mơ hồ của Tôn đệ, bây giờ chạy khỏi đây có kịp nữa không...

Khi hai người đến gần, Tôn đệ nãy giờ vẫn luôn ngốc lăng mới đột nhiên mắng một câu đệch, làm sao bây giờ, bỗng nhiên cảm thấy mấy người đàn ông mà mình đưa ảnh tới hôm nay hoàn toàn không được a a!!

Mấy người đàn ông còn lại cũng bừng tỉnh.

Lãm Nguyệt đến gần, dường như hoàn toàn không có ý thức được cảm xúc của bọn họ, cười híp mắt nói, "Đang đợi em à?"

"Ừ." Tôn Nhị phản ứng đầu tiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nhìn như là chuyện Trần Dục Sâm đi cùng cô cũng không có gì không ổn.

Trần Dục Sâm tuyệt đối không phải người đơn giản, bình thường bọn họ xác thật sẽ tránh xa, nhưng trong trường hợp này, bọn họ là bạn bè của Lãm Nguyệt, bọn họ nên tiếp nhận.

Lãm Nguyệt cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ, đảo mắt, cười nhẹ.

Cô ngồi xuống, nâng má nói, "Chắc không cần em giới thiệu nữa chứ?"

Bọn họ đều là người trong đại viện, cho dù không thân, cũng biết mặt nhau.

"Ừ." Trần Dục Sâm giống như được giao nhiệm vụ, nghiêm túc nhìn từng người một, "Ôn Kha, Tôn Sùng Nghiêu......"

Ngữ khí nhàn nhạt mang theo hơi lạnh, nói hết một vòng, mới cúi đầu nhìn Lãm Nguyệt.

Mấy người đàn ông bị điểm danh:.........

Lãm Nguyệt bật cười, cảm thấy dáng vẻ này của Trần Dục Sâm quá manh*, "Ngồi xuống đi, chúng ta nướng thịt."

(*manh: đáng yêu)

"Anh có biết nướng thịt không?" Lãm Nguyệt nhìn anh, giọng nói ngọt ngào, "Em muốn ăn anh nướng."

"Anh học." Anh trầm mặc một lúc, mím môi, sau đó trả lời.

"Ồ." Lãm Nguyệt mỉm cười, "Em chờ anh a."

Không cần thật sự biết, nhưng cần một phần dụng tâm như vậy.

Vành tai người đàn ông yên lặng đỏ lên, mặt không biến sắc lấy đồ ăn đã sơ chế qua.

"Ăn gì?" Anh sợ không đủ, cầm rất nhiều.

"Cái này." Lãm Nguyệt nhìn vành tai đỏ ửng của anh một hồi, nhặt mấy xâu cá và thịt, thấy anh đặt xâu cá lên vỉ nướng, hơi cứng ngắc quét dầu ăn, mỉm cười nhắc nhở nói, "Lật lại đi."

Trần Dục Sâm mím môi, động tác dưới ánh mắt chuyên chú của cô có chút lúng túng.

"Sau đó rắc tiêu xay..."

Người đàn ông mặt không đổi sắc đi lấy tiêu xay.

Quý Tam đang định chạy trốn:.........

Người đàn ông nghe lời răm rắp này thực sự là Trần Dục Sâm?

Cái thế giới này toàn lừa gạt tôi đúng không...... Lạnh nhạt jpg.

Ôn Kha trái lại khóe miệng không ngừng co rút, cảm thấy mình bị tú ân ái.

Hắn biết bây giờ Lãm Nguyệt hẳn còn đang tìm hiểu, điều này cô không nói nhưng thấy cô đã dẫn cậu ta tới gặp bọn họ nhưng lại chưa chính thức giới thiệu là bạn trai hắn liền đoán ra.

Trọng điểm là, còn chưa ở bên nhau đã tú ân ái như thế này, nếu ở bên nhau thì sẽ như thế nào?

Ôn Kha nhìn Lãm Nguyệt ánh mắt có chút sâu kín, nói thật, ở trước mặt một người đàn ông vừa thất tình làm như thế, lương tâm nhỏ bé của hai người thật sự không cắn rứt sao?

_______

Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.