Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 7




"Chọn việc mà thâm tâm yêu thích thì cả đời cậu không phải làm việc, mà chính là đang theo đuổi đam mê của mình"

Sau khi lái xe một mạch về nhà, kể từ lúc đó, kể từ ngày hôm đó Ngôn Hoa đã quyết định thay đổi cuộc đời mình.

Anh nhốt mình trong phòng suy nghĩ mấy ngày liền, cơm cũng bữa ăn bữa không, có hôm còn không màng đến ăn. Anh vẫn đang suy nghĩ, tìm hướng đi mới cho cuộc đời mình cũng chính là tìm cho mình một lối thoát. Thoát khỏi hiện thực rằng gia đình anh đã không còn toàn vẹn như trước, hiện thực rằng những thứ anh đã cố gắng đạt được trước kia bây giờ trở thành vô nghĩa. Dù cho có tự dằn vặt bản thân mình nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn luôn cố gắng mỉm cười trước mặt mẹ anh, luôn tìm cách khiến cho bà quên đi cái hiện thực tàn nhẫn trước mắt. Anh dẫn bà đi du lịch, dẫn bà đi mua sắm, đi spa rồi còn cả đi xem kịch, những việc mà anh nghĩ là vô cùng nhàm chán anh cũng không ngại làm cùng bà,... đi hết mấy ngày liền rồi lại cùng bà đi chọn mua một căn nhà riêng, anh muốn hai mẹ con anh sẽ thoát khỏi ngôi nhà hiện giờ chất chứa đầy sự bi oán ấy. Mẹ anh vui vẻ đồng ý mọi thứ anh làm, duy nhất bà vẫn không chịu rời khỏi nơi ấy, bà bảo rằng trước khi ông nội mất bà đã hứa rằng sẽ luôn giữ trọn đạo làm dâu. Huống hồ gia đình anh lại có tiếng tăm trong vùng, việc bà dọn ra ở riêng ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và thể diện của ba anh. Dù cho ông ấy đã đối xử với mình như thế nào đi nữa thì bà vẫn luôn luôn lo lắng cho ông. Có hôm anh đã không kềm được mà hỏi bà một câu rằng: "Mẹ vẫn yêu thương ông ta như vậy sao?"

Bà cười hiền từ trả lời rằng: "Ông ấy là ba con, là chồng của mẹ"

Đôi mắt bà ánh lên sự thâm trầm khó tả. Đúng vậy, sự thật ông ta là ba anh là chồng của mẹ anh vẫn không thể nào thay đổi, bà vẫn cứ yêu ông ta nhiều như vậy nhưng anh thì lại hoàn toàn khác, một người con trai ngoan ngoãn vâng lời đã dần bị sự xa cách và thiếu thốn tình cha mài giũa cho trở thành một con người lạnh nhạt, cương quyết. Anh một mình chuyển ra ngoài sống, nhất định đoạn tuyệt với người đàn ông phụ bạc ấy. Mẹ anh không ngăn cản, muốn cho anh được thoải mái sống riêng bên ngoài, bà thường xuyên đến thăm anh và chăm lo cho anh từng thứ nhỏ nhặt.

Từ lúc đó anh đã quyết tâm học hành nghiêm túc trở lại, bạn bè ngoài lúc ở trường cũng khó mà hẹn anh đi chơi, hình như anh còn không buồn ra khỏi nhà, suốt ngày nhốt mình đọc sách, hết quyển này lại đến quyển khác, gia tài sách của anh cứ thế ngày càng trở nên giàu có. Anh đọc nhiều như vậy, tìm hiểu nhiều lĩnh vực như vậy chỉ mong tìm ra thực sự bản thân anh thích gì, nhưng vẫn như vậy, anh hoàn toàn thấy mình không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Một hôm mẹ anh bị ốm, anh đưa bà vào viện khám mới biết thì ra lâu nay bà bị bệnh mạch vành, vậy mà bà vẫn luôn giấu anh việc tim bà không được khoẻ, là từ khi nào? Đã bao lâu rồi? Anh hoàn toàn không biết. Nếu hôm nay anh không giành đưa bà đi khám thì không biết đến khi nào anh mới biết được bệnh tình của bà.

Trong lúc đang chờ kết quả kiểm tra trong phòng chờ thì mẹ anh chợt nắm lấy tay anh. Bàn tay bà hiền hậu vuốt ve làm cho trái tim anh cảm thấy ấm áp vô cùng. Bà nói: "Mấy cậu bác sĩ mặc áo blouse trắng trông thật nhân từ lại thật chuyên nghiệp, nếu con trai mẹ mà mặc áo blouse trắng làm bác sĩ thì hẳn có khối cô đỗ rạp vì con rồi", vừa nói bà vừa cười một cái đầy sự kì vọng.

"Chuyên nghiệp, nhân từ hay không thì phải xem năng lực và biểu hiện chứ không phải dáng vẻ lúc mặc áo blouse đâu mẹ à" - anh vui vẻ trêu bà.

Trong đầu Ngôn Hoa có thứ gì đó vụt qua. "Bác sĩ" cái nghề này được đó chứ, có thể cứu người lại là kì vọng của mẹ anh. Được thôi, anh sẽ cố gắng.

Thế đấy, anh lần nữa đã biết cuộc đời mình nên đi về hướng nào rồi.

Sau ngày hôm đó anh học hành cật lực hơn, phải nói là bạn bè muốn thấy mặt anh quả thật là rất khó. Anh miệt mài vào đống sách vở y khoa, hết tìm hiểu lại tiếp tục tìm hiểu, cuối năm học đó anh thành công thi vượt cấp dưới ánh mắt ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu bạn bè thầy cô. Sau đó lại thành công nộp hồ sơ và được nhận vào trường đại học Harvard danh tiếng của Mỹ. Cũng từ lúc đó mà anh dần xa mẹ anh hơn, nhưng vì tương lai, vì lời nhắn nhủ của mẹ mình anh đã xem việc trở thành một bác sĩ tài giỏi là ước mơ là mục tiêu phấn đấu của mình. Chỉ vì một ngày được khoác lên người chiếc áo blouse trắng, chính tay chữa bệnh cho mẹ và cho tất cả những người khác nữa.

Mấy năm liền anh ít về thăm mẹ hơn nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với quản gia ở nhà để biết tình hình mẹ anh, cũng như chuyện ở ngôi nhà xa lạ đó, năm đầu tiên vào đại học vô cùng vất vả, không lâu sau đó anh lại nhận được tin người đàn bà kia đã chính thức bước chân vào Ngôn gia với danh phận "bà hai", còn dẫn theo cả đứa con rơi đó, anh không quan tâm mấy nhưng chỉ sợ mẹ mình buồn nên đón bà sang Mỹ đi chơi cùng anh. Hai mẹ con anh luôn yêu thương chăm sóc nhau như vậy, dù cho không có người cha thì tình mẫu tử của anh và mẹ cũng vẫn khiến cho cả khối người ngưỡng mộ.

Với sự quyết tâm cùng trí tuệ siêu việt của anh thì việc tốt nghiệp đại học Harvard lừng lẫy không làm khó anh được. Với kết quả tốt nghiệp loại ưu anh được mời ở lại trường làm giảng viên, anh thấy công việc này không tệ chút nào, việc dạy bọn học trò làm anh cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, có thể truyền đạt tất cả những gì mình đã học được và đã trải nghiệm được cho những người cùng đam mê nhiệt huyết với mình là một điều vô cùng ý nghĩa, mặc dù anh cũng gặp không ít rắc rối từ những nữ sinh cho đến nam sinh của trường, nhưng anh thật sự thích công việc đó của anh. Vì ngoại hình nam tính đẹp trai đậm nét Á Đông của anh đã cướp mất trái tim biết bao cô nàng, còn sự tài giỏi và năng lực của anh khiến cho những nam nhân phương Tây từ học sinh cho đến giảng viên giống như anh cũng vô cùng đố kị. Anh không quên lời tự hứa của bản thân nên chính vào lúc sự nghiệp giảng dạy đang ở đỉnh cao, chuẩn bị nhậm chức phó giáo sư thì anh đã từ chối, chỉ tiếp tục làm giảng viên và bắt đầu đi làm ở một bệnh viện lớn trứ danh của Mỹ - bệnh viện Johns Hopkins.

Cuộc sống vẫn bình lặng như thế cho đến ngày anh nhận được tin báo mẹ anh vừa ngã cầu thang mất, hôm đó anh cũng vừa mới được bổ nhiệm chức trưởng khoa nội tim mạch... Đã đặt vé máy bay định về khoe ngay với mẹ... Nào ngờ đó lại là chuyến bay đưa tiễn người về cõi vĩnh hằng.

.............

Sau bao nhiêu biến cố đã xảy đến với cuộc đời của người đàn ông chỉ mới 25 tuổi ấy, con người anh như đã bị băng tuyết bao phủ từ bao giờ? Bao nhiêu đau thương mất mát đã bị anh chôn vùi sâu nơi trái tim băng lãnh ấy, mãi mãi sẽ không ai biết được những gì anh đã trải qua, chỉ có thể thấy được sự lạnh nhạt xa cách qua đôi mắt đẹp nhưng luôn luôn chất chứa nỗi buồn của anh. Bây giờ cuộc sống của anh không có gì phải luyến tiếc nữa rồi, bây giờ anh đang là giáo viên, đó mới chính là đam mê của anh, anh không ngờ ngày hôm nay anh lại đang làm cùng một công việc với người đàn ông xa lạ mình đã từng gặp ở Anh rất lâu trước đây, anh trở về đây cũng chính là vì mong muốn một lần nào đó được gặp lại người ấy, nói với ông rằng anh đã biết được đam mê của mình là gì...

Uống xong ly cà phê thì trời đồng hồ đã chỉ một giờ ba mươi phút hơn rồi, anh trở lại phòng làm việc, mở laptop lên xem những bảng biểu ngoằn ngoèo lên xuống khó hiểu một hồi lâu, xem xét mấy dự án mà người anh họ gửi đến xong thì lại lôi đống bài kiểm tra của học trò lớp A ra chấm. Bài tiếng Anh và tiếng Đức anh ra rất khó nhưng tất cả đều đạt điểm tốt, cô học trò An Di đạt được điểm tuyệt đối ở cả hai môn này, anh vô thức cười nhạt một cái... Đề bài hoá học chỉ hơi khó chút nhưng hình như trình độ của cái lớp này quả không tệ, cả vượt qua với điểm tương đối tốt, chỉ có bài của cô nàng An Di này là hơi tệ một chút, rõ ràng là chỉ làm được gần một nữa, anh nhíu mày suy nghĩ một chút rồi định cho 45 điểm nhưng không hiểu tại sao lại bất giác cho cô lên 50 điểm... coi như đạt trung bình, "cô nàng này cần phải cố gắng nhiều thêm mới tiến bộ được" - anh nghĩ rồi đứng dậy vươn vai một cái, nhìn đồng hồ lần nữa đã là gần ba giờ. Gấp tất cả tài liệu lại đi vào nhà vệ sinh đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường một hồi lâu, anh với tay đến hộc tủ kế bên lấy chiếc điện thoại ra nhìn.

Thật ra sau khi đi làm thì Ngôn Hoa đã đổi điện thoại và dùng số nội địa khác, nhưng anh vẫn giữ lại số điện thoại trước giờ mình dùng, anh tự cho mình cái lí do rằng nhỡ đâu bạn bè trước đây có dịp tìm anh, nhỡ đâu công ty có việc anh họ sẽ gọi đến, nhỡ đâu...

Tất cả chỉ là anh đang ngụy biện mà thôi, bạn bè anh thực ra không nhiều nhưng anh lại chẳng mấy khi giao tiếp cho nên họ đã quên mất anh là ai rồi còn mọi việc ở công ty anh họ đều luôn liên lạc qua email, rõ ràng chẳng ai còn nhớ đến cái số điện thoại cũ kĩ đó nữa rồi. Anh chỉ là đang đợi, đợi nhỡ đâu có một người lại nhắn tin đến thì sao? Anh đang nhớ, nhớ lúc cô ngại ngùng gọi điện hỏi thăm anh lần đầu tiên, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng khiến anh thấy ấm áp vô cùng, anh nhớ từng tin nhắn hỏi han ân cần, cũng nhớ từng câu nhắc nhở ăn uống trước đây, anh thấy trái tim mình dường như đã khuyết đi một chỗ... là anh đang nhớ cô sao?

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là số của giáo sư đã từng dạy anh ở Harvard, đã giới thiệu anh vào làm ở bệnh viện Johns Hopkins, cũng là người anh hết mực kính trọng.

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.