Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 45: Ngoại truyện Thất Tịch




Editor: Puck - Diễn đàn

Tạ Hoài Ẩn thấy Vân Thù có dáng vẻ hoàn toàn từ chối cho ý kiến với chuyện này, hắn cũng không nhắc lại, chuyện này cũng không phải là chuyện người ngoài như hắn có thể nói ra điều gì để giải quyết, mới vừa rồi hắn cũng chỉ nhân tiện nhắc tới.

Chỉ có điều Vân Thù ngược lại cảm thấy một vài đề nghị vừa rồi của Tạ Hoài Ẩn thật sự là một ý tưởng tốt, mời những tiên sinh tới chưa chắc có thể bằng lòng làm chuyện này, nhưng học tử trong Thái học đại khái ít nhiều cũng có mấy phần vui lòng với chuyện này, dù sao trong cung cất giữ sách vở rất nhiều, đều có thể có bản duy nhất và bản đơn lẻ, đây chẳng qua cũng là chuyện khiến người đọc sách chú ý nhất.

Tạ Hoài Ẩn cũng đã nghĩ kỹ, hiện giờ tiểu Bạch vừa mới trở về, thân thể phụ hoàng hắn lúc này cũng không tính là quá tệ, cho nên nghĩ tới trong mấy ngày này nhất định sẽ tiến hành đón gió tẩy trần một phen cho hắn, cũng sẽ khao thưởng một phen cho ba quân, chuyện thư viện này ngược lại cũng không bận rộn trong lúc  nhất thời, hơn nữa thư viện này phải thiết lập ở đâu, là dùng cửa tiệm hay dùng tửu lâu chỉnh sử lại, đây cũng là chuyện đáng để thảo luận, cho nên trong này còn cần tốn hao không ít ý tưởng, cho nên tất cả đều cần bàn bạc kỹ hơn một phen mới được.

Tạ Hoài Ẩn ngồi trong tiệm sách này, thật ra chẳng qua chính là mắt to trừng mắt nhỏ một lúc với Vân thù, sau đó lại nói một vài câu vô thưởng vô phạt, Vân Thù cũng khó có được thời gian rảnh rỗi như vậy, trong thời gian rảnh rỗi này nàng cũng lười phải nói những chuyện về buôn bán với Tạ Hoài Ẩn.

Đợi đến sau khi trận tuyến Tướng quân đi qua, đám người chật chội không chịu nổi trên đường cuối cùng dần giải tán đi, xem náo nhiệt cũng nhìn đầy đủ toàn bộ rồi, mà những nữ tử đã thưởng thức đủ Tướng quân thanh niên tài tuấn này cũng cảm thấy đủ hài lòng rồi, Tướng quân Bạch thiếu gia tuấn lãng cương nghị tuy hơi lạnh lẽo nhưng thật sự có dáng vẻ tốt, cho nên cũng đủ khiến cho những nữ tử chưa kết hôn động lòng không thôi.

Không biết những nam tử xếp hạng trên bảng những nữ tử trong Ung đô muốn gả cho nhất có thể bởi vì Bạch Trạch Tuyên trở về mà tiến hành thay đổi hay không, chỉ có điều thay đổi như thế nào, nghĩ đến Tấn Vương Điện hạ cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong mười thứ hạng đại khái cũng sẽ không đột nhiên trở thành nhân vật đứng trong tốp ba.

Tạ Hoài Ẩn bị ánh mắt có tính quan sát của Vân Thù nhìn có mấy phần rợn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy ánh mắt Vân Thù nhìn về phía mình như muốn nhìn thấu mình, ánh mắt này thật sự khiến cho người ta không chịu nổi, Tạ Hoài Ẩn không biết mình rốt cuộc đã đắc tội Vân Thù cái gì, ánh mắt sắc bén kia… die nd da nl e q uu ydo n

Tạ Hoài Ẩn bị ánh mắt kia của Vân Thù nhìn lên nhìn xuống, trong lòng có phần không nhịn nổi lo lắng, nhưng cũng không dám thẳng thừng hỏi Vân Thù rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì, chỉ có điều dưới ánh nhìn đó, hắn chính là cảm thấy vô cùng đứng ngồi không yên, đợi đến khi tiếng huyên náo dưới lầu dần tản đi, hắn đánh giá những dân chúng xem náo nhiệt này cũng đã không sai biệt lắm, có thể coi như chuyện lúc trước theo lời Vân Thù nói ít nhiều coi như có một chút ý kiến chung, chỉ có điều chi tiết chuyện này, bao gồm hiệp ước vẫn cần cặn kẽ nói một lần, hắn định chờ qua bận rộn rồi lại bàn luận tiếp với nàng, hơn nữa Tạ Hoài Ẩn cũng hết sức tò mò với việc có thể in chế quyển sách theo lời Vân Thù, hắn cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc là phương thức như thế nào có thể in chế số lượng lớn bộ sách ra ngoài, chỉ có điều hôm nay thật sự không phải là thời điểm tốt.

Tạ Hoài Ẩn và Vân Thù hàn huyên một chút, lúc này mới đứng dậy cáo từ rời đi. Vân Thù cũng không giữ lại, nàng vẫn ngồi ở chỗ gần bên cửa sổ, trên tay bưng tách trà hoa hồng mật ong kia chậm rãi uống, dáng vẻ trộm được nửa ngày phù sinh rảnh rỗi.

Khi Bạch Trạch Tuyên giục ngựa đến trước cửa cung, hắn nhìn thấy không phải là một nhóm bách quan mặc quan phục chờ đợi hắn, mà đứng đầu tiên chính là người kia, người nọ mặc toàn thân cung trang, chải lấy búi tóc duyên dáng sang trọng nhất, trên đầu cài trâm phượng, trong miệng phượng trâm ngậm một viên đông châu lớn.

Người đứng đầu này không phải là đương kim giám quốc thất Công chúa thì còn là ai chứ?!

Trên mặt Tạ Cẩn Họa cũng mang theo vài phần mong đợi, nàng chờ đợi thời gian khải hoàn hồi triều như vậy đã lâu, thậm chí có lúc bản thân cũng không quá tin chắc thời điểm cuối cùng này có thể thuận lợi như vậy không, mỗi lần nhìn thấy chiến báo từ tiền tuyến truyền đến, lòng của nàng giống như bị siết chặt hoàn toàn, hoàn toàn không thể tỉnh táo lại, cho tới bây giờ nhìn Bạch Trạch Tuyên bình an xuất hiện trước mặt mình, Tạ Cẩn Họa mới phát hiện ra một lòng của mình thật sự rơi xuống.

Khi Bạch Trạch Tuyên nhìn thấy Tạ Cẩn Họa cũng có mấy phần kích động, trên sắc mặt vốn bình tĩnh cũng lộ ra mấy phần vẻ mặt kích động, hắn tung người từ trên lưng ngựa xuống, một gối chạm đất thi lễ với Tạ Cẩn Họa, lễ này là lễ hắn đang bái kiến người nắm quyền nên có. [email protected]

Tạ Cẩn Họa tiến lên một bước, đỡ Bạch Trạch Tuyên lên nói: “Bạch Tướng quân, hiện giờ biên quan bình định, công lao của ngươi lớn nhất!”

Lời này của Tạ Cẩn Họa cũng vô cùng đường hoàng, giống như nàng bây giờ là người thân phận như vậy sẽ nói lời như vậy, đây là lời nàng là người làm giám quốc, thân là Công chúa phải làm phải nói.

Bạch Trạch Tuyên nhìn  Tạ Cẩn Họa, hơn nửa năm không gặp, cũng cảm thấy người tẩu tử này của hắn thật sự mệt mỏi hơn nhiều, trong mắt có vẻ mệt mỏi màu xám xanh không xóa đi được, nghĩ đến trong khoảng thời gian này ở trong Ung đô cuộc sống của tẩu tử của hắn trôi qua không quá mức thoải mái, cuối cùng vẫn lo âu cho mình.

“Tẩu tử…” Bạch Trạch Tuyên vừa định khom người, mới vừa rồi hắn làm lễ vua tôi, hiện giờ hắn muốn làm chính là lễ số dành cho người mình tôn kính, là tôn kính với người thân.

Khi còn bé không nơi nương tựa, cũng duy nhất chỉ có người tẩu tử này, hiện giờ hắn được như bây giờ cũng nhờ một tay Tạ Cẩn Họa vun trồng lên, nếu như không có Tạ Cẩn Họa, đại khái không có hắn hiện giờ, quỳ này cũng là việc phải làm.

Một tiếng tẩu tử này kêu ra khỏi miệng, hốc mắt Tạ Cẩn Họa đỏ lên, trong lòng cũng hết sức kích động, tuy nàng cần phải nhận một tiếng này, nhưng trong lòng dù sao cũng có mấy phần khó chịu, nàng dù sao vẫn không hy vọng đứa bé từ lúc chín tuổi lớn lên ở bên cạnh mình đi chiến trường chịu tội nơi chiến tranh loạn lạc, nếu như có bất kỳ sai lầm gì, nàng thật sự không biết nên nói lại cho liệt tổ liệt tông Bạch gia như thế nào.

Bây giờ nhìn thấy hắn bình an trở về như vậy, Tạ Cẩn Họa tỉ mỉ nhìn một vòng, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, cuối cùng chính là rơi vào trên khuôn mặt chịu đủ phong sương, nàng nhận một lễ này của Bạch Trạch Tuyên lúc này mới đỡ hắn đứng dậy, nhỏ giọng nói một câu: “Gầy, nhưng cũng rắn chắc.”

“Sau khi lịch lãm một phen trên chiến trường như vậy, ngược lại cũng cảm thấy thủ vệ biên cương thật sự không dễ dàng, nhưng bảo vệ quốc gia cuối cùng vẫn là chức trách phải làm của mỗi nam nhi.” Bạch Trạch Tuyên nói với Tạ Cẩn Họa, trong giọng nói kia có phần kiên định, thậm chí còn có vẻ cực kỳ kiên định. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Bạch Trạch Tuyên chưa từng hoài nghi lựa chọn của mình, hắn cảm thấy nếu như một nam tử nhất là nam tử của Bạch gia, nếu như không lên chiến trường lịch lãm mà nói, sẽ vĩnh viễn không biết chỗ Bạch gia bọn họ bảo vệ rốt cuộc chính là nơi như thế nào, chỗ Bạch gia vẫn phấn đấu là vì cái gì.

Cho tới bây giờ Bạch Trạch Tuyên cũng chưa từng hối hận vì mình đi tới biên quan, nơi thê lương này, chiến trường chém giết, chỉ có nơi đó mới có thể tìm được tất cả của Bạch gia.

Tạ Cẩn Họa gật gật đầu, ánh mắt nhìn Bạch Trạch Tuyên giống như nhìn đứa bé mình yêu mến nhất, tuy nàng lo âu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, làm như vậy để cho hắn đi nhìn xem bên ngoài rốt cuộc như thế nào, cho tới nay chỗ Bạch gia bảo vệ là cái gì, mà bản thân hắn là con cháu duy nhất của Bạch gia, phải gánh vác trên người chính là gánh nặng như vậy, Bạch gia không thể xuống dốc ở trên tay đứa bé này, tuy nàng thân là tẩu tử của hắn, nhưng đồng thời cũng là Công chúa Đại Khánh, cho dù nàng phải nâng đỡ Bạch gia, đến cùng cũng không thể cưng chiều ra một người chỉ biết dựa vào bao che của tổ tiên mà sống qua ngày.

May mà hắn cũng không khiến cho nàng thất vọng.

“Phụ hoàng đang chờ đệ.” Tạ Cẩn Họa nói, “Cũng bày tiệc vì đệ, hiện giờ ở biên cương đã vững vàng, tộc Khương cũng đưa thư hàng tới, lần này đệ ở lại trong Ung đô nghỉ ngơi cho khỏe một phen, có lẽ ngày nào đó còn có việc khác muốn giao cho đệ!”

Tạ Cẩn Họa vừa nói như vậy vừa dẫn Bạch Trạch Tuyên vào cửa cung đi tới điện Cần Chính.

Những đại thần bên cạnh cũng có thể coi như nghe được cẩn thận, những lời theo lời Tạ Cẩn Họa nói không thể nghi ngờ đang tiết lộ một tin tức, đừng cho rằng hiện giờ Bạch gia đã đến mức suy tàn, nhưng uy vọng của Bạch gia vẫn còn, mà hiện giờ một mầm non duy nhất còn dư lại của Bạch gia cũng là người mà Hoàng gia bọn họ nhìn trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.