Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 34: Đấu Văn




Sảnh khách sạn rất rộng và lạnh, không gian trống trải mênh mông lác đác những bộ sô pha bám bụi bẩn. Nơi này có thể chứa cùng lúc cả nghìn người.

- Ở đây rộng thật! - Thanh Hương nhìn xung quanh, càng nhìn sắc mặt càng tái nhợt, chợt hạ thấp giọng - Tôi cứ cảm giác trong đây có gì đó rất đáng sợ!

Lê Minh Dũng châm chọc:

- Gì đó là cái gì? Nói rõ ra xem! Cứ làm như bạn có giác quan thứ sáu.

- Thật! Từ nhỏ tôi đã rất nhạy cảm với nguy hiểm, nhớ có lần không cho mẹ tôi đi xa vì mơ thấy điềm dữ, rốt cuộc chuyến xe đó gặp tai nạn. Nhờ thế mà bà ấy mới thoát chết đấy! - Thanh Hương giải thích.

Mai Hùng chỉ đi cách nàng vài bước chân, nghe vậy mở miệng cợt nhả:

- Ồ, thế à?! Câu chuyện hấp dẫn như phim luôn! Vậy bạn nói xem cái thứ rất đáng sợ đó là gì?

Giọng điệu châm chọc của gã khiến Thanh Hương bực dọc:

- Sao tôi biết được? Tôi cảm nhận sao thì nói vậy, "nó" đang trốn trong một góc nào đó nhìn chằm chằm tới đây, chờ cơ hội làm thịt chúng ta. Hai bạn không tin thì thôi, đừng tỏ thái độ xem thường người khác như thế!

- Ha ha, đương nhiên bọn tôi không tin rồi. Hai thằng này đâu có điên!

Bọn Mai Hùng cười rộ lên, phá tan không gian tĩnh mịch. Những người khác nghe được câu chuyện cũng phì cười, vơi đi chút căng thẳng.

Trần Phi thoáng nhìn Thanh Hương, vẻ mặt nàng rất thật, không giống đang nói dối. Nãy giờ hắn lắng tai nghe song chẳng phát hiện gì khả nghi, tuy vậy vẫn thấy nơi này hơi kỳ quái.

- Chúng ta lên tầng trên chứ? Dưới này đâu có chỗ ngủ. - Mạnh Quân chỉ cầu thang.

Trần Phi gật nhẹ:

- Tôi đoạn hậu.

Mọi người thận trọng bước lên trên. Mạnh Quân dẫn đầu, Trần Phi đi sau cùng để bảo đảm an toàn cho tất cả.

Dù bọn họ cố gắng đi thật nhẹ nhàng nhưng tiếng chân đạp xuống nền gạch vẫn vang lên bồm bộp. May mắn là không có chuyện gì xảy ra ngoài việc bụi mùi bốc lên từ bước chân người trước cuộn thẳng vào mặt người sau, vài kẻ không nhịn được ho sù sụ, vội vàng đeo khẩu trang.

Đến tầng 2, trước mặt mọi người hiện ra hành lang dài rộng và tối đen. Những ánh nến leo lét trên tay họ chỉ soi được một vùng vài ba mét, rất khó quan sát tình cảnh xung quanh.

Trần Phi lấy đèn pin rọi ra xa. Hành lang cực dài, không thẳng mà cong cong hình chữ S, đứng ở vị trí này không thể trông thấy đầu kia. Hắn đếm sơ cả thảy có hơn 20 phòng. Đó là tính riêng tầng này, gộp chung cả khách sạn lại cũng phải vài trăm phòng, quả thật rất hoành tráng.

- Cần phải kiểm tra toàn bộ phòng trên đây cho chắc ăn!

Trần Phi nói rồi bước tới trước cửa căn phòng đầu tiên.

Không ai bảo ai đều giữ yên lặng tuyệt đối, hồi hộp lùi về sau nhìn hắn đẩy cửa.

Két!

Lâu ngày thiếu dầu nhớt, cửa mở tạo thành tiếng động khó nghe, vang vọng rất lớn.

Trần Phi đứng ngoài soi đèn vào trong quan sát giây lát, không thấy có gì khả nghi mới bước vào, mấy người kia liền đi theo.

Căn phòng khá rộng, bên trong đặt hai chiếc giường đôi nằm song song, đủ cho bốn người nằm thoải mái. Nội thất còn đầy đủ, bao gồm một bộ sô pha, tủ treo quần áo, máy điều hòa, tủ lạnh, tivi, không thiếu thứ gì. Thứ duy nhất thiếu là điện, không có điện thì những tiện nghi này coi như vứt bỏ.

Trần Phi mở cửa nhà vệ sinh, trong này có cả bồn tắm xa hoa, gương soi kiểu lớn, vòi sen vẫn còn ri rỉ dòng nước đen đặc quánh.

Không hề phát hiện thây ma hay điểm nào đáng ngờ, cả bọn rời phòng, tiếp tục đi sang nơi khác kiểm tra.

Nửa giờ sau, xác định toàn bộ phòng trên này đều an toàn, mọi người bắt đầu phân ra làm 4 nhóm nghỉ ngơi. Nhằm bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, 4 nhóm chọn những căn phòng ở đoạn giữa và ở gần nhau. Trần Phi và Nguyễn Huy ở phòng số 10; Bạch Yến, Thanh Hương và Tiểu My phòng 11; Lương Nhật, Mai Hùng, Lê Minh Dũng phòng 12; Cặp đôi Mạnh Quân, Gia Mỹ ở riêng phòng 13 cuối cùng.

Vào phòng được ít phút, trong này đóng khá nhiều bụi bẩn, Trần Phi đang định dọn sơ thì nghe tiếng gõ cửa, mở ra trông thấy Bạch Yến đội nón, đeo khẩu trang, tay cầm mấy cây chổi và một mớ quần áo cũ đứng đó.

- Có chuyện gì thế? - Hắn hỏi.

Bạch Yến hơi xấu hổ nói:

- Tôi qua dọn phòng giùm bạn. Bẩn thế làm sao ở được!

- Bạn vào đi! - Trần Phi dịch sang bên, nhường đường cho nàng.

Bạch Yến xăng xái đi vào quét dọn khắp nơi. Trong lúc nàng lau dọn, không ít lần sơ ý cúi người trước mặt Trần Phi, cổ áo hở rộng lộ ra vùng núi đôi trắng ngần căng tròn cực kỳ mời gọi khiến hắn nóng hết mặt, lấy hết quyết tâm mới rời mắt được.

Trần Phi ngồi ở góc phòng quan sát cách Bạch Yến làm dường như không rành lắm, có chút buồn cười hỏi:

- Trước đây bạn có thường xuyên làm việc này không?

- Có chứ. - Bạch Yến gật gật đầu, chợt ngước lên phát hiện hắn đang cười cười nhìn mình thì mắc cỡ, tần ngần một hồi mới bảo - Thực ra thì... chỉ khi vào đây học, tôi mới thỉnh thoảng dọn dẹp. Lúc ở nhà ba mẹ không cho tôi đụng vào gì cả, vì hay làm vỡ đồ đạc.

Xoảng!

Vừa nói xong, khuỷu tay nàng vô hình hất trúng lọ thủy tinh dùng để cắm hoa gần đó, nó rớt xuống đất vỡ tan tành.

- Ừ, tôi hiểu mà!

Trần Phi hết biết nói gì, bước tới phụ nàng thu gom những mảnh vỡ.

Bạch Yến cuống quýt:

- Xin lỗi, tôi vụng về quá! Để tôi...

- Không sao. Bạn quét sơ giường giùm tôi được rồi! chúng ta không ở lại đây lâu, chẳng cần lau dọn kĩ làm gì.

Đến tận lúc này, nàng ta mới lộ ra là một cô gái vụng về nhưng vẫn có nét rất đáng yêu, biết quan tâm người khác, hoàn toàn khác hẳn Bạch Yến nổi tiếng kiêu kỳ bên khoa Ngoại Ngữ, muôn người đeo đuổi khi trước. Mà cũng có thể chỉ mình Trần Phi may mắn thấy được những điều này.

Đến giúp người ta mà rốt cục lại báo hại hắn phải phụ mình quét dọn hậu quả, Bạch Yến xấu hổ đến nỗi chỉ muốn lao ra khỏi phòng chạy trốn. Nàng vội cầm mấy bộ quần áo cũ lau lau chùi chùi giường, trải ga thẳng thớm. Công việc không có gì phức tạp nhưng làm xong cũng khiến Bạch Yến mướt mồ hôi, rất có cảm giác thành tựu.

- Cảm ơn! - Trần Phi chìa mấy chai nước suối tới.

Bạch Yến vui vẻ đón lấy:

- Phần nước ngày hôm nay của bọn tôi à?

- Không. Số này dành riêng cho bạn tắm!

- Ồ, trả công tôi sao? Lần này nhiều hơn lần trước thì phải! - Nàng cười trong trẻo, nét mặt rất vui.

Trần Phi cười đáp lại:

- Vừa lấy được chút ít nên tôi cho bạn xài sang một hôm.

Bạch Yến nhìn quanh phòng, ngần ngừ nói:

- Thật sự bạn không cần tôi dọn hết bụi bẩn hả? Vẫn còn rất nhiều kìa!

- Không. Mai chúng ta đi rồi.

Hắn đã nói vậy, Bạch Yến hết lý do để lưu lại. Tay nàng mân mê mấy chai nước hồi lâu, nói thêm vài lời rồi từ biệt về phòng.

Trần Phi thở phào, vội vàng khép chặt cửa, sau đó cầm lấy cây chổi nàng để quên quét một vòng quanh phòng. Nói sao thì hắn cũng không tài nào ngủ nổi trong một nơi dơ bẩn thế này, đuổi khéo Bạch Yến về chỉ vì trông nàng dọn dẹp rất cực khổ, thật sự không nỡ đứng nhìn.

Vừa dọn xong, tiếp tục có tiếng gõ cửa, Trần Phi nhìn qua mắt thần thấy vẫn là Bạch Yến đang đứng phía ngoài, tay nàng cầm theo quần áo, khăn, có cả dầu gội, xà phòng, bàn chải đánh răng, chẳng rõ định làm gì?

Dù vậy hắn vẫn mở cửa.

Bạch Yến ngại ngùng "trình bày":

- Hai người kia đang tắm. Tôi chờ lâu quá nên sang đây tắm nhờ, được không?

- Ừ, được. - Trần Phi ngẩn ra một lúc mới đáp.

Bước vào trong, phát hiện căn phòng sạch sẽ hơn khi mình về, Bạch Yến vô cùng ngạc nhiên:

- Bạn mới dọn lại hả?

- Ừm.

- Sao khi nãy bảo không cần thiết mà?

- Khục... - Trần Phi ho khan vài tiếng - Rảnh rỗi không có gì làm nên tôi quét sơ ấy mà.

Thấy nàng chỉ đem theo một chai nước, hắn hỏi:

- Tôi đưa bạn ba chai mà, đâu cả rồi? Không phải là đưa cho hai người kia tắm đó chứ?

- Tôi... - Bạch Yến cúi mặt, cảm giác như mình đã phụ lòng Trần Phi, thấy rất có lỗi.

- Không việc gì. Đây, bạn cầm lấy mà dùng! Lần sau đừng cho ai nữa là được, thực sự tôi không còn nhiều!

Trần Phi xua tay, lấy ra thêm hai chai nước đưa nàng, thầm nghĩ mình làm thế này có gọi là dại gái hay không? Chẳng hiểu sao hắn không đành lòng nhìn nàng sống thiếu thốn.

- Bạn tốt với tôi quá, biết lấy gì đền đáp đây?!

Bạch Yến nhoẻn cười, lập tức cầm lấy.

Lời nói của nàng hơi mập mờ làm Trần Phi thoáng lúng túng. Hắn đằng hắng mấy tiếng che đậy, chỉ về phòng tắm:

- Không phải bạn sang tắm nhờ sao? Vào tắm đi!

- Ừ há, tôi quên mất!

Bạch Yến tươi cười cầm theo ngọn nến đi vào phòng tắm, đột ngột kêu á lên. Trần Phi giật mình vội chạy đến, nàng đỏ mặt nói:

- Tôi không để ý, hóa ra phòng tắm lắp cửa kính à?

Trần Phi vỡ lẽ. Đúng là phòng tắm sử dụng kính mờ, ban ngày còn đỡ, hiện giờ đang là đêm tối, dù chỉ dưới ánh nến leo lét nhưng nếu nhìn từ ngoài vào sẽ mơ hồ thấy cơ thể nàng.

Hắn cũng không biết làm thế nào, bèn nói:

- Hay là bạn cứ tắm, tôi ra ngoài đợi!

Trần Phi vừa quay người, Bạch Yến liền gọi:

- Vậy sao được. Bạn ở lại đi, miễn là đừng nhìn vào đây!

- Yên tâm! Tôi không có thói quen rình rập.

Trần Phi nhún vai, nằm xuống giường, đồng thời xoay mặt đi hướng khác.

Ánh mắt Bạch Yến lẻn nhìn hắn chợt sáng long lanh, ẩn hiện tia nghịch ngợm. Không biết nàng nghĩ gì mà nhẹ tay để lại chai dầu gội trên bàn rồi mới mang những thứ khác vào phòng tắm, cài chốt, tiếp đó tiếng nước xối nhè nhẹ vọng tới tai Trần Phi.

Tim Trần Phi đập mạnh, nói thế nào thì hắn vẫn là một thằng con trai mười tám tuổi, đang độ huyết khí sung mãn, trước giờ lại chưa từng tiếp xúc phái nữ thì làm sao chống được sức cám dỗ.

Hơn nữa lúc này trong phòng chỉ có mình hắn và Bạch Yến, Nguyễn Huy li bì nằm bên kia đương nhiên không tính vào. Dù không muốn, tâm trí Trần Phi bắt đầu nghĩ lan man.

Trong kia là một thiếu nữ trẻ đẹp cực hấp dẫn, tràn đầy sức sống thanh xuân, kết hợp cùng tiếng nước chảy róc rách và vài âm thanh khác kích thích trí tưởng tượng hắn bay xa, tâm trí dần hiện ra những hình ảnh rất khó nói.

Trần Phi xoa mặt, không biết từ khi nào mồ hôi đã tuôn đầy, bóng nhẫy tay. Cảm giác còn kinh khủng hơn khi hắn đối diện lũ thây ma, quả nhiên người xưa nói không sai, phụ nữ là động vật cực kỳ nguy hiểm.

Mấy lần Trần Phi muốn lén quay mặt nhìn vào phòng tắm một cái cho thỏa trí tò mò, nhưng cố gắng kiềm chế bản thân, thầm nhủ là đàn ông đã hứa phải giữ lời, chẳng may làm bậy để Bạch Yến bắt gặp thì còn mặt mũi nào.

Định lực hắn rất mạnh, sau một hồi đấu tranh cuối cùng cũng gạt phăng được suy nghĩ xấu xa ra khỏi đầu.

- A, tôi để quên chai dầu gội ngoài đó rồi. Bạn đưa giùm được không? - Giọng Bạch Yến ngọt ngào từ trong vang ra.

Trần Phi nghiến răng ngồi dậy, hai chân nặng như đeo chì. Ngó thấy chai dầu gội trên bàn, hắn đi tới cầm lên, hắng giọng:

- Bạn mở cửa tôi mới đưa được.

- Tôi mở đây. Mà này, bạn đừng xông vào làm bậy đó!

Tay Trần Phi cầm chai dầu gội thoáng run. Hắn không hề có suy nghĩ đó, thậm chí mặt vẫn xoay qua bên kia, chưa hề nhìn vào phòng tắm lấy một lần. Nàng đột nhiên nói vậy khác nào gợi ý hắn làm bừa?

Không nghe Trần Phi ừ hử gì, Bạch Yến cười đắc ý, đẩy nhẹ cửa ra, không quên nép người sang phía bên kia tránh lộ thân thể. Thực tế cửa chỉ có lớp kính phía trên, từ phần thắt lưng trở xuống là nhôm kín bưng, nàng lại khom thấp người nên Trần Phi có mắt thần cũng chẳng thể nhìn được gì, chỉ muốn trêu chọc hắn một chút để bớt đi vẻ lầm lì ít nói.

Bạch Yến đưa bàn tay nõn nà ra ngoài cầm lấy chai dầu gội rồi thụt vào ngay, đóng kín cửa lại, tiếp tục niềm vui tắm rửa. Chỉ khổ cho bao cố gắng của gã trai tơ Trần Phi vì hành động này mà đổ sông đổ biển hết cả. Hắn về giường nằm ngơ ngẩn khá lâu mới ném được cảm giác kỳ lạ ra khỏi đầu, cố nhắm mắt ngủ.

Mệt mỏi nên Trần Phi ngủ rất say, quên cả phòng bị. 

Không biết hắn ngủ bao lâu, thình lình bị tiếng thét của Bạch Yến đánh thức, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy nàng quấn khăn từ trong phòng tắm hớt hải chạy tới, quýnh quáng kêu loạn:

- Cứu tôi, có quái vật...

Cái khăn tắm dù lớn nhưng do nàng vội vã quấn không kín, lại chạy nhanh nên hở trên lộ dưới, da thịt trắng mịn đập thẳng vào mắt Trần Phi.

Hắn không thèm nhìn mà dồn hết chú ý vào cái bóng đen to như chậu nước đang đuổi ngay sau nàng, miệng nó phát ra tiếng kêu ren rét ghê rợn.

Trần Phi cầm Trảm Ma Đao phóng tới kéo Bạch Yến ra sau lưng mình, chém mạnh đao vào bóng đen.

Vút!

Bóng đen đang lao tới đột nhiên bay lên cao vượt qua đầu Trần Phi, mấy cái chân chụp thẳng xuống người Bạch Yến khiến nàng kêu hoảng, hấp tấp lùi về sau.

Chém hụt, Trần Phi cấp tốc xoay người quét mạnh đao vào lưng bóng đen, tốc độ biến chiêu cực nhanh liền chém trúng đối phương, hất văng nó lên vách phòng phía xa.

Rầm!

Bóng đen rơi phịch xuống đất nhưng không hề hấn gì, hiện nguyên hình là một con nhện tám chân lông lá đầy gai nhọn, cái miệng nó với cặp càng như gọng kìm sắt co ra cụp vào kêu ren rét, liên tục chảy thứ nước màu xanh đục nhơn nhớt kịch độc, tám con mắt đỏ bầm kinh khiếp cùng giương lên đánh giá con mồi.

Con nhện khổng lồ đang đứng yên bất động, đột nhiên từ phần bụng dưới bắn ra một chùm tơ đen kịt bay tới tựa chớp giật, phủ chụp lên người Trần Phi.

- Chạy đi!

Trần Phi nhanh tay đẩy Bạch Yến khỏi phòng, đồng thời lạng người tránh.

- Tôi đi gọi người tới giúp!

Biết ở lại chỉ thêm vướng víu tay chân, Bạch Yến cuống quýt nói rồi nhanh chóng chạy mất dạng.

Trần Phi vừa chuyển đổi phương vị, một chùm tơ nhện khác đã bắn tới trước mặt không cách nào tránh kịp, buộc hắn phải vung đao đỡ.

Tơ nhện cực bền chắc, đao chém không đứt, ngược lại còn bị chúng quấn chặt thiếu chút kéo tuột khỏi tay hắn.

Trần Phi gồng cổ tay ghì mạnh muốn thu đao về, con nhện lập tức mượn đà phóng ào đến, tám cái chân dài ngoằng chẳng khác mấy ngọn giáo nhọn đâm tới khắp thân hắn.

Vút! Vút!

Chân nó chưa tới mà hơi gió lạnh thấu xương đã ập thẳng vào mặt Trần Phi, hắn vội buông đao đã bị tơ nhện bám chặt, lấy Dao Mổ Chó ra chống đỡ.

Keng! Keng! Keng!

Dao chém trúng mấy cái chân nhện phát ra những tiếng chát chúa như sắt thép va vào nhau, không cách nào gây tổn hại cho nó.

Song phương giáp mặt, cặp càng đầy răng cưa của con nhện khổng lồ đột ngột bập mạnh ngang cổ Trần Phi, trúng chiêu này đầu hắn chắc chắn rơi xuống.

Động tác con quái vật rất nhanh song vẫn kém Trần Phi một nhịp. Trước khi hai càng nó kẹp chặt, hắn đã thụp người xuống, chân rùn thấp, đâm một nhát dao vào bụng con nhện.

Phập!

Phần trên con quái vật có lớp giáp xác cứng cỏi, đao thương bất nhập, thế nhưng dưới bụng rất yếu ớt, dễ dàng bị Dao Mổ Chó cắm ngập tận cán. Nó gào rú thảm thiết, cuống cuồng thối lui.

Trúng một nhát dao, bọn sinh vật đột biến sống dai như gián cũng chỉ cảm thấy chút đau đớn, không ảnh hưởng đến tính mạng. Muốn giết chết chúng thì chừng đó vẫn chưa thấm tháp.

Xoẹt!

Trần Phi không buông tha, quyết liệt bám đuổi như hình với bóng. Hắn rút mạnh dao kéo theo máu đen tanh tưởi phún thành vòi, tiếp tục đâm thêm một nhát, mũi dao hướng từ bụng xiên lên trên.

Phập!

Trúng nhát đâm thứ hai, con nhện rít gào ầm ĩ. Nó kinh hãi bắn một chùm tơ lên trần, thân thể to ụ bám lấy mấy sợi tơ phi thẳng lên tìm đường trốn chạy, máu từ ổ bụng tuôn như suối xuống dưới. Từ lúc đột biến, con vật này chưa gặp đối thủ nào đáng sợ như gã thanh niên có vẻ ngoài hơi gầy yếu kia.

- Mày chạy đâu?

Vù!

Tay trái Trần Phi chộp lấy Trảm Ma Đao bị con nhện vứt dưới sàn, nhún chân tung người lên cao, tay đao tay dao chém rớt phần đít nó, máu thịt tuôn đổ xối xả.

Rơi vào đường cùng, quái vật nhện rống giận chuyển thân bám chặt lấy trần phòng, đầu chúc xuống, mấy cái chân nhọn hoắt gắng gượng ngo ngoe công kích Trần Phi.

Hắn cười lạnh, thân hình vẫn còn lơ lửng trên không trung liền chuyển Trảm Ma Đao sang tay thuận, một đao toàn lực cuộn tới tựa thác đổ đầu non.

Rầm!

Con nhện bị trọng thương đã suy yếu không cách nào chống cự, khi sóng đao cuốn qua liền như chiếc lá vàng cuối thu bay vèo ra xa, đập ầm vào tủ, lung la lung lay đứng dậy. Liên tục dính đòn hiểm, thân đầy vết thương mất máu quá nhiều khiến điểm sinh mệnh của nó chẳng còn bao nhiêu, hiện có muốn chạy cũng chạy không nổi.

Trần Phi hệt cơn cuồng phong ập đến, thêm một đao cắm ngập vào mắt nó, xoáy sâu tận não.

Dính nhát đâm chí tử, quái vật nhện khổng lồ thoi thóp ngã lăn, tám cái chân đầy gai nhọn chổng lên trời co giật mấy lượt rồi toi mạng.

"Ding, bạn giết chết một con nhện đột biến, tăng 50 điểm kinh nghiệm."

Cạnh xác nó rớt ra 2 xu và một chiếc nhẫn có mặt hình con nhện nhỏ màu đen bóng. Xem ra thu hoạch cũng khá, Trần Phi cầm lên đọc thông tin.

*** Nhẫn Phun Tơ

- Nhanh nhẹn: + 2

- Kỹ năng Phun Tơ: Có thể bắn ra một chùm tơ trong khoảng cách 10 mét. Tơ nhện cực bền chắc, rất khó đứt, yếu điểm sợ lửa và hơi nóng. Thời gian hồi 60 giây, mỗi lần sử dụng tiêu hao 3 điểm thể lực.

- Mô tả: Chúc mừng bạn đã trở thành một phần của Spider Man.

Trần Phi vui mừng đeo ngay chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái. Không ngờ chiếc nhẫn trông xấu xí lại đính kèm kỹ năng, còn là kỹ năng dạng khống chế cực tốt, trong lúc giao chiến xuất kỳ bất ý tung ra chắc chắn kẻ địch không đề phòng sẽ bị trói chặt, mặc tình cho hắn chém giết.

Đúng lúc này, Bạch Yến dẫn theo mọi người rầm rộ chạy vào. Ngó thấy xác nhện đen thùi nằm một đống giữa phòng, trong khi Trần Phi sảng khoái ngồi nghỉ mệt trên giường, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác.

Như lời Bạch Yến hốt hoảng mô tả thì con quái vật kia rất lợi hại, bọn họ nghe vậy vội vã chạy qua ứng cứu, sao chưa gì nó đã ngỏm củ tỏi rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.