Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 30: Kinh Ngạc Đến Bất Ngờ




Mấy vật phẩm Mạnh Quân lấy ra đều là những cây gậy màu đen giống hệt nhau, thoạt nhìn hơi giống Gậy Đánh Chó nhưng không phải. Cả thảy có ba cây, vừa đủ để bọn Lương Nhật, Mai Hùng, Lê Minh Dũng chia nhau. Đây là Gậy Dành Cho Người Chơi Mới, lực công kích 1 - 3, so ra kém Gậy Đánh Chó 2 điểm công kích.

Thèm khát mãi mới cầm được một món vũ khí trong tay, Lương Nhật hưng phấn nói:

- Công kích khá tốt, cảm ơn anh! Có thứ này, thực lực tôi sẽ sớm gia tăng.

Mai Hùng và Lê Minh Dũng loay hoay tìm cách xem thông tin cây gậy mà không được. Mai Hùng ngơ ngác hỏi:

- Cậu xem cách nào hay vậy? Sao tôi không thể xem?

Mạnh Quân giải thích:

- Chỉ khi nào trở thành người chơi, các cậu mới xem được thông tin trang bị cũng như chỉ số cá nhân. Không cần gấp gáp, dưới kia đang có mấy con lẻ bầy, mượn nó thử gậy luyện cấp là được!

Bọn Lương Nhật ngó ra ngoài, đúng là có 7 con lảng vảng gần đó thật. Ba người mở cửa xe, thận trọng đi tới gần.

- Tôi quên chưa nhắc các cậu, nếu xui xẻo đánh ra lực công kích nhỏ nhất thì cần phải đập hai phát mới giết chết được chúng. Cẩn thận!

Mạnh Quân nói theo, hai mắt y lóe sáng, không rõ đang tính toán điều gì.

Lương Nhật hít sâu một hơi, thây ma tuy chậm chạp nhưng để đập nó hai cái mà bản thân không tổn hại gì cũng là một vấn đề. Tính ra cây gậy Trần Phi cho hai nàng kia vẫn tốt hơn một bậc, gã thấy họ chỉ cần đánh một phát là chúng toi mạng. Hơn nữa gậy của bọn gã chỉ dài chừng một sải tay, khá ngắn, muốn tấn công thây ma bắt buộc phải đến gần, vừa phát động công kích thế nào cũng bị nó đánh trả.

Lương Nhật bảo bọn Mai Hùng:

- Chúng ta cần phải phối hợp để tránh nguy hiểm! Hai cậu mỗi người chọn một con đập trước, tôi bồi thêm nhát nữa là ổn thỏa!

- Được.

Hai gã kia gật đầu đồng ý, tiếp đó lấy hết can đảm lò dò tới gần đám thây ma rồi dồn hết sức bình sinh đập gậy xuống. Mai Hùng tấn công con bên phải, con bên trái giao cho Lê Minh Dũng.

Bốp! Bốp!

Lũ thây ma trúng gậy vào đầu gào lên tức giận, nhào tới.

Bọn Mai Hùng sau khi đập xong không dám xem kết quả mà lập tức thoái lui. Xui xẻo cho họ, chỉ số công kích trong khoảng 1 - 3 lại nhảy lực công kích thấp nhất chỉ có 1, thành ra 2 thây ma kia vẫn sống nhăn răng.

Hai người lần đầu lấy hết đởm lược đương đầu thây ma, kết quả không được như ý, thấy chúng kêu gào lao tới, toàn thân thối rữa, mặt mày rách nát máu thịt thì thất kinh hồn vía, chân tay mềm nhũn ù té chạy, không dám đứng lại tiếp tục.

Đúng lúc này, Lương Nhật nấp phía sau hăng hái xông lên:

- Giao cho tôi!

Lương Nhật nhanh nhẹn đập gậy xuống đầu thây ma đi trước, sau đó không hề dừng lại mà tiếp tục đập vỡ đầu con sau, động tác gọn gàng dứt khoát.

So tố chất thân thể, tốc độ phản ứng, lực tay... Lương Nhật và hai người kia không cùng cấp bậc. Hai thây ma đã dính gậy trước đó không còn bao nhiêu điểm sinh mệnh, lúc này ăn thêm một đòn liền vỡ sọ nằm thẳng cẳng, rơi ra 1 xu bị gã nhanh tay nhặt lấy.

Chớp mắt kiếm được 2 điểm kinh nghiệm, giết thêm 3 con nữa sẽ dễ dàng lên cấp 1, Lương Nhật cực kỳ phấn khởi, hô to:

- Tiếp tục! Hai cậu đứng ngây ra đó làm gì?

Bị gã nhắc nhở, nhận ra mọi người trên xe đang nhìn chằm chằm xuống đây, Mai Hùng và Lê Minh Dũng xấu hổ nghiến răng xông tới 2 con khác gần đó, chia ra công kích.

Bốp! Bốp!

Một con ngã xuống, tuôn ra mấy món đồ. Lần này Mai Hùng may mắn hơn, chẳng bù cho Lê Minh Dũng vẫn đen đủi, đập một nhát công kích thấp nhất chưa đủ giết chết thây ma.

Lương Nhật chỉ đợi thế, nhào tới ăn hôi đánh chết con này, gặt thêm 1 điểm kinh nghiệm. Gã tham lam nhìn mấy vật phẩm của Mai Hùng vừa rơi ra, rất muốn giành lấy nhưng biết trò chơi quy định kẻ nào giết quái mới có thể nhặt nên đành bỏ qua.

Trong khi Mai Hùng sướng run người lập cập nhặt đồ, Lê Minh Dũng rất hậm hực. Gã không phải thằng ngu, hai lần bị Lương Nhật giành quái ăn mảnh, bực bội sẵng giọng:

- Này, anh để tôi cày cấp với chứ? Cứ tranh hoài vậy?

Lương Nhật tươi cười:

- Quái ở đây ít quá, không đủ cho tất cả lên cấp. Tôi chỉ còn thiếu 2 điểm nữa thôi. Lần này hai cậu nhường tôi, lần tới tôi nhất định hỗ trợ lại!

Danh tiếng Lương Nhật lẫy lừng trong trường, ai cũng nể mặt. Nếu không phải đại dịch xảy ra thì Lê Minh Dũng chẳng dám phản ứng, nghe Lương Nhật nói có vẻ hợp lý, gã không tiện phát tác, chỉ có thể đồng ý.

Thực ra với tốc độ và sức mạnh cơ bản vượt trội, Lương Nhật không cần nhờ cậy hai người kia, một mình gã vẫn có thể giải quyết thây ma. Nhưng gã không biết, bản tính lại hèn nhát và thích cướp công người khác, chưa rơi vào tình thế bất đắc dĩ tuyệt đối không liều lĩnh.

Lũ thây ma 7 con đã chết hết 4, còn lại 3 con mau chóng bị bọn họ hợp tác giải quyết. Lương Nhật giết thêm 2 con lên cấp 1. Lê Minh Dũng cũng thuận lợi lấy được chiến công đầu, nhặt được 1 xu và cây gậy giống thứ đang dùng.

Ba người tiếc rẻ ngó quanh, không phát hiện thêm con nào mới chịu quay về xe. Trò giết thây ma này rất dễ gây nghiện.

Đều đã trở thành người chơi như ai, bọn Mai Hùng dương dương tự đắc, cảm thấy Trần Phi cũng tầm thường không có gì đặc sắc, càng nhìn hắn càng thấy gai mắt. Trong lòng mấy gã chỉ kính nể Mạnh Quân khiêm tốn biết làm người, có ơn với mình, khi lên xe không quên mỉm cười với y.

Lương Nhật tiếp tục lái xe, khi đi ngang qua Trần Phi không quên ném cho hắn cái nhìn đầy ẩn ý.

Xe chạy được một đoạn, lúc ngang qua ngã tư, Mai Hùng trông thấy khoảng chục thây ma bên góc trái thì gọi giật:

- Dừng, dừng xe lại! Có thây ma.

Gã và Lê Minh Dũng bật khỏi chỗ ngồi, rất nôn nóng muốn nhảy xuống cày cấp.

Lương Nhật vừa mới rà thắng đã nghe Trần Phi nhạt giọng:

- Tiếp tục chạy! Tôi không có thời gian chờ các cậu mãi!

Đoán trước thế nào Trần Phi cũng ngăn cản, Lương Nhật không phản ứng gì, tiếp tục cho xe chạy.

Mai Hùng bực tức nói:

- Rất nhanh thôi mà, đâu mất bao nhiêu thời gian! Bọn tôi mạnh lên sẽ giúp ích được cho mọi người, có gì phải cấm đoán? Cậu đừng ích kỷ quá!

- Đúng đấy! Bọn tôi không phải kẻ xấu, cậu cần gì đề phòng quá mức như vậy? - Lê Minh Dũng cũng rất bức xúc.

Trần Phi lười cãi nhau với bọn họ, chậm rãi buông từng tiếng:

- Không thích cứ việc xuống!

- Xuống thì xuống, chiếc xe rách nát này cũng chẳng chạy được bao xa nữa đâu.

Có đồng minh, lại vừa trở thành người chơi khiến cho lá gan Mai Hùng lớn hơn trước, phản ứng quyết liệt. Gã kích động mấy người kia:

- Xuống thôi, tôi không tin chúng ta chẳng tìm được xe! Còn đi chung với kẻ này ngày nào, mọi người sẽ chết vì ngột ngạt ngày đó! Anh Lương Nhật, anh Mạnh Quân, cả các bạn nữ nữa, chúng ta đi thôi, để hắn ở lại một mình tha hồ hợm hĩnh tự sướng!

Mai Hùng kéo Lê Minh Dũng bước tới cửa, khí thế oanh oanh liệt liệt. Hai người họ nhịn nhục mãi rốt cuộc cũng có cơ hội trả đũa, giải tỏa được một bụng tức khí dồn nén từ sáng đến giờ.

Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của cả hai, chẳng có ai hưởng ứng.

Lương Nhật tiếp tục lái xe.

Tiểu My mơ màng nhìn ra bên ngoài.

Bạch Yến và Thanh Hương thì thầm trò chuyện cùng nhau, không hề để ý tới.

Gần đó, Gia Mỹ cũng đang nói nhỏ vào tai Mạnh Quân. Hai người ngồi yên không nhúc nhích.

Bí thế, Mai Hùng gọi Tiểu My:

- Tiểu My, bạn đi cùng bọn tôi chứ? Bọn tôi giờ đã khác xưa, đủ sức bảo vệ bạn an toàn, không cần phải bám riết lấy hắn ta làm gì!

Tiểu My giống như không nghe thấy, lặng lẽ dõi nhìn xa xa, đầu óc thơ thẩn tận đâu đâu.

Mai Hùng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, quay sang khiêu khích Lương Nhật:

- Lương Nhật, anh không phải từng phàn nàn cậu ta chèn ép anh sao? Việc gì phải lưu lại mà không đi cùng bọn tôi?

Lương Nhật âm thầm nghiến răng, chân dí ga khiến chiếc xe đột ngột tăng tốc, báo hại hai người kia suýt ngã sấp mặt phải vội vàng bám tay vào thanh vịn trên đầu. Gã thầm chửi chúng ngu xuẩn, mắt đui cũng thấy được trên xe đang có hai kẻ nắm quyền lãnh đạo là Trần Phi và Mạnh Quân. Việc Lương Nhật cần làm là từng bước chia rẽ, mượn tay Mạnh Quân giết chết Trần Phi chứ không phải cụp tai rời đi.

Huống hồ tình thế còn chưa rõ ràng, hai con hổ chưa đụng chạm quyền lợi đến mức xung đột, Mạnh Quân sẽ không dại gì vứt bỏ đồng minh mạnh như Trần Phi. Giữa mấy tên vô dụng óc toàn cứt chỉ biết khoác lác và Trần Phi nói ít làm nhiều, dùng mông để nghĩ cũng biết Mạnh Quân chọn ai. Vì thế nãy giờ mặc kệ Mai Hùng khích bác hô hào, Lương Nhật vẫn tuyệt đối giữ im lặng, bàng quan đứng ngoài quan sát. Nào ngờ hai thằng ngu kia không đạt được mục đích thì bắt đầu giở trò óc chó ra, lôi gã xuống bùn cùng mình.

Tức thì tức, Lương Nhật không biết làm gì hơn là đóng kịch phân bua. Gã ngơ ngác ngoái đầu lại:

- Cậu nhớ nhầm hay sao thế? Tôi chưa hề nói vậy bao giờ.

Hai người kia chưng hửng, không nghĩ Lương Nhật trơ tráo đến vậy. Mai Hùng giận tới sùi bọt mép, tay run run chỉ Lương Nhật:

- Anh...

Không khí căng thẳng, chỉ cần thêm một mồi lửa lập tức bùng nổ. Mạnh Quân đứng dậy can ngăn:

- Thôi, mỗi người nhịn nhau một câu! Hai cậu muốn cày cấp tăng thực lực để giúp đỡ mọi người, ý này rất tốt. Trần Phi nóng lòng về nhà tìm người thân cũng không sai. Sắp tới sẽ có nhiều đoạn ta phải dừng chân nghỉ ngơi, lúc đó không thiếu dịp cho hai cậu toại nguyện.

Hai người kia nãy giờ lỡ phóng lao phải theo lao, nghe Mạnh Quân tạo cơ hội xuống thang mừng còn không kịp. Dù thế, Mai Hùng vẫn ấm ức vớt vát:

- Coi như bọn tôi nể mặt anh lần này!

- Cảm ơn! - Mạnh Quân mỉm cười.

Hai gã lục tục quay về chỗ cũ. Mai Hùng lẻn ngó qua thấy Trần Phi vẫn điềm nhiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hình như nãy giờ chẳng thèm đếm xỉa gì tới.

Sau tranh cãi ồn ào, không khí trên xe trở nên nặng nề. Mọi người không còn thảo luận chung mà chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện riêng, tiếng xì xào thỉnh thoảng vang lên. Chỉ có hai kẻ không nói gì với ai là Trần Phi và Lương Nhật. Lương Nhật tập trung lái xe, Trần Phi thì khép hờ mắt không rõ ngủ hay nghĩ gì.

Gia Mỹ thì thầm với Mạnh Quân:

- Trần Phi tính cách ngay thẳng nên nhiều lúc cư xử chưa ổn thỏa!

- Người trẻ tuổi thường nóng nảy thiếu kiềm chế, sau này va chạm nhiều tự động sẽ thay đổi. Trước kia anh cũng vậy mà!

Mạnh Quân cười nói, tay khẽ lùa vào mái tóc mát lạnh của Gia Mỹ. Nàng đỏ mặt đẩy tay y ra:

- Chỗ đông người đấy, anh đừng nghịch lung tung! Tóc em gần hai ngày rồi chưa gội, người ngợm cũng chưa tắm gì cả, dơ dáy hôi hám, đang khó chịu muốn chết đây!

Mạnh Quân đảo nhẹ cổ tay, lấy ra chai nước suối tinh khiết đưa cho nàng:

- Em rửa mặt trước đi, chút nữa dừng lại nghỉ ngơi sẽ không thiếu nước cho em tắm!

Gia Mỹ hạnh phúc đón lấy, mở nắp uống vài ngụm giải khát rồi chờ đến đoạn vắng bèn đưa đầu ra ngoài xe, rửa sạch bụi bẩn bám trên mặt.

Bọn Mai Hùng nhìn mà nuốt nước bọt khan, đã lâu họ không được uống nước, khát khô cả cổ, trong khi nàng ta lại phung phí lấy rửa mặt, được người yêu bảo trợ có khác. Mai Hùng lia mắt về mấy thùng nước suối cuối xe rồi lại liếc sang chỗ Trần Phi. Mới gây rối xong, gã biết mình xin nước không đời nào hắn cho, thế nên định lẻn trộm vài chai uống cho thỏa.

Vị trí hai người bọn họ ngồi sau cùng, rất thuận lợi làm việc này. Mai Hùng ngồi trong không tiện, huých nhẹ vào tay Lê Minh Dũng. 

Tên này lúc đầu không hiểu ý, nhướn mắt hỏi lại mấy lần mới vỡ lẽ, gật gật đầu, cánh tay trái vờ đưa lên gối sau đầu rồi âm thầm vươn dài ra băng ghế phía sau ngọ nguậy. Tuy nhiên bị vướng lớp thùng giấy bên ngoài, một tay gã không thể nào lấy được mà chẳng gây ra tiếng động.

Mai Hùng thấy thế học theo, bắt chước để tay ra sau. Hai tên mỗi người một bên canh lúc xe tông trúng thây ma, dằn xóc liền xé mạnh. Thùng giấy rách toạc, bọn họ bóc lớp bọc bên ngoài lấy hai chai nước suối ra hí hửng mở nắp, vừa uống một ngụm thì thanh âm lạnh lẽo của Trần Phi vang bên tai:

- Còn tái phạm lần nữa, tôi sẽ chặt tay và tống cổ hai người khỏi xe! Gia Mỹ, chị nhớ ghi sổ phần nước hai ngày tới của họ đã lãnh!

Bọn Mai Hùng suýt phun ngụm nước trong họng ra mà cố nén lại nên bị sặc ho khằng khặc, mặt đỏ như gấc chín. Cả xe quay lại nhìn, ai cũng tức giận khi chưa đến lúc phân chia mà hai người họ lẻn ăn mảnh.

Mai Hùng xấu hổ chùi nước chảy lòng thòng ở mũi, rối rít phân trần:

- Không nghe cậu ta vừa nói sao? Bọn tôi chỉ lấy trước phần mình, có gì đâu mọi người phải tức giận chứ? Mà này, một chai nước dùng tận ba ngày, cậu tính để chúng tôi chết khát sao?

Mai Hùng rất lẻo mép, chỉ nói một câu đã phân tán sự chú ý của những người kia, chỉa mũi dùi qua Trần Phi. Hắn thản nhiên đáp:

- Khẩu phần mỗi người một chai nước mỗi ngày. Hai cậu vi phạm, phạt gấp ba.

Mọi người nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Một chai nước suối nhỏ thì hơi ít, nhưng cố gắng sử dụng tiết kiệm cũng không đến nỗi quá thiếu thốn. Chỉ khổ cho hai tên kia đứng luôn tròng mắt, ngụm nước vừa trôi xuống cổ họng cảm giác còn thối hơn nước cống.

Lê Minh Dũng thấp giọng lầm bầm:

- Vài chai nước có gì quý giá mà làm tàng? Chờ đấy, lát nữa bọn tôi tự đi lấy về cả xe, tắm còn được nữa là...

- Ừ, phải rồi. Nước và thức ăn, chúng ta tự kiếm lấy tha hồ sử dụng, khỏi ngửa tay xin để người khác có cơ hội lên mặt xem thường!

Mai Hùng chùi nước mũi chưa sạch, hưởng ứng nói.

- Hai cậu thôi đi! Nhục nhã như vậy chưa đủ sao? Đừng làm người khác chán ghét thêm nữa!

Tiểu My đột ngột hét lên khiến hai tên kia sững người. Khi trước cả ba người chơi chung nhóm, thường ngày nàng thấy bọn họ cũng không tệ, chẳng hiểu sao từ khi đại dịch xảy ra thì như biến thành kẻ khác, hoặc có thể đây mới chính là bản chất thật của bọn họ.

Sững người mấy giây, Mai Hùng cười khinh bỉ:

- Cô có tư cách chê cười bọn này hả? Nhìn lại mình đi, con điếm còn không bằng mà bày đặt thanh cao!

- Ha ha, chửi rất hay! Tôi cũng không ngờ lâu nay mình chơi cùng con nhỏ dâm đãng ti tiện như vậy, nghĩ lại thật xấu hổ!

Lê Minh Dũng cười nửa miệng phụ họa.

- Hai cậu... - Tiểu My run rẩy chỉ tay vào hai người kia, ức đến không nói thành lời, nước mắt chực trào khỏi khóe. Nàng mím môi quay mặt ra cửa, không muốn cho ai thấy mình bị những lời kia làm tổn thương.

- Hai người gây ồn ào đủ chưa?

Trần Phi đột ngột bật khỏi ghế, quét mắt ra sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.