Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 30: 30: Chương 25-2




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Luyện Trận Sư tam cấp, trừ chú trọng khống chế linh hồn ra, còn phải vô cùng quen thuộc với hai cấp bậc trận pháp phía trước, mà ở trong trận pháp tam cấp, thường dùng nhất đó là Khế Thú Trận.”

Trong Bảo Đỉnh, Vô Đạo lão nhân mỉm cười vuốt râu, lạnh nhạt nói.

Khế Thú Trận, với võ giả mà nói là một trận pháp quan trọng nhất, trận pháp này quyết định về sau trên đường ngươi trưởng thành có phải một mình chiến đấu hay không.

Đương nhiên, Khế Thú Trận có thể khế ước linh thú, cũng có liên quan với cấp bậc của bản thân Luyện Trận Sư, ví dụ như nói, bây giờ Quân Thanh Vũ là Luyện Trận Sư tam cấp, trận pháp nàng luyện chế thành chỉ có thể khế ước với linh thú thất giai.

Nếu vượt qua cấp bậc này, Khế Thú Trận căn bản không thể khống chế được nó.

Nhưng một người có thể khế ước với linh thú không có hạn mức cao nhất, tiền đề là, cần phải có cũng đủ Khế Thú Trận, mà một Khế Thú Trận chỉ có thể khế ước một linh thú.

Cho nên, cho dù linh thú ở đại lục đông đảo, nhưng khế ước lại ít ỏi không có mấy. Thật sự là Luyện Trận Sư quá ít, có thể lấy ra trận pháp bán đấu giá, cái nào mà không phải là giá trên trời?

Loại chuyện này căn bản là ngay cả tưởng tượng một chút cũng đều xa xỉ với người nghèo, dù Quân gia thân là thế gia, cũng chỉ có lão tổ tông Quân gia mới có một khế ước thú.

Quân Thanh Vũ nhìn trận pháp đã hình thành, nhíu mày, đột nhiên, tay nàng vung lên, Địa Tâm Hỏa từ trên trận pháp từ từ rút đi, rồi sau đó một ánh sáng màu vàng bao vây lấy linh thạch rơi xuống trong tay nàng.

“Tiểu chủ nhân, bây giờ ngươi đã học xong trận pháp tam cấp, có thể đi mở cửa Chu Tước thứ ba ra.” Vô Đạo lão nhân nở nụ cười vừa lòng, hai ngày luyện thành trận pháp tam cấp, nha đầu này không hổ là biến thái có được thân thể Tiên Hồn, tốc độ như thế thật sự khiến cho người ta khiếp sợ.

Nhưng trong ngũ cấp là một ranh giới như tu luyện võ đạo, sau trận pháp tiến vào tam cấp sẽ là một cánh cửa khác, nàng dùng hơn ba tháng từ nhất cấp đến tam cấp, mà về sau mặc dù sẽ tiêu phí mấy cái ba tháng, cũng khó có thể đột phá đến Luyện Trận Sư tứ cấp.

“Kẽo kẹt!”

Một tiếng vang lớn, cửa Chu Tước từ từ mở ra……

Xuất hiện ở trong mắt Quân Thanh Vũ chính là một điền viên trống trải, trong vườn cũng không có bất kì thực vật gì, nhưng nếu vườn này ở trong cửa Chu Tước, vậy tất nhiên có cách sử dụng nó.

Vô Đạo lão nhân theo sát đi đến thấy một màn như vậy, khiếp sợ mở to đôi mắt: “Là Linh Điền!”

“Linh Điền?” Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Đó là cái gì?”

“Ngươi gia hỏa này, thật sự là quá may mắn.” Vô Đạo lão nhân cười khổ lắc đầu: “Ngươi có biết trong đại lục có rất nhiều dược liệu và linh quả đều cần phải mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm mới có thể trưởng thành hay không? Nhưng ở chỗ này, một gốc cây dược liệu muốn trăm năm trưởng thành, chỉ cần mười ngày là có thể trưởng thành.”

“Mười ngày?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra, dược liệu ngàn năm kia cũng chỉ cần trăm ngày là có thể trưởng thành?

“Không sai.” Gật đầu, Vô Đạo lão nhân hâm mộ than một tiếng: “Ở trong Linh Điền, có linh khí thiên địa thích hợp nhất để các thực vật trưởng thành, đúng là cổ linh khí thiên địa này, mới có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, khi cấp bậc của Luyện Trận Sư càng lên cao, nhu cầu với dược liệu cũng càng cao, ngươi có Linh Điền này, về sau sẽ không cần lo nữa.”

Vì sao lúc trước ông không may mắn như vậy?

Nói đếm đây, Vô Đạo lão nhân nhịn không được ghen ghét nhìn nàng một cái.

Quân Thanh Vũ nhìn Linh Điền trước mặt, trong lòng nổi lên một tia kích động, lại rất nhanh bị nàng ép xuống.

“Đã hai ngày, có lẽ kết giới đã được tháo bỏ, ta cũng nên rời khỏi nơi này……”

Vô Tình Cốc, dưới chân núi, Nguyên Nguyên nhìn một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ đang đi đến, trên mặt đáng yêu chứa một vẻ vui sướng: “Thanh vũ cô nương, kết giới còn cần vài phút là có thể tháo bỏ.”

Nói đến đây, hắn lại không nhịn được oán giận lên: “Thật ra kết giới này với công tử mà nói thì rất yếu ớt, hắn chỉ cần vẫy tay là có thể phá nát kết giới, nhưng với tính tình lạnh nhạt kia của công tử căn bản sẽ không tùy tiện ra tay.”

Nghe hắn nói như vậy, Quân Thanh Vũ lại tò mò: “Rốt cuộc thực lực của công tử các ngươi là ở cấp bậc gì?”

“Cái này sao……” Nguyên Nguyên đáng yêu nhíu mày, khuôn mặt ngây thơ hiện ra một vẻ chần chờ: “Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là dưới Tiên Thiên không ai là đối thủ của công tử.”

Trong đại lục cổ võ, võ giả chia làm Hậu Thiên và Tiên Thiên, Hậu Thiên có mười hai cấp, mà sau mười hai cấp đó là Tiên Thiên, nghe nói phía trên Tiên Thiên còn có cường giả, nhưng đây chỉ là nghe nói mà thôi……

“Nhưng dòng họ của công tử các ngươi ở trên đại lục lại rất ít.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, kiếp trước nàng cũng không nghe nói qua tên này, thậm chí ngay cả Vô Tình Cốc cũng không biết. Nếu hắn không phải vẫn luôn lánh đời ở trong Vô Tình Cốc không bị thế nhân biết, thì chính là bởi vì nàng trùng sinh, có một số việc đã bắt đầu xảy ra thay đổi.

“Vô Tình không phải là tên thật của công tử.” Nguyên Nguyên lắc đầu: “Sau khi hắn rời khỏi nơi đó mới thay đổi họ tên, ngụ ý là vô tâm cũng không tình, thật ra công tử cũng không phải thật sự rất tuyệt tình, hắn thật sự có thể giết người không nương tay, hắn có thể cì một nữ tử dây dưa quá phận với hắn mà hạ sát thủ, hắn cũng có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với một số người, nhưng đấy chỉ là những người đó không đáng để hắn có tình mà thôi, nhưng công tử lại đối xử với Thanh Vũ cô nương lại rất đặc biệt. Nếu hắn không muốn để cô nương ở tại Vô Tình Cốc, hoàn toàn có thể phá bỏ kết giới, nhưng hắn cũng không làm như vậy.”

Quân Thanh Vũ co rút khóe miệng, Vô Tình đối xử đặc biệt với nàng chỉ bởi vì thân thể Tiên Hồn mà thôi.

Nàng không quên, lúc mới gặp nam nhân như tiên nhân này, trên người hắn đã có hàn khí trí người vào chỗ chết rồi, tất cả thay đổi là từ khi hắn nhìn thấu thân thể Tiên Hồn của nàng.

Nhưng với nam nhân này, nàng cũng không có ác cảm gì……

“Kết giới mở ra.”

Đột nhiên, một ánh sáng chiếu xuống, kết giới vốn bao phủ Vô Tình Cốc trở nên trong suốt, rồi dần biến mất.

Trên một đỉnh núi cách đó không xa, nam nhân lạnh nhạt nhìn y phục trắng dưới chân núi kia, trên đường cong tuấn mỹ nhìn không ra cảm xúc.

“Công tử.” Cuối cùng Tiêu Nguyệt hạ quyết tâm, ỷ vào lá gan hỏi: “Ngài không đi tiễn Quân tiểu thư sao? Từ biệt này, có lẽ sẽ không thể gặp nhau.”

Công tử cũng thật là, thà đứng ở chỗ này nhìn theo Quân tiểu thư, cũng không muốn nói lời từ biệt ra. Nhưng dựa theo tính cách của công tử, phương thức này cũng thích hợp với hắn nhất.

“Không cần.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ chứa vẻ lạnh nhạt, trong đôi mắt hàn ý của nam nhân xẹt qua tia sáng mỏng manh: “Chúng ta sẽ gặp lại rất mau.”

Tiêu Nguyệt kinh ngạc há to miệng, chẳng lẽ nói công tử định rời khỏi Vô Tình Cốc?

……

Linh Sơn Linh Thú, Hồng Hồ cao ngạo ngẩng đầu lên, ưu nhã tản bộ ở trong rừng rậm, lông đỏ kia của nó ở dưới hoàng hôn như lửa đốt, hoa mỹ khiến người ta kinh diễm.

Mà ở trên núi linh này, Hồng Hồ thất giai đã có thể xưng vương xưng bá, cho nên nó rất yên tâm, không có linh thú nào muốn tìm chết dám đến tìm nó gây phiền toái.

Đến nỗi nhân loại…… Buồn cười! Da lông và thú hạch của Hồng Hồ bọn nó thật ra có thể bán rất nhiều tiền, nhưng tốc độ của Hồ tộc cũng không kém, hơn nữa với địa hình quen thuộc, nó không tin có nhân loại nào có thể đuổi theo nó.

Nhưng tục ngữ có câu, người xui xẻo uống nước lạnh cũng sẽ bị tắc răng, nó chính là tự mình đâm vào bẫy rập.

Khi ánh sáng màu vàng kia thoáng hiện, rốt cuộc Hồng Hồ biết mình gặp chuyện gì.

Đây giống như chính là Khế Thú Trận rất khó nhìn thấy trong nhân loại, rốt cuộc là hỗn đản nào đặt Khế Thú Trận khién nó phải đi trên con đường này?

Nhưng căn bản không để Hồng Hồ tức giận, trong đầu đã bị một ấn ký không thể hủy diệt nhận chủ trước mắ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.