[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc

Chương 10




Lý tưởng

Lúc Tư Đồ Bích tỉnh lại trong ngự thư phòng, bên ngoài vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, sắc trời có chút hôn ám, không thể phân rõ đã là giờ nào. Tư Đồ Bích nhìn một vòng bày biện xung quanh thì không khỏi thở dài một tiếng, y vừa chuẩn bị rời giường liền nghe có tiếng bước chân truyền đến, sa trướng bị xốc lên, gương mặt Quân Thụy mang theo vẻ mừng rỡ xuất hiện, thần sắc tuy có chút xanh xao, bất quá tinh thần lại thật tốt.

“Tỉnh? Rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Có muốn uống nước không?” Thanh âm của Quân Thụy có chút trầm khàn, chậm rãi ngồi qua nâng người Tư Đồ Bích dựa vào có thể mình, lại tiếp nhận cái chén trên tay Trương Đình Hải giúp Tư Đồ Bích uống ít nước, cuối cùng còn sờ sờ cái trán của y, nắm tay y, nói, “Cuối cùng cũng tỉnh. Nếu ngươi còn không tỉnh, ta thật sự hoài nghi Tư Đồ Cẩn rốt cuộc đã cho ngươi uống thuốc gì!”

“Ta… đã ngủ… bao lâu rồi?” Tư Đồ Bích vẫn còn mang theo một tia mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ, thanh âm khi nói chuyện có chút mệt mỏi, Quân Thụy ôm chặt lấy y, thấp giọng nói: “Ngươi đã ngủ suốt mười ngày, thật khiến ta sợ hãi, có biết không? Thập lục đệ của người cùng Y Thánh đều nói ngươi chỉ uống an thần đan, nói ngươi mệt nhọc quá độ nên tổn thương nguyên khí, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi. Bất quá ngươi cứ ngủ liên tục suốt mười ngày, không ăn không uống, thật sự khiến ta lo lắng.”

“Vậy sao… Ta lại cảm thấy mới chỉ có một hai canh giờ…” Tư Đồ Bích hơi có chút trì độn gật đầu, lát sau mới hỏi, “Cẩn nhi và Y Thánh đâu?”

“Ở trong cung.” Quân Thụy nhẹ giọng nói, “Đã thẩm tra, vô tội phóng thích. Bất quá ngươi vẫn ngủ như thế, ta lo lắng không chịu được, liền để bọn họ nhập cung trông coi ngươi. “

“Ừ…” Tư Đồ Bích thở dài một hơi, tựa ở trước ngực Quân Thụy không nói gì nữa, Quân Thụy cúi đầu nhìn một chút rồi vỗ vỗ mặt y, có chút bận tâm nói: “A Bích, ngươi không phải là ngủ tới ngây ngốc rồi chứ? Hử?”

“Không…” Tư Đồ Bích thấp giọng nói, “Chỉ bất quá là mệt mỏi, ngủ lâu nên có chút váng đầu.”

“Ừ.” Quân Thụy ôm lấy Tư Đồ Bích, kéo tấm chăn qua ôm chặt người vào lòng. Lần trước Y Thánh đã từng nói ưua với hắn, nếu Tư Đồ Bích vẫn cứ lao tâm như bây giờ, thời gian còn lại của y bất quá chỉ còn một, hai năm. Nghe một câu định luận như thế thật khiến Quân Thụy hết hồn, trong ngực trầm trọng như thể vừa nâng lên trọng trách nghìn cân. Tư Đồ Bích mê man mấy hôm nay, hắn cũng không ngừng suy tính rất nhiều, tự tay xử lý rất nhiều việc vẫn đắn đo không dứt.

“Ta… thuốc của ta đâu?” Tư Đồ Bích có chút khẩn trương sờ sờ vạt áo, nhìn trên người một chút, đâu phải là xiêm y mình đã mặt hôm đó? Như vậy dược hoàn Cẩn nhi đưa cho đâu? Đây chính là thứ cứu mạng Quân Thụy mà!

“Được rồi được rồi, dược hoàn ta đã uống, đừng cuống lên.” Quân Thụy ghì lấy đôi tay đang sờ loạn khắp nơi của Tư Đồ Bích, ôn nhu nói, “Y thánh đã tự mình bắt mạch cho ta, khỏa dược hoàn đó ta đã uống, độc tính được giải rồi, ngươi đừng quá lo lắng.”

“Vậy sao…” Tư Đồ Bích cảm thấy trước mắt quay cuồng, ngủ quá lâu khiến đầu óc của y có chút không linh hoạt, cảm giác giống như vừa mệt vừa đói, trên người cũng bủn rủn khó chịu. Vì vậy liền trực tiếp nhắm hai mắt lại tựa hết trọng lượng toàn thân lên người Quân Thụy, khi vừa thả lỏng một chuyện mà trong lòng vẫn ưu tư mãi không quên cũng là lúc con người ta cảm thấy mệt mói nhất.

“A Bích, A Bích?” Quân Thụy cúi đầu lắc lắc người y, lại vỗ vỗ lên má, nhẹ giọng nói, “Ngươi cũng không thể ngủ nữa. Ngủ mười ngày còn chưa đủ sao? Nào mở mắt, ăn gì đó đã, ngươi đã suốt mười ngày không ăn gì rồi.”

“Ngươi tha cho ta đi… ta thật sự rất buồn ngủ…” Tư Đồ Bích hơi có chút làm nũng nói, thẳng thắng chơi xấu vùi vào trong lòng Quân Thụy cuộn thành một đoàn nhất định muốn tiếp tục ngủ bù. Quân Thụy hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể ôm cả người lẫn chăn cùng xuống giường, tự tay hầu hạ Tư Đồ Bích rửa mặt, chải đầu, sau đó ôm y đến trước bàn, cầm muỗng kiên nhẫn dỗ dành ép y ăn uống.

Đợi đến khi Tư Đồ Bích ăn xong Quân Thụy mới đặt y về trên giường, cũng không đồng ý để y tiếp tục ngủ mà là kín đáo đưa sang một quyển sổ nhỏ, lại nói một lát trở về nhất định sẽ khảo vấn đề. Tư Đồ Bích làm thế nào cũng không lay chuyển được Quân Thụy, chỉ đành nằm ở trên giường giả vờ ngoan ngoãn đọc sách. Hai người cứ quấn quýt một hồi như thế thì Trương Đình Hải bắt đầu thúc dục, lúc này Quân Thụy mới vội vã đi ra ngoài.

“Vẫn không được ngủ nữa! ” Quân Thụy bỏ lại một câu, Tư Đồ Bích không thèm để ý đên hắn, tùy tiện lật vài trang sách trên tay.

Quân Thụy vừa ra cửa liền hấp tấp tiến về ngự thư phòng, sau khi đọc tính được giải trừ xong thì Quân Thụy liền bắt đầu điều tra những quan viên có liên hệ với Quân Trạch, cho tới hiện giờ vẫn chưa sưu tập đủ chứng cứ cho thấy Quân Trạch có ý đồ mưu phản. Không những vậy, ngay cả Quân Tiễn mất tích đã lâu đến bây giờ cũng không có tin tức gì, vì thế Quân Thụy cũng không dám đả thảo kinh xà, vãn dùng cớ long thể bất an để giảm bớt số lần tảo triều, chỉ âm thầm tiếp kiến những đại thần đặc biệt tín nhiệm để bọn họ giúp đở xử lý chính sự, tạo cho Quân Trạch một ảo giác rằng tất cả mọi thứ vẫn còn nằm trong sự khống chế của hắn.

Tuy rằng hai người Tư Đồ Cẩn và Y Thánh được phán vô tội phóng thích, thế nhưng Hạ Ly và Bão Cầm vẫn bị giam giữ trong thiên lao. Quân Thụy cảm thấy thập phần may mắn vì vừa nãy Tư Đồ Bích không có hỏi thăm bọn họ. Bởi vì vụ án của Thái hậu vẫn chưa chìm xuống, Hạ Ly và Bão Cầm lại là nhân chứng mấu chốt, vì vậy Quân Thụy chỉ có thể cẩn thận hành sự.

Khi đến Đông Noãn các, hắn cùng mấy đại thần thương nghị về tình hình chiến sự gần đây, cuộc chiến phía Nam hiện nay đã dần đi vào giai đoạn kết thúc, quân đội đã bắt đầu tập kết nghỉ ngơi và điều phối, văn thần cũng lục tục tiến vào tiếp quản thành trấn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước đông chí là có thể khải hoàn hồi triều. Việc tiếp theo cần làm chính là bình định Tây Bắc rồi!

Ở trong Đông Noãn các hiện giờ cơ bản đều là võ tướng, duy nhất hai vị văn thần có mặt thì Tống Tử Mặc đã là một người, hắn ngồi ở giữa một đám võ tướng tâm tình dị thường hung phấn kích động. Mà lúc này, Quân Thụy ngồi ở vị trí cao nhất trên kia lại mang theo biểu tình lười nhác, hai tay vẫn khoanh trước ngực mang theo nụ cười thản nhiên nhìn đám thần tử hăng hái bên dưới, thỉnh thoảng lại bổ sung một chút vấn đề trọng tâm khiến kế hoạc càng thêm hoàn mỹ. Một đế vương cơ trí, vĩ đại như thần linh vậy thật sự khiến Tống Tử Mặc sản sinh loại cảm giác hận không thể thắp hương quỳ bái hằng ngày.

Sau khi thương nghị xong, các đại thần lần lượt hành lễ cáo lui, chỉ duy có Tống Tử Mặc là nán lại, Quân Thụy nhìn hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ thì biểu tình tương đương không hờn giận, chẳng ngờ còn kịp chưa mở miệng đã bị Tống Tử Mặc cướp lời bắt đầu tranh luận. Quân Thụy không kiên nhẫn, phất tay muốn đuổi hắn ra ngoài, không ngờ được hắn lại quỳ sụp xuống, trầm giọng nói: “Bệ hạ, thỉnh người vững vàng làm một vị minh quân! Sa vào mỹ sắc, sủng ái nịnh thần, cũng không phải là cử chỉ của minh quân!”

“Sa vào mỹ sắc? Sủng ái nịnh thần? !” Quân Thụy giận đến mỉm cười, chỉ thẳng vào mũi Tống Tử Mặc mắng, “Tư Đồ Bích từ lúc nào đã thành nịnh thần rồi? Ngươi cũng nên nói cho trẫm nghe xem, rốt cuộc Tư Đồ Bích đã làm cái gì mà phải gánh vác cái danh hào nịnh thần này? Là do y đã cải cách chính sách nông canh, cũng cố công trình thủy lợi, giúp Đại Thích phát triển công thương nghiệp? Rốt cuộc là điểm nào khiến y trở thành nịnh thần?! Những thành tích của y so với một đám… trung thần, suốt ngày chỉ biết chèn ép người khác như các ngươi không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần!”

“Đúng là Tư Đồ Bích đã tạo ra những thành tích đó, thế nhưng bệ hạ chớ quên, y cũng đã tham gia mưu phản cùng Thái hậu! Hạ Ly, Bão Cầm những tội đồ đó đều đã bị định tội, tại sao Tư Đồ Bích vẫn cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!” Tống Tử Mặc dường như cũng có chút đuối lý, thế nhưng vẫn cứng rắn lên tiếng, “Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi y hiện tại cũng chỉ là thứ dân! Hơn nữa, bệ hạ chính trực tráng niên lại chỉ độc sủng Tư Đồ Bích, hậu cung trống rỗng, vô tử vô tự, tình huống như thế khó trách quần thần lo lắng! Cho dù Hoàng thượng có tìm cách bảo vệ Tư Đồ Bích tốt đến thế nào, chỉ cần người vẫn sủng ái y thì không chỉ quần thần bất mãn, dân gian hẳn cũng có dèm pha. Người cho rằng, người có thể bảo hộ y được bao lâu!”

“Giỏi cho một Tống Tử Mặc!” Quân Thụy tức giận vỗ bàn đứng lên, giận đến run người quát, “Ngươi là muốn ép trẫm giết y có đúng hay không? Ta cho ngươi biết, Tống Tử Mặc, nếu y phải chết, ngươi cũng sẽ chôn cùng y!” (Mèo: Vô dụng, cái mèo muốn nghe là, “Nếu y chết, ta sẽ chôn cùng y”. Cái đó mới có tính uy hiếp, còn việc hăm dọa mấy thằng đầu đá này thì nó chẳng xi nhê gì đâu.)

“Thần không sợ chết.” Tống Tử Mặc cực kỳ trấn định quỳ ở nơi đó, hoàn toàn không bị sự uy hiếp của Quân Thụy làm dao động, nhàn nhạt nói, “Thần chỉ là muốn bang trợ bệ hạ hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ, nghĩ giúp đỡ bệ hạ thành thiên cổ minh quân, nghĩ muốn thấy bệ hạ khai sáng hoàng kim thịnh thế. Thần tuyệt đối không muốn nhìn thấy bệ hạ bị bêu danh u mê sủng ái nịnh thần, không muốn thấy bách tính phải tiếp tục sinh hoạt trong thời đại binh hoang mã loạn. Thần, tự cảm thấy mình không phạm sai lầm, cho dù Tư Đồ Bích thật sự không phải nịnh thần thì y cũng phải chết, chỉ có y chết đi rồi mới có thể thành tựu anh danh cho bệ hạ! “

“Y chỉ là một bách tính bình dân nho nhỏ, làm sao có thể hoàn thành loại trọng trách mà ngươi nói? Chỉ cần y chết thì ta sẽ là minh quân sao?!” Quân Thụy không kềm được cơn giận, phất tay hất hết những thứ trên bàn xuống, thậm chí còn xông đến trước mặt Tống Tử Mặc xách cổ áo hắn lên, hai mắt trừng lớn, trán nổi gân xanh, hung tợn chất vấn, “Tư Đồ Bích rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến ngươi khẩn cấp muốn thấy y chết như vậy? “

“Bệ hạ, Tư Đồ Bích hoàn toàn không có sai lầm gì đặc biệt nghiêm trọng, có sai thì chính là do bệ hạ yêu y. Vua của một nước không thể có ái tình sâu đậm mà chuyên nhất như vậy, chỉ chuyên sủng một người, thậm chí còn vì y thay đổi giới hạn của bản thân không ít lần, đó không phải là việc một minh quân sẽ làm. Thứ duy nhất người có thể yêu chính là giang sơn xã tắc, những thứ khác bất quá chỉ là qua đường.” Tống Tử Mặc bình tĩnh nhìn Quân Thụy đang giận đến mắt nổi đầy tơ máu, thậm chí cho dù bị Quân Thụy hất văng ra đụng vào cột đá khiến hắn thổ ra một ngụm tiên huyết cũng vẫn chỉ lồm cồm bò dậy quỳ thẳng lên tại chỗ, nhàn nhạt nói: “Thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”

********

Trời đã tối hẳn, ngọn đèn ở ngoài cửa cung cũng đã được thắp sáng, Tư Đồ Bích vẫn ngồi yên trên giường, tựa như có rất nhiều suy nghĩ mà ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn dầu bên cạnh, thẳng đến khi cung nhân chạy tới đóng cửa sổ, thấp giọng nói một câu đêm khuya sương nặng, phải đóng cửa giữ ấm thì Tư Đồ Bích mới giật mình hồi thần.

Tư Đồ Cẩn vẫn ngồi bên cạnh y chuyên tâm nghiên cứu y thuật, cậu hiện tại đã trở thành một nam tử hán trưởng thành ổn trọng, không giống ngày xưa luôn tựa như trẻ con nhào đến trên người Tư Đồ Bích, quấn quýt không tha. Rõ ràng sự thay đổi này chính là điều Tư Đồ Bích vẫn luôn âm thầm mong đợi, thế nhưng sau khi chuyện này trở thành sự thật, y lại cảm thấy trong lòng mình giống như thiếu đi một chút gì đó.

“Thập ca?” Tư Đồ Cẩn khép lại quyển sách trong tay, nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Bích, có chút lo lắng bước tới ngồi cạnh y bắt mạch, thấp giọng nói, “Thập ca, không nên suy nghĩ nhiều quá, hiện tại phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo dưỡng thân thể cho khỏe mới là chính sự.”

Tư Đồ Bích gật đầu, nở nụ cười. Hôm nay Tư Đồ Cẩn trở nên thành thục ổn trọng như vậy y có chút không thể thích ứng, hơn nữa hiện tại cậu cũng đã biết giấu giếm tâm sự, mỗi khi y hỏi tung tích của Hạ Ly và Bão Cầm thì cậu đều ngậm miệng không nói. Thật ra, Tư Đồ Bích cũng muốn hỏi Quân Thụy, nhưng thủy chung vẫn không thể mở miệng được, dù sao hai người này cũng có tham gia sự kiện mưu phản của Thái hậu, thân phận thập phần mẫn cảm, Tư Đồ Bích vẫn chưa nghĩ xong nên đề cập đến như thế nào.

“Cẩn nhi, chờ sau khi xử lý xong những việc trong cung, đệ có tính toán gì không?” Tư Đồ Bích cười cười hỏi. Tư Đồ Cẩn nhíu mày, chậm rãi nói, “Lưu lạc giang hồ, có thể là mỗi khi đi qua một thôn trấn đều dừng lại, mở ra một gian y quán hành y tế thế. Đệ chỉ muốn vậy, không hơn.”

“Chỉ mở y quán, không mua điền sản?” Tư Đồ Bích nháy mắt với cậu vài cái, cười híp mắt hỏi.

“Đệ cũng không có đầu óc buôn bán như Thập ca, có điền sản hay không thật ra thì không quan trọng. ” Tư Đồ Cẩn cũng cười, “Huống hồ chỉ là dừng chân lại một đoạn thời gian ngắn, nói không chừng còn chưa kịp dành dụm đủ tiền đã khởi hành đi nơi khác. Sau đó lại tiếp tục lặp lại chuỗi tuần hoàn kia, đến nơi, mở y quán, rồi lại ra đi. Chỉ là khi đệ già rồi có thể sẽ khác hơn một chút, chính là thu nhận đệ tử, truyền thụ y đạo, giống như sư phụ vậy, dạy cho người khác những phương pháp giúp người, cứu mạng.”

“Cẩn nhi rốt cục cũng có mục tiêu chân chính, chung quy là đã trưởng thành rồi.” Tư Đồ Bích cảm khái một tiếng, bàn tay còn đang rãnh rỗi vươn qua nhéo nhéo cánh tay đang giúp y bắt mạch của Tư Đồ Cẩn, chậm rãi nói, “Không còn là đệ tử hoàn khố chỉ biết núp sau cái bóng của phụ thân, thật sự khiến người làm ca ca như ta cảm thấy thẹn thùng.”

“Thập ca nói quá lời rồi.” Tư Đồ Cẩn lật bàn tay lại nắm lấy Tư Đồ Bích, thấp giọng nói, “Những việc Thập ca đã làm vì quốc gia này thật sự khiến đệ không dám so sánh. Sửa sang nông nghiệp, cải tạo thủy lợi, mở rộng ân khoa, chắc huynh không biết được, ở những địa phương cùng khổ nơi Tây Bắc, thập ca đã sắp bị bách tính chân chất nơi đó xem như Bồ Tát sống mà thờ phụng.”

“Cái gì Bồ Tát sống, ” Tư Đồ Bích lắc đầu, ánh mắt trở nên ôn nhu mà cũng xa xăm, bộ dạng nhẹ giọng nói chuyện của y thật sự khiến người ta có xúc động muốn ôm lấy mà yêu thương. Tư Đồ Bích chậm rãi nói, “Cẩn nhi phải hiểu, những chuyện ta làm bất quá chỉ là muốn giúp đỡ người kia tạo nên một phen sự nghiệp. Lý tưởng của ta, nào đặt ở những thứ này? Ta muốn, bất quá chỉ là một gian phòng nhỏ, mấy luống rau màu, một con chó con, một bầy gà vịt, cùng nhau trải qua cuộc sống tầm thường. Chỉ bất quá, hai chúng ta sinh ra trong một gia tộc như vậy, lại phụng dưỡng một minh quân như thế, nên chỉ đành làm việc vì lý tưởng của hắn mà thôi.”

“Ừ.” Tư Đồ Cẩn gật đầu, nhẹ giọng hỏi, “Thập ca, ngươi có từng hối hận hay không?”

“Hối hận?” Tư Đồ Bích suy nghĩ một chút, cười nói, “Nếu ta hối hận, năm đó cũng sẽ không bỏ xuống tất cả chạy đến nơi đế đô phồn hoa này. Ta chỉ mong răng, kiếp sao sẽ không lần nữa sinh ra trong hào môn, sẽ không lần nữa cùng hắn tương ngộ, chỉ cầu ràng sinh ra trong một nông hộ tầm thường, làm một kẻ nông dân không biết lo buồn…”

“Thập ca!” Tư Đồ Cẩn đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, cầm chặt tay Tư Đồ Bích cắt lời y. Vốn cậu muốn hỏi đối phương xem, liệu kiếp sau có muốn gặp lại chính mình hay không, liệu sẽ cho mình một lần cơ hội hay không? Chỉ là làm sao cũng không thốt ra lời được, chỉ đành nắm thật chặt tay y, khẽ lắc lắc đầu.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.