[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng

Quyển 2 - Chương 269: Phiên ngoại 2




Tối hôm đó, Hà Du Nhiên nằm trên giường, hai chân mở rộng, khuôn mặt đỏ ửng mà thở dốc, Tống Đạm Bạc ở phía trên “Ừm” sau một hồi vào ra. “Thoải mái sao, Tiểu Du?” “Thật quá sung sướng, Tống Cát Cát. Dùng sức đâm em, đem em đâm nát, hãy đâm xuyên em đi.” “Tiểu yêu tinh của anh…. Nếu như em là đồng lõa, anh cũng yêu em. Em hãy chờ anh bên trong phòng gặp mặt của trại giam mà * em đi” “Ai muốn vào trại giam chứ?” “Còn mạnh miệng? Anh sẽ * em đến khi em tự thú mới thôi.” “Đến a, đến a, chúng ta đây. A~~” (tác giả * thì ta * đó nhá :3 :3)

“Cậu nói cái gì?” Tống Đạm Bạc hơi kinh ngạc. Đội viên có nhiệm vụ điều tra Hà Du Nhiên đã tìm được một ít sự việc khiến người khác phải líu lưỡi. “Hà Du Nhiên hai tháng trước vốn là trên xe buýt từ tỉnh thành đến. Ngày hôm đó xe buýt xảy ra chuyện khiến ba người bị thương. Hà Du Nhiên bị thương nặng được đưa đến phòng cấp cứu ở bệnh viện, nhưng Hà Du Nhiên bị thương nặng thế nhưng sau đó lại biến mất khỏi bệnh viện đa khoa. Hai ngày sau, tức là thứ ai hôm sau lại xuất hiện tại đội trinh sát hình sự, đồng thời bình yên vô sự.” Tống Đạm Bạc nghĩ thầm: quả nhiên Hà Du Nhiên bị đánh tráo, vậy Hà Du Nhiên thật sự có khi nào vì thương thế quá nặng mà đã chết không? Vậy xác của cậu ta ở đâu? “Tiếp tục tìm kiếm thông tin từ những người chứng kiến đêm đó ở bệnh viện đa khoa.” “Vâng.”

Việc điều tra các xã đoàn bí mật từ đầu đến cuối không có đột phá. Tống Đạm Bạc cảm thấy vẫn là từ lão cảnh sát hình sự kia một ít manh mối. Anh đi tới nhà của lão cảnh sát, người con gái của ông thấy anh đến liền mỉm cười chào hỏi, bảo anh đến phòng khách chờ chốc lát. Người con gái đỡ lão cảnh sát hình sự với một chân bị tàn phế đến phòng khách, sau đó an vị trên sô pha.

“Lão tiền bối, ngài làm sao nhận biết được hung thủ?” “Hắn, mùi hương.” “Bọn họ đều có mùi hương giống nhau sao?” “Không, bọn họ, cậu ta.” Tống Đạm Bạc hơi nghi hoặc một chút, lập tức hỏi: “Ngài là muốn nói mỗi lần đều có cùng một đồng lõa xuất hiện ư?” Tống Đạm Bạc nghĩ thầm: xem ra người đồng lõa này chính là Hà Du Nhiên rồi. Không đúng, nơi phát sinh ba án kiện đầu tiên, lúc đó Hà Du Nhiên vẫn còn đang ở tỉnh thành. Chờ chút, nếu như Hà Du Nhiên là giả, địa điểm ba vụ án đầu tiên kia, phải nên có hai Hà Du Nhiên tồn tại. Nếu như trước thời điểm ba án kiện kia phát sinh, có người chứng kiến chứng thực bọn họ từng thấy Hà Du Nhiên.

“Cậu ta, cậu ta.” Tống Đạm Bạc nghi hoặc, “Cậu ta, cậu ta” là ý gì? Tống Đạm Bạc đột nhiên có một suy đoán khó tin lóe qua, vì thế liền giật mình, cả người đều toát một trận mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy. Lẽ nào hết thảy án kiện đều là “Cậu ta” gây nên, nói đúng hơn là hết thảy án kiện đều do cùng một người gây ra? Lẽ nào hết thảy án kiện đều là người ngoài phạm án? Trước đó đều cho rằng mỗi án kiện đều tồn tại hung thủ và người bị hại, nhưng kỳ thực đều là người bị hại? Hung thủ thật sự giả tạo hiện trường giết người, xóa đi hết tất cả các dấu vết gây án của mình? Những phương thức giết người của năm án kiện đều không giống nhau. Chẳng lẽ hung thủ duy nhất kia là cố ý làm như vậy, khiến cho lực lượng cảnh sát mê muội sai lầm, khiến cho lực lượng cảnh sát phán đoán sai lệch hung thủ gây nên năm án kiện?

Về vụ án thứ năm chưa thành, lúc đó Tống Đạm Bạc cũng có mặt ở hiện trường, rõ ràng chỉ nhìn thấy kẻ tình nghi bóp lấy cổ người bị hại, nhưng không hề nhìn thấy người thứ ba (hung phạm). Hay là án kiện thứ năm giết người chưa toại kia không có liên quan đến bốn án kiện trước đó? Lúc phát sinh án kiện thứ năm giết người chưa thành, có người chứng kiến, cũng có lão cảnh sát hình sự xuất hiện tại hiện trường trước đó. Lẽ nào lúc phát sinh án kiện này, khứu giác của lão cảnh sát hình sự xuất hiện sai lầm?

Người bị hại của vụ án thứ năm bảo rằng bạn trai bị đánh tráo. Có phải bốn vụ án trước, ngoại trừ vụ án tình một đêm kia, ba cái khác người bị hại cũng có cảm giác giống như vậy? Nhưng làm gì có nhiều người tương tự nhau như vậy? Chân tướng rốt cuộc là gì? Tống Đạm lúc này đột nhiên hỏi: “Cậu ta là ai?” “Đáng thương.” Tống Đạm Bạc chấn động, mồ hôi lạnh lại một lần nữa thấm ướt người, lông tơ cũng dựng cả lên.

“Cậu ta” là người bị hại 20 năm trước ư? Không phải chứ? Cái này thật sự đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Tống Đạm Bạc. Hung phạm chẳng lẽ không phải là người? “Cậu ta không phải là người sao?” “Không.” Tống Đạm Bạc nghe được chữ “Không” rạch ròi kia, cả người thật sự chấn động. Cái gì? Bản thân nỗ lực tìm hung thủ, nguyên lai hung thủ bản thân tìm kiếm căn bản cũng không phải là người!

Tống Đạm Bạc đột nhiên nhớ đến những phim mà của Nhật Bản hay Thái Lan. Một vài hình ảnh kinh khủng của ống kính phim bắt đầu xuát hiện trong đầu anh. Từ trong gương nhà vệ sinh thấy ma nữ, bên trong chăn mình là một ma nữ nằm sấp bên cạnh, từ trước đến nay nguyên lai bản thân là gửi tin nhắn cho quỷ, quỷ đang ngồi vắt vẻo trên vai người yêu, từ trong ti vi Sadoko bò ra, quỷ bám ở trên người, vân vân… Tống Đạm Bạc nỗ lực rũ sạch đám suy nghĩ này ra khỏi não, chính mình kiên định tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật khách quan, chủ nghĩa duy vật khách quan, chủ nghĩa duy vật khách quan… (ai đã học đại học sẽ hiểu rõ sự kinh khủng của những cụm từ chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm :v :v).

Nguyên lai tất cả án kiện đều là do người thanh niên chết thảm kia trong lòng mang nặng lòng hận thù với con người mà gây nên sao? Một linh hồn chết oan không muốn đầu thai, lơ lửng du đãng trên cái thế gian mà cậu ta căm ghét. Dùng phương thức phân thây mà bản thân phải chịu đựng, trả thù vô số người vô tội. Cậu ta dùng phương thức này để phát tiết mối hận thù đã ghi lòng tạc dạ của chính mình.

Tống Đạm Bạc lại lên tiếng hỏi: “Làm thế nào để tìm được cậu ta?” “Cậu, cậu.” Cái gì? Tống Đạm Bạc lần này thật sự là kinh ngạc sững sờ. Lẽ nào oan hồn lệ quỷ kia đang ở trên vai của mình? Đã bám trên người mình? “Bằng, bằng hữu.” Tống Đạm Bạc nghĩ: à, là bằng hữu của mình. Xem ra có thể an tâm thở phào rồi. Chờ chút, bằng hữu của mình? Ngày đó lão cảnh sát hình sự chú ý đến bằng hữu của mình, trời ạ, Hà.Du.Nhiên? Hà Du Nhiên sao? Trời ạ, mình cùng một con quỷ ở chung nhà hai tháng? Không chỉ có cùng một nhà, còn ngủ cùng một chỗ, mình còn * cậu ta một tháng?

Điều này sao có khả năng? Rõ ràng em ấy có hô hấp? Em ấy khi * đến cao trào cũng sẽ đỏ mặt. Cũng ăn đồ ăn, cũng nói cười, hơn nữa ra ngoài ánh nắng cũng không sao. Chờ chút, sắc mặt của em ấy lúc nào cũng là trắng bệch, nhiệt độ so với người bình thường cũng thấp, còn cả dị hương kia…. Vị đạo trưởng kia, đúng, vị đạo trưởng kia nhìn ra Hà Du Nhiên là quỷ, cho nên mới có phản ứng như thế. Hà Du Nhiên tại sao lại phải sát hại nhiều người như vậy? Người bị quỷ sát hại, không phải bình thường đều là mắt miệng mở rộng, kinh sợ tột độ mà chết sao? Thế nhưng người bị hại của mỗi vụ án kia đều không có như thế, những phương thức giết người kia rõ ràng đều là do con người gây ra.

Tống Đạm Bạc cảm ơn lão cảnh sát hình sự, lúc này mới nhớ chính mình vừa nãy đi ra ngoài không có nói với bất kỳ đội viên nào, không chừng bọn họ phải tự mình gánh trách nhiệm. Mình phải mau trở về, để bọn họ ở cùng một con quỷ, thật sự không yên lòng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.