[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng

Quyển 2 - Chương 268: Phiên ngoại 1




Tống Đạm Bạc một bên an ủi lão cảnh sát hình sự, một bên đưa lão tiền bối ra ngoài. Mới ra khỏi cửa lớn phòng thẩm vấn, lão cảnh sát nhìn thấy Hà Du Nhiên đứng ngoài cửa. Ông đột nhiên tránh khỏi Tống Đạm Bạc, chạy tới trước mắt Hà Du Nhiên, một bên lau nước mắt, một bên nắm chặt lấy tay Hà Du Nhiên, đối với hắn nói: “Đừng tiếp tục, đau khổ, chính mình. Cậu, thỏa mãn, chứ?” Tống Đạm Bạc một trận kinh ngạc, anh nhìn Hà Du Nhiên, trên mặt cậu có một tia sợ hãi cũng không thể tin.

Sau khi ông lão rời khỏi cục cảnh sát, Tống Đạm Bạc đem Hà Du Nhiên gọi vào phòng thẩm vấn, sau đó đóng cửa lại: “Tiểu Du, hiện tại ở đây chính có hai chúng ta, anh xin em hãy nói thật với anh. Em không phải là cùng năm vụ án này có liên quan phải không? Em không phải là thành viên của tổ chức kia phải không?” “Tống ca, anh tại sao lại hoài nghi em?” “Thời điểm lần đầu tiên chúng ta làm, sau khi anh đạt đến cao trào, em lúc đó là muốn giết chết anh phải không? Thế nhưng em lúc đó đã yêu anh, vì thế ở giây cuối cùng em đã mềm lòng. Em khi đó câu dẫn anh chính là muốn đưa anh lên giường, sau đó giết chết anh phân thây. Thế nhưng em thật sự cùng anh rơi vào bể tình, việc này là hoàn toàn ngoài kế hoạch của em.”

“ Tất cả thành viên các ngươi đều là đồng tính luyến ái, thế nhưng là đều cực kỳ đối với xu hướng tính dục mà bất mãn. Vì lẽ đó các ngươi chuyên chọn những người đồng tính luyến ái để ra tay, mô phỏng theo cách giết người phân thây của tên hung thủ mà mình sùng bái, chính là đem người thân cận làm như đồ cúng tế tự. Lúc phát sinh vụ án thứ tư cùng thứ năm, em đều lấy cớ cùng đồng học tụ hội để ra ngoài. Tôi suy đoán, em là đồng lõa của hung thủ. Lão tiền bối vừa nãy có khả năng đang tiếp tục điều tra đám hung thủ mô phỏng kiểu giết người, hơn nữa ông ấy có một khứu giác đặc biệt đối với hết thảy hung thủ. Thế nhưng ông ấy tại sao lại không ngăn cản đám hung thủ phạm án, điều này thì tôi không tài nào hiểu được. Ông ấy vừa nãy cũng cảm nhận được em là một thành viên trong đám hung thủ gây án kia.

Hà Du Nhiên cười lạnh nói: “Anh có thể xem em là kẻ tình nghi mà nhốt lại, thế nhưng anh không có chứng cứ chứng minh em là đồng lõa.” “Tôi xác thực không có chứng cứ, bởi tôi vốn tưởng rằng em sẽ tự thú, xem ra nhất định sau khi tôi tìm được vật chứng cùng nhân chứng, mới có thể khiến em thẳng thắn nhận tội.” “Được thôi, em sẽ chờ chứng cứ buộc tội em của anh. Còn tên hung thủ của vụ án giết người năm 1984 kia, ai muốn kính nể hắn, thật là ghê tởm.”

Tống Đạm Bạc nghe được câu này, hơi có chút giật mình, anh lâm vào trầm tư. Một lát sau, anh lên tiếng: “Nói vậy… Vừa nãy lão tiền bối nói ‘hắn rất khổ, đồng tình hắn’, hẳn là nói đến cậu thanh niên 18 tuổi bị hại kia. Lại nói, những hung thủ hiện nay là thay người bị hại báo thù, mà không phải là bởi vì sùng bái hung thủ mà mô phỏng theo cách thức giết người phân thây. Lão tiền bối lại nói với em ‘thỏa mãn đi’, quả nhiên động cơ giết người là vì báo thù. Thế nhưng vì báo thù, lại sát hại những người vô tội không hề quan hệ với hung thủ trước kia, cái này chẳng lẽ cũng được gọi là báo thù sao? Hơn nữa trong bốn án tử, án là nhằm vào người quen thậm chí là người yêu mà phạm án, nếu như là báo thù, này hoàn toàn nói không thông a? Vì báo thù cho người xa lạ, mà giết chết người thân cận, này hoàn toàn là kiểu logic ngớ ngẩn.”

“Anh dự định xử trí em như thế nào đây?” “Tiểu Du, tôi khuyên em nên sớm ngày tự thú. Nếu như em tự thú trước, tôi sẽ không xử trí em.” Hà Du Nhiên đi ra phòng thẩm vấn, Tống Đạm Bạc gọi tới một đội viên, nhỏ giọng nói với cậu ta: “Hà Du Nhiên là hiềm nghi trọng đại, cậu đi điều tra cậu ta.” “Vâng.”

———–

Lời tác giả: các vị hủ, hôn chào mọi người, cảm ơn mọi người trước đó đã chấm điểm cho ta, cảm ơn mọi người đã thế chân chống đỡ cho ta. Ta ở đây cúi đầu nói lời cảm tạ mọi người. Truyện này cũng đã sắp hoàn, chân tướng thực sự của câu chuyện dày đặc sương mù này như thế nào? Kính xin xem hết sẽ rõ.

Bánh Ú: gần hoàn rồi, dù đã đọc qua một lần, nhưng mỗi lần đến ed lại những chương gần cuối, cảm xúc thật sự vẫn không thể tả được. Có thể đối với một số bảo bối trí tuệ phát triển hơn người :v thì từ chương này đã đoán được phần nào câu truyện, nhưng nếu có đoán cũng phải xem cho hết nhá :v :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.