[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Ngưu Khí Trùng Thiên

Chương 4: Tà vương phủ




- Sử dụng linh lực hoặc công đức huyền điểm cấu tạo cùng điều khiển tu di huyễn cảnh cường hóa trung cấp ( trong khu quản hạt có thể thông qua Càn Khôn Tu Di Kính tuyển định mục tiêu tiến hành cấu tạo, tiêu hao nguyện lực như bình thường, thương tổn giảm bớt 50 lần).

- Một lần nữa hoạt hóa Thần Chiến thuật, có thể lựa chọn 512 loại Thần Chiến thuật tiến hành tu luyện, hoặc lựa chọn 256 loại Thần Tu thuật tiến hành tu luyện, hoặc lựa chọn 32 loại Thần tộc pháp thuật tiến hành tu luyện. Trong khu quản hạt, có thể điều khiển gió, mưa trong phạm vi năm vạn cây số vuông, không tiêu hao công đức huyền điểm hoặc linh lực. Hoạt hóa công năng nêu lên nhiệm vụ sự kiện thiện ác bình thường ( mỗi tháng nêu lên số lượng gia tăng 1232 vạn 8888 lần).



- Hoạt hóa công năng thi công, khuếch trương phù không thần điện nhị giai trung cấp.



- Hoạt hóa công năng thi công, cường hóa thần miếu tôn giáo từ nhất cấp tới lục cấp.



- Hoạt hóa công năng thao tác mười tám trấn điện thần kính, có thể sử dụng vượt giới ( chuyển vận linh lực gia tăng một trăm tám mươi vạn điểm).



- Hiện tại ngài có thể thu được công đức huyền điểm từ trừng ác dương thiện, thẩm phán thiện ác, ban thưởng ngoài định mức, ích lợi thần quốc, thẩm phán Thần Ngục, đánh chết dị thú đi đày.

- Công đức huyền điểm của ngài đã đạt tới yêu cầu thăng chức mười bảy cấp, mời mở ra trang mười bảy, hoàn thành thăng chức…

- Hình như mỗi điều kiện đều chỉ mở rộng thêm một chút đi?

Nhìn thấy tư liệu tương quan sau khi thăng chức mười sáu cấp, Diệp Dương Thành không khỏi có chút thất vọng lắc đầu, kết quả kém hơn tưởng tượng của hắn không ít.

Cũng may thực lực gia tăng tới trình tự bây giờ, hắn cũng không chú ý nhiều tới thần quyền, chỉ nhìn thoáng qua một chút cũng không xem kỹ.

- Đã đạt tới mười sáu cấp, cũng nên tới mười bảy cấp.

Nghĩ tới thống khổ vừa rồi, hắn lẩm bẩm:

- Lần này cho ta hôn mê cho rồi đi!

Nhắm mắt lại, hắn cắn răng mở ra trang mười bảy.

Nhưng thanh âm sấm sét trong dự liệu lại không thấy xuất hiện, trong Hoa Hạ thần điện im ắng một mảnh.

Nhắm mắt chờ đợi một lúc lâu, nhưng lại không cảm thấy thần cách có phản ứng nào dị thường, Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy trên trang mười bảy hiện lên một đoạn văn tự rậm rạp.

- Kháo, ngươi nói…

- Oanh!

Còn chưa nói dứt lời, Diệp Dương Thành bị tiếng sấm sét chấn vang đến mức khí huyết bốc lên.

Trên trang mười bảy hiện lên một đoạn văn tự: Xét thấy tình huống thăng lên mười bảy cấp sẽ làm người nắm giữ thần cách không thể thừa nhận thống khổ, bổn thần cách đề nghị ngài nên nghĩ cách tự thôi miên hoặc làm cho mình lâm vào trạng thái ngủ say, bắt đầu thăng cấp…

Nhìn nội dung cũng không khó tưởng ra, ban đầu trên trang giấy có lưu lại thời gian để hắn chuẩn bị, sau đó mới tiến hành đếm ngược…nhưng lúc đó hắn lại nhắm mắt lại chờ đợi, vì vậy bây giờ…

- A…

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, thần điện hiện ra một màn cực kỳ bi thảm.



Bởi vì đại quân quỷ vật xâm nhập, cả địa cầu đều bị phá hủy vỡ nát, cho dù hiện tại đã quét sạch toàn bộ quỷ hồn xâm nhập ranh giới, nhưng nơi nơi hoang tàn vẫn nhắc nhở thế nhân, nơi này từng phát sinh cuộc thảm sát như thế nào.

Dương Đằng Phi xuất hiện trên bầu trời, bên dưới đã tụ tập hơn mười vạn dân chúng du hành kháng nghị.

- Kháng nghị Cửu Tiêu thần điện bất công!

- Kháng nghị Ngự Long thần tôn thiên vị Hoa Hạ!

- Kháng nghị Cửu Tiêu thần điện ngồi yên xem cuộc thảm sát phát sinh mà không thương xót giúp đỡ!

- Kháng nghị…

- Kháng nghị…

- Kháng nghị…

Bên dưới treo đầy biểu ngữ, dân chúng tụ tập đến khu vực này, chỉnh tề hô vang khẩu hiệu, vẻ mặt tràn đầy giận dữ.

Trong hơn mười vạn dân chúng, ít nhất có hơn năm vạn người từng là tín đồ Cửu Tiêu thần điện, mà bây giờ cảm xúc phẫn nộ đã hoàn toàn chiếm cứ trong lòng bọn họ.

Họ cần phát tiết, cần kháng nghị, nhưng càng nhiều là muốn thông qua phương thức này nhớ lại thân nhân đã chết dưới móng vuốt ác quỷ, họ đang rít gào, đang hò hét, đang than khóc…

Dương Đằng Phi im lặng xuất hiện trên không trung, sắc mặt bình tĩnh nhìn bên dưới, hắn từng chết qua một lần, cách nhìn đối với sinh lão bệnh tử đã hoàn toàn khác hẳn người thường.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, hắn bị không khí tại hiện trường du hành làm xúc động tới thần kinh.

Đã trở thành thần sử dưới trướng Diệp Dương Thành lâu như vậy, mãi tới bây giờ hắn mới nhớ lại ở một vùng núi xa xôi tận Hoa Hạ, nơi đó còn có thân nhân của hắn đang sinh sống.

Trước khi hắn trở thành thần sử, hắn là sát thủ tổ chức Dị Sát, nhưng hắn vẫn còn đời sau lưu ở quê nhà, cũng có thân nhân vẫn còn sinh hoạt tại vùng núi hẻo lánh.

Rất nhanh hắn lại dằn nén nội tâm xúc động, khẽ lắc đầu tự giễu:

- Bọn họ hẳn đều đã cho rằng ta đã chết rồi đi? Ta, hình như thật sự từng chết rồi.

Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vung tay, một đạo kim quang rực rỡ tán phát.

Kim quang bao phủ trên thân mọi người, cảm giác ấm áp tường hòa nhanh chóng vỗ yên tâm tình nôn nóng bất an của họ, lúc này Dương Đằng Phi mới hiển lộ ra thân ảnh của mình, chậm rãi hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.