[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Kiếm Duyến

Chương 4: Ta là đại mỹ nữ




Tấn Dương cầm thánh chỉ trong tay khóc không ra nước mắt ra khỏi hoàng cung, làm sao bây giờ? Làm sao nói cùng Uyển nhi đây, có chút vô lực nhìn thánh chỉ trong tay, haiz...

“Lão đại!!!”

Không đợi Tấn Dương xoay người đã bị ba khối thịt vây lấy. Thì ra là nhóm bốn quý công tử Trần Côn, Lê Lễ cùng Dương Thành ở trên đường trông thấy Tấn Dương, kích động chạy đến ôm lấy Tấn Dương.

“Ngươi...ba người các ngươi, có phải muốn mưu sát ta a” Tấn Dương bị siết cổ có chút thở không ra hơi, dùng khí lực đẩy ba người nọ ra

“Khụ khụ” Rốt cục có thể hô hấp, Tấn Dương vỗ vỗ ngực

“Hắc hắc hắc, lão đại, đã hơn một năm không gặp ngươi, thật nhớ a” Trần Côn còn muốn hùng hổ nhảy đến ôm lại bị Tấn Dương trốn ra.

“Đúng vậy, lão đại như thế anh tuấn tiêu sái, lão đại ngươi không có ở đây, ba người chúng ta nhìn thấy mỹ nữ cũng không có hứng trêu ghẹo” Lê Lễ đứng ra nói

“Nói thật dễ nghe, ta còn không biết tính tình các ngươi sao” Tấn Dương cầm thánh chỉ gõ đầu mỗi người một cái.

“Di? Lão đại, này là...thánh chỉ...” Dương Thành nhìn thánh chỉ trong tay Tấn Dương nói “Lão đại, ngươi không phải là lại thỉnh Hoàng thượng hạ thánh chỉ kết hôn với vị cô nương nào đó đi”

“Ta đánh chết ngươi” Tấn Dương cầm thánh chỉ hung hăng gõ đầu Dương Thành một cái

“Ai u” Dương Thành thống khổ ôm đầu

Hai người còn lại nhìn thấy Dương Thành bị đánh, không dám loạn ngôn nữa”Kia lão đại thánh chỉ này là nói gì?”

“Aiz, nhắc đến thánh chỉ ta liền phiền...”

“Đi một chút, chúng ta đừng ở đường cái nói chuyện, đi trà lâu nói thôi” Lê Lễ đứng ra nói

Bốn người đến trà lâu lúc trước thường đến.

“Đến, vì kinh đô tứ đại công tử chúng ta gặp nhau, mọi người cạn một chén” Lê Lễ nâng chén nói

“Cạn!”

Bốn chén rượu đụng nhau xuất ra thanh giòn vang, uống một hơi cạn sạch

“Đúng rồi, lão đại, chị dâu có đến kinh đô không?” Dương Thành hỏi

“Có a, nàng đang ở nhà chăm sóc bà nội đây”

“Vậy chúng ta đi tìm chị dâu đi” Trần Côn nói ra

“Uy uy, mấy người các ngươi còn không đem ta để vào mắt rồi” Tấn Dương bất mãn nói “Như thế nào mỗi lần nghe đến tên của nàng, các ngươi đều kích động như thế. Thật sự là một đám không có nhân tính”

“Ách, chúng ta nói giỡn, nói giỡn a” Lê Lễ giả vờ ngu ngơ nói

“Đúng đúng, chúng ta hôm nào đi bái phỏng lão thái quân”

“Các ngươi đừng giả vờ a” Tấn Dương mắng một hơi biểu hiện giả dối của bọn họ. Cầm lấy ly uống một hơi cạn sạch.

“Đúng rồi, lão đại, ngươi vẫn còn chưa nói chuyện thánh chỉ đây. Thánh chỉ này rốt cục có chuyện gì?” Dương Thành hỏi

“Aiz....” Tấn Dương thở dài, sau đó nói ra chân tướng một lần

“Nói như vậy, lão đại chính là không muốn đi”

“Nói nhảm, chuyện cực khổ như vậy ai nguyện ý đi, nói sao thì ta cũng không muốn rời Uyển nhi đi a” Tấn Dương vẻ mặt đau khổ nói

“Ta cảm thấy đây không phải chuyện khổ sai đi” Lê Lễ phân tích “Lão đại, ngươi suy nghĩ một chút, đại ca ngươi được phong làm Phiêu kỵ tướng quân, phải đến Bắc bộ diệt Lang nha bộ lạc, nhưng bây giờ đang gặp khó khăn hơn nữa còn không ít người chết, sĩ khí đi xuống, một khi thất bại, sau khi trở về Hoàng cung nhất định sẽ bị Hoàng thượng giáng tội, hơn nữa đại ca ngươi trong triều cần có chỗ đứng vững, huống chi phụ thân ngươi bị giáng chức, danh dự Tấn gia chỉ sợ là đi xuống...”

“A....nghiêm trọng như thế vậy làm sao bây giờ?” Tấn Dương nghe thấy nghiêm trọng liền vội vàng hỏi

“Bất quá, hoàn hảo có lão đại ngươi nha. Tấn gia được cứu”

“Ta?” Tấn Dương không xác định chỉ chính mình “Ngươi nói đùa gì vậy, ta là con nhà giàu đứng đầu, không biết võ công cùng binh pháp, ngươi bảo ta làm sao cứu a”

“Lão đại, ngươi xem một chút thánh chỉ này, điểm danh ngươi đi, đây là chiêu cáo thiên hạ, quân trang này chính là do Tấn gia Nhị công tử thiết kế ra, chỉ cần đưa đi tặng, bọn lính nhờ vào quân trang mà chiến thắng trở về, như vậy đại ca ngươi không chỉ có thể về kinh phục mệnh mà danh dự Tấn gia lần nữa được đề cao, có người kế nghiệp”

“Nhưng là Hoàng thượng nói ta thiết kế quân trang cùng đi tặng có gì giống nhau a?”

“Ai nha, lão đại ngươi vẫn không rõ a” Dương Thành nhịn không được lên tiếng “Hoàng Thượng đây là suy nghĩ cho Tấn gia nha, ngươi cùng người khác đi không giống nhau, ngươi là người của Tấn gia chính là mấu chốt, có thể vì Hoàng Thượng giải ưu. Huống chi quân trang này do ngươi nghĩ ra, không ai so với ngươi hiểu được tác dụng của nó, đương nhiên ngươi đi là tốt nhất”

Bọn họ nói rất đúng, lần này quan hệ đến danh dự cùng uy vọng của Tấn gia, xem ra Hoàng thượng muốn nàng đi chắc hẳn cũng là vì Tấn gia đây, nhưng...Uyển nhi, nàng....

Ba người nhìn thấy Tấn Dương còn cha mày bộ dạng ủ ê, Trần Côn trêu ghẹo nói “Lão đại ngươi không phải là không bỏ được chị dâu đấy chứ?”

Ba người xem Tấn Dương không nói gì...

“Không thể nào, lão đại, lần này tặng quân trang tại bắc bộ, dùng thiên lý mã, ngày đêm chạy cũng chỉ có bảy ngày, lão đại, ngươi sẽ không ngay cả bảy ngày cũng không rời được chị dâu?”

“Ta lý giải, trong nhà có nương tử tựa thiên tiên, ai đều một giây cũng không bỏ được” Dương Thành vỗ vỗ bả vai Tấn Dương, bày tỏ cảm thông

Tấn Dương cùng ba quý công tử ôn chuyện đến trời tối mới trở về Tấn phủ.

Tấn Dương vừa mới vào cửa Thẩm Uyển liền tiến đến làm nũng ôm eo Tấn Dương, ngửi Tấn Dương một cái khẽ cau mũi “Ngươi uống rượu rồi?”

“Ách, hôm nay trên đường gặp bọn Trần Côn cho nên ta liền uống một chút” Hai tay đem thánh chỉ giấu vào trong áo

“Chỉ uống một chút?” Thẩm Uyển không tin nói

“Được rồi, ta uống mấy chén”

“Ân, kia nhanh đi tắm rửa” Thẩm Uyển đẩy Tấn Dương khắp người toàn là mùi rượu

“Nha...”

Tấn Dương ngồi trong bồn tắm suy nghĩ rốt cuộc nên nói với Uyển nhi thế nào cho phải đây. Aiz, không thể nghĩ được cách gì, phiền não đem khăn đắp lên mặt

Thẩm Uyển đưa quần áo sạch của Tấn Dương tới, gặp Tấn Dương thư giãn trong bồn tắm nên không gọi nàng, định đem quần áo đầy mùi rượu lấy đi, lại phát hiện trong đống quần áo có một đạo thánh chỉ, tò mò mở ra nhìn.

Lập tức sắc mặt liền tái nhợt, Tấn Dương trong bồn tắm động đậy thân thể, Thẩm Uyển vội vàng đem thánh chỉ để lại trong quần áo

“Uyển nhi?”

“Ân, ta đem y phục sạch đến cho ngươi” Thẩm Uyển giả vờ như không có chuyện gì nói ra

“A, ta sẽ tự mình đến lấy”

Đợi Tấn Dương tắm xong ra ngoài, Thẩm Uyển đã sớm nằm trên giường, đưa lưng về phía Tấn Dương. Tấn Dương thổi tắt ngọn nến, nằm xuống, lúc này hai người đều trầm mặc.

Cho dù hiện tại không nói ngày mai Uyển nhi cũng sẽ biết, hay là chính mình nói cho nàng biết “Uyển nhi...Ta có lời...”

Tấn Dương còn chưa nói xong, Thẩm Uyển liền xoay người tựa vào trong ngực Tấn Dương, ôm eo Tấn Dương thật chặt “Quần áo lụa là...”

“???”

“Ngươi còn nhớ hay không ta đã nói vô luận ngươi đi tới chỗ nào, ta sẽ đi theo ngươi, không cho ngươi rời khỏi ta nửa bước?”

“Ách...nhớ rõ”

“Vậy ngươi còn nhớ hay không, tại hoa đào thôn ngươi cũng đã nói, về sau vô luận phát sinh cái gì, cũng sẽ không rời ta đi”

“.....”

“Còn nhớ hay không a?” Thẩm Uyển gặp Tấn Dương không nói gì, có chút khẩn trương lắc lắc Tấn Dương

“Nhớ rõ” Tấn Dương đem Thẩm Uyển ôm chặt “Làm sao không nhớ được chứ”

“Nhớ rõ là tốt rồi” Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tấn Dương hỏi “Ngươi vừa rồi có điều gì muốn nói cùng ta?”

“Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi, Hoàng thượng ngày mai muốn ban thưởng cho ngươi. Muốn ngươi ngày mai cùng ta tiến cung”

“Ân, vừa vặn ta muốn gặp Hoàng thượng đây”

“Hửm??”

“Không có gì” Thẩm Uyển cười “Ta mệt nhọc, mau ca hát dỗ ta ngủ”

“Tuân mệnh, nương tử đại nhân”

.

.

Ngày hôm sau, Tấn Dương mang theo Thẩm Uyển tiến cung, thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.

“Ha ha, ngươi chính là Thẩm Uyển đi” Hoàng thượng vuốt vuốt râu

“Thẩm thị Thẩm Uyển, Tấn Dương, tham kiến Hoàng đế bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương”

Hoàng hậu nhìn Thẩm Uyển nhu thuận dịu dàng như thế lập tức thích nữ hài này “Đứa ngốc, nơi này không có người ngoài, không cần nương nương gì a, ngươi theo Dương nhi gọi cô cô là được”

Thẩm Uyển theo Tấn Dương gọi “Hoàng hậu cô cô”

Lập tức Hoàng hậu kéo Thẩm Uyển hỏi han, làm cho Thẩm Uyển nhìn thấy Hoàng hậu nhiệt tình như vậy có chút chống đỡ không được

“Ha ha, nghe Dương nhi nói, chiến thuật đánh lén là do ngươi nghĩ ra sao? Đã đọc qua binh thư sao?”

“Uyển nhi đã đọc qua mấy quyển”

“Không sai, không sai...Ha ha, nữ nhân học binh pháp gần đây ngày càng ít, thật không hỗ là đệ nhất tài nữ a, Trẩm muốn hảo hảo ban thưởng ngươi. Nói đi, ngươi muốn phần thưởng là gì?”

“Có hay không bất kỳ yêu cầu gì của Thẩm Uyển, Hoàng thượng cũng có thể đồng ý?”

“Chỉ cần không phải yêu cầu vô lý, Trẫm đều đồng ý”

Lúc này Thẩm Uyển quỳ xuống “Thẩm Uyển cái gì cũng không muốn, chỉ cầu Hoàng Thượng có thể đồng ý Thẩm Uyển theo phu quân cùng nhau đi tặng quân trang”

“Uyển nhi!” Tấn Dương không nghĩ tới Thẩm Uyển đã biết, càng không nghĩ đến nàng sẽ đối với Hoàng thượng đề xuất yêu cầu này

Hoàng Thượng nhíu nhíu mày, không nghĩ đến Thẩm Uyển yêu cầu thế này “Ngươi là nữ nhân yếu đuối, tay trói gà không chặt, đi theo đến bắc bộ làm cái gì?”

“Phu quân cũng tay trói gà không chặt, chẳng phải Hoàng thượng cũng hạ lệnh phu quân đi tặng sao?” Thẩm Uyển hồi đáp “Thẩm Uyển chỉ muốn cùng phu quân đi”

“Ngươi đứa nhỏ ngốc này, tặng quân trang chính là đi suốt ngày đêm, rất vất vả, ngươi gầy yếu thế này làm sao chịu được” Hoàng hậu nhắc nhở

“Chỉ cần cùng phu quân một chỗ, cực khổ thế nào Thẩm Uyển cũng chịu được” Thẩm Uyển kiên định trả lời “Bệ hạ người vừa nói, chỉ cần không phải yêu cầu vô lý bệ hạ đều đồng ý, Thẩm Uyển chỉ là muốn ở bên cạnh phu quân, yêu cầu này cũng không tính là vô lý đi, cầu Hoàng thượng thành toàn”

“Uyển nhi!” Tấn Dương nhịn không được mở miệng “Uyển nhi ngươi thân thể vốn suy nhược, ngươi đi chỉ làm trễ nãi hành trình...” Vì không thể để cho Thẩm Uyển đi, Tấn Dương đành nói như vậy

“Ngươi, ngươi thân là nữ nhân, chỉ sợ...”

“Bệ hạ, Thẩm Uyển sẽ không bởi vì bản thân mà làm trễ nãi hành trình, nếu như làm trễ nãi quân sự, Thẩm Uyển nguyện ý chịu phạt. Huống chi nữ nhân không hể thua nam nhân”

Hoàng thượng nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm Uyển, vuốt vuốt rau suy nghĩ. Xác thực chiến thuật đánh lén lần này chính là do nữ nhân yếu đuối này nghĩ ra được. Huống chi nàng đọc qua chút ít binh thư. Cùng Tấn Dương đi có thể nghĩ ra nhiều chủ ý. Không phải còn có tứ đại thị vệ sao. Sẽ không có vấn đề gì đi...

“Hảo, Trẫm đáp ứng ngươi, bất quá nếu ngươi làm trễ nãi hành trình, nhất định trọng phạt”

Thẩm Uyển nghe thấy Hoàng thượng đáp ứng, cao hứng quỳ xuống “Tạ bệ hạ thành toàn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.