[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hắc Xà Truyền Kỳ

Chương 2-1




Cung chủ nhẹ nhàng đè đầu hắn lại, quát: “Đừng nhúc nhích.”

Bằng không khó bảo chứng ngươi có thể làm ra chuyện gì? Cố Hiểu Đao nắm một đà tóc, tầm mắt vẫn duy trì trợn lên, hồ nghi nhìn hắn.

Cung chủ thản nhiên nói: “Xoay qua chỗ khác.”

Vẻ mặt chờ mong của Cố Hiểu Đao đổi thành vẻ mặt hoảng sợ lui thành một đoàn, “Không! Ta mới là công! Ngươi xoay qua chỗ khác mới đúng!”

Cung chủ lặng lẽ nhìn hắn, tiếp nhận tóc trong tay hắn, hơi mỉm cười, “Trong đầu ngươi đều là cái gì vậy? Hử?”

Giọng mũi kia phát ra chữ 'Hử' quả thực khiến Cố Hiểu Đao tâm viên ý mã, lại thấy hắn nắm lấy tóc mình, nội tâm bỗng nhiên chấn động, “Ngươi ngươi...” Cung chủ không phải là muốn gội đầu giúp mình đi? Chuyện này so với chuyện hắn làm không thể miêu tả thật sự càng khiến cho người ta kinh ngạc! Tưởng tượng một chút, nếu cung chủ là tiểu ca cắt gội sấy trong tiệm làm tóc... giá tiền này thật sự khiến người ta không dám nghĩ tới...

Cung chủ cũng không ép hắn xoay người nữa, chỉ nói: “Nhắm mắt lại.” Rồi bắt đầu gội đầu giúp hắn.

Cố Hiểu Đao triệt để kinh sợ, mắt trừng càng lớn, ngửa đầu nhìn hắn.

Trên mặt cung chủ không có biểu tình gì, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi chải vuốt tóc hắn kết thành một đoàn, chờ đến khi miễn cưỡng chải vuốt xong, lại đổ chút dầu gội ra, nhẹ nhàng xoa bóp từ ngọn tóc đến đuôi tóc.

Cố Hiểu Đao nhìn nhìn hốc mắt biến đỏ, tiện đà nước mắt tràn mi mà ra.

Tay cung chủ dừng lại, cau mày nói: “Sao lại khóc?”

Bị dầu gội đầu chảy vào mắt ngươi có khóc không!!! Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt: “Rất cảm động.” Một mặt dùng tay dụi ánh mắt cay xè, dầu gội đầu Mã Đức này là làm bằng cái gì, mắt sẽ không bị đuôi đi?

Cung chủ tạm dừng một lát, tiếp tục xoa tóc cho hắn, tựa hồ khó hiểu vì chuyện gì mà hắn cảm động, thản nhiên nói: “Ta cũng giúp A Chiêu tắm qua.”

Cố Hiểu Đao: “...” Cho nên mới nói đừng tùy tiện cảm động.

Vài giây sau Cố Hiểu Đao xù lông nói: “Ngươi vẫn xem ta như là sủng vật mà đối đãi đúng không?! “

Cung chủ: “...”

Cư nhiên chần chờ!!

“Ngươi dỗ ta, đối xử tốt với ta, cho ta ăn, mang ta đi chơi, dung túng ta, toàn bộ giống như đối đãi tiểu Hoàng, có đúng hay không?”

Cung chủ im lặng không lên tiếng.

Cố Hiểu Đao chịu đựng đau xót mở mắt ra nhìn hắn, đã thấy trong mắt hắn mang theo vài phần mê mang cùng khó hiểu, nhất thời khó thở: “Quả nhiên là vậy!” Sau đó oán hận vùi đầu ở trong nước.

Hắn ở trong nước mở to mắt, phát hiện mình vừa vặn đối diện với huynh đệ giữa hai chân cung chủ, nhất thời đầu óc 'đùng' một cái, oán hận chui ra mặt nước.

CMN thế nhưng còn uy phong hơn so với huynh đệ của mình! Thật sự là không bao giờ có thể vui vẻ chơi đùa

Trên mặt cung chủ vẫn còn đang duy trì khó hiểu, thấy hắn chui ra mặt nước, chần chờ nói: “Bổn cung...”

Cố Hiểu Đao rất tức giận, các phương diện đều tức giận. Vì thế tùy ý đem tóc rửa sạch sẽ sau đó liền leo lên bờ, cũng không liếc mắt nhìn cung chủ một cái.

Cung chủ vẫn là cung chủ, hiếm khi bị người khác xem nhẹ như thế, vì thế khó chịu nắm lấy chân Cố Hiểu Đao kéo hắn trở về.

Cố Hiểu Đao loạng choạng ngã vào trong nước: “...”

Cung chủ vẻ mặt không vui, “Bổn cung còn chưa nói xong.”

Cố Hiểu Đao liếc mắt suy nghĩ nhìn hắn, ha ha, ngươi nói a! Ngươi ngược lại nói a!

Cung chủ nói: “Bổn cung đối xử với ngươi không tốt sao?”

Cố Hiểu Đao hừ một tiếng, lại nói tiếp lúc trước hắn đối cung chủ bất quá là có chút thiện cảm, chỗ có thiện cảm vẫn là phát ra từ mặt cung chủ... Lúc trước đáp ứng làm nam sủng của cung chủ, thứ nhất là vì đối tượng, thứ hai cũng là vì bảo trụ mạng nhỏ. Nếu cung chủ cho rằng hắn là sủng vật, vậy bất quá hắn cũng cho rằng cung chủ là đối tượng bảo hộ thôi, điểm này mà nói, bọn họ đối tình cảm lẫn nhau đều công bằng, hắn cũng không cần phải tức giận.

Chính là vì sao lại tức giận!! Hẳn không phải là thật sự thích thượng cung chủ đi? Chẳng lẽ mình là một M? Cố Hiểu Đao bị suy nghĩ này dọa sợ, trong lòng mặc niệm nói: mình chỉ là thích gương mặt của cung chủ mà thôi, không sai mình chính là người nông cạn như vậy!

Cung chủ thấy hắn trầm mặc không nói, ngữ khí: “Bổn cung cũng nói qua sẽ càng thích ngươi, đối với ngươi càng tốt, vì sao ngươi còn bất mãn?”

Ngươi khó chịu, tiểu gia càng càng càng khó chịu hơn! Dựa vào cái gì mà mình thích hắn trước a!

Cố Hiểu Đao ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi đối tiểu Hoàng tốt, là bởi vì ngươi biết chỉ cần đối xử tốt với nó, nó sẽ thích dính lấy ngươi, nhìn ngươi lay động đuôi, lấy lòng ngươi. Nhưng tình cảm hai người thì không đơn giản như vậy, ngươi tốt với ta, không thể chỉ là bởi vì ta sẽ khiến ngươi vui vẻ, có phải chỉ cần ta hơi làm ngươi phật ý một chút, ngươi sẽ vứt bỏ ta, thậm chí giết ta, đúng không?”

Lần này nói Cố Hiểu Đao đã dùng hết lượng từ và dũng khí từ khi bú sữa mẹ tới giờ, quả thật là nữ nghe xong sẽ rơi lệ, nam nghe xong sẽ trầm mặc!

Cung chủ nhíu mày nhìn hắn, một lúc lâu sau nói: “Là A Chiêu, không phải là tiểu Hoàng.”

“...” Cố Hiểu Đao muốn điên, “Ngươi rốt cuộc có nghe hiểu không a a a a a? Ta là người! Không phải là sủng vật!”

Cung chủ nói: “Có cái gì khác nhau hả?”

Cố Hiểu Đao thật sự muốn nhấn hắn vào trong nước hung hăng đánh một trận, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cung chủ, lập tức ngây người... Hắn cư nhiên là đang nghiêm túc hỏi vấn đề này??

Cung chủ nhíu mày nhìn hắn, lại nói: “Ta phân không rõ.”

Phân không rõ!!! Phân không rõ là đáp án quỷ gì a!! Cố Hiểu Đao tràn ngập cảm giác vô lực, bỗng nhiên hung tợn nói: “Hôm nay ta muốn ngươi phân rõ ràng!” Vì thế phủng trụ mặt cung chủ một phen, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, đem miệng mình dán lên trên miệng hắn.

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Một nén nhang sau.

Hai người đều không động.

Cố Hiểu Đao mặt đỏ tai hồng, thở phì phì tách xa hắn nói: “Ngươi cũng không hôn lại!” Tuy rằng chính mình cũng sẽ không...

Vẻ mặt cung chủ không rõ sờ sờ môi.

Cố Hiểu Đao đắc ý nói: “Hiện tại phân rõ rồi chứ! Tiểu Hoàng sẽ làm loại chuyện này với ngươi sao??!!”

Cung chủ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên khẽ nhíu mày nói: “Có người tới.”

Cố Hiểu Đao tức giận nói: “Chẳng lẽ là còn có người nhìn lén ngươi tắm rửa!”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo ngoài cổng vòm truyền tới một thanh âm quen tai: “Đường, đường chủ, nơi này không tốt lắm đâu, vạn nhất cung chủ còn đang ở bên trong tắm rửa...”

Sau đó một thanh âm cũng đồng dạng quen tai khác nói: “Sẽ không, ngày thường cung chủ tắm rửa không đến một nén nhang, đây cũng nửa canh giờ, tất nhiên là trở về rồi. Lại nói, ngâm ôn tuyền lâu như vậy, làn da sẽ nhíu đi.”

Cố Hiểu Đao yên lặng nhìn ngón tay nhiều nếp nhăn của mình: “...”

Giọng nói này hình như là của Diêu Ẩn? Cố Hiểu Đao nhìn nhìn sắc mặt không được tốt của cung chủ, thầm nghĩ, ha ha ha ha ha ha, lúc này là tự ngươi nhận lấy! Thật sự là không cần tiểu gia tự mình động thủ, ngươi tự mình đi tìm đường chết trước ha ha ha ha ha!

Sắc mặt cung chủ có giận dữ, đang muốn nhảy ra ngoài, Cố Hiểu Đao vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, chớp chớp mắt nhìn hắn, ý bảo nghe góc tường trước đã.

Một thanh âm khác nói: “Đường chủ, ngươi ngươi ngươi nghe, có tiếng nước... Cung chủ còn ở đây! Chúng ta mau đi thỉnh tội!”

Diêu Ẩn tựa hồ cũng hoảng sợ, kéo người nọ đi về phía ôn tuyền, Cố Hiểu Đao đã sớm giấu y phục ra phía sau tảng đá, lại kéo cung chủ cùng mình vùi vào trong nước, sương khói lượn lờ mặc hắn cũng thấy không rõ người núp ở bên trong.

Hai người tiến vào nhìn nhìn, phát hiện không có người, đều thở phào một hơi.

Người nọ vẫn là lo sợ bất an, “Vạn nhất là cung chủ ẩn nấp rồi...”

Diêu Ẩn cười nói: “Sẽ không, nếu cung chủ ở đây, chỉ sợ sẽ trực tiếp cho hai chúng ta mỗi người một chưởng, tuyệt đối sẽ không ẩn nấp.”

Cố Hiểu Đao nghe nói như thế, rõ ràng cảm thấy cung chủ cứng đờ, suýt chút nữa nhịn cười không được, vì thế một bên ổn định cung chủ, một bên chờ đợi hai người mau chóng rời khỏi nơi này... Bởi vì hắn sắp nín thở hết nổi rồi.

Cũng may mục đích của hai người tựa hồ cũng không phải là ngâm ôn tuyền, sau khi xem xét một phen lại rời khỏi cổng vòm, lúc này Cố Hiểu Đao mới chậm rãi chui ra khỏi mặt nước, dùng sức hít thở không khí.

Cung chủ liếc mắt nhìn hắn một cái, trào phúng mỉm cười.

Cười cái gì mà cười! Nín thở lâu không nổi biết không? Cố Hiểu Đao liếc mắt trừng hắn một cái, chỉ chỉ y phục, lại chỉ chỉ cái cây bên ngoài, ý bảo mặc y phục tử tế đi trên cây nghe lén.

Cung chủ mỉm cười, hắn vốn khinh thường làm loại hành vi này, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại làm theo.

Vì thế sau khi hai người mặc y phục tử tế vô thanh vô tức ngồi ở trên cây, nhìn hai người dưới tàng cây.

Lúc này Cố Hiểu Đao mới nhìn thấy một người khác, đúng là Tứ Cửu!

Chẳng lẽ Tứ Cửu đã đè được Diêu Ẩn! Phần đặc sắc như vậy vì sao mình không được nhìn thấy chứ! Vì sao!!!

Tứ Cửu bị Diêu Ẩn kéo tay, sợ hãi nói: “Tại sao tới nơi này...”

Diêu Ẩn cười khà khà: “Nơi này an toàn, ngoại trừ cung chủ, không ai dám tới gần.”

Cố Hiểu Đao nhướng mày liếc mắt nhìn cung chủ, ha ha ha ha, thuộc hạ của ngươi thường xuyên tới nơi này, căn bản không đem mệnh lệnh của ngươi để vào mắt.

Sắc mặt cung chủ không tốt: “...”

Tứ Cửu đánh lên ngực hắn một cái, “Ngươi thật là xấu, đáng ghét!”

Cố Hiểu Đao ngực đau xót, loại tình cảnh này rõ ràng là Tứ Cửu bị Diêu Ẩn đè... Hừ, một tráng hán làm ra loại hành động này thật sự tốt sao, đương nhiên... ở đây không kỳ thị tráng hán thụ.

Diêu Ẩn bị đánh trúng ho khan vài tiếng, trở tay nắm chặt nấm đấm của hắn, cười làm lành nói: “Râu mép của ta cũng vì ngươi mà cạo, ngươi còn chán ghét ta?”

Tứ Cửu khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng thẹn thùng.

Trên mặt Diêu ẩn vui vẻ, nhăn nhó nói: “Này... râu mép của ta cạo rồi, có thể hôn ngươi không?”

Mặt Tứ Cửu như gan heo... à không, màu hoa đào, mím môi gật gật đầu.

Vì thế mặt hai người chậm rãi để sát vào, khi môi răng sắp đụng vào nhau, Tứ Cửu duyên dáng kêu to một tiếng: “Lông mũi ngươi chọt trúng ta...”

Diêu Ẩn: “...”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Nhưng đúng là khi tình ý nồng nàn, Diêu Ẩn cũng không nhịn nữa, cắt ngang câu nói, rồi hóa thân thành dã thú, đoạt lấy môi Tứ Cửu.

Vẻ mặt cung chủ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Cố Hiểu Đao.

Cố Hiểu Đao nhíu mày, không sai vừa rồi chúng ta chính là như vậy.

Dán môi khác bọn họ ở chỗ là, đầu lưỡi hai người này không ngừng đan xen vào nhau, ngươi tới ta đi, không ngừng phát ra thanh âm chụt chụt.

Thấy một màn này Cố Hiểu Đao cùng cung chủ không khỏi rùng mình một cái.

Mặt cung chủ tối sầm, quay đầu nhìn Cố Hiểu Đao.

Cố Hiểu Đao rủ mắt quan sát không nhìn hắn, vuốt cằm nghĩ thì ra cách hôn môi là như vậy... Thật sự là thụ giáo...

Hai người dưới tàng cây triền miên xong, lại bắt đầu xé y phục của đối phương. Mắt thấy một chương này sẽ bị khóa, cung chủ rốt cục nhịn không được, thả người nhảy từ trên cây xuống, lạnh lùng nói: “Còn ra thể thống gì!”

Một tiếng này làm một đôi dã uyên ương bừng tỉnh, chỉ thấy sắc mặt hai người tái nhợt, qua loa chỉnh lý xong y phục rồi quỳ xuống trước mặt cung chủ, cùng kêu lên nói: “Thuộc hạ đáng chết! Xin cung chủ tha mạng!”

Ánh mắt cung chủ lạnh như băng liếc qua đánh giá hai người, phun ra một câu: “Ai cho phép các ngươi tự mình đánh nhau trong Cửu Vân cung.”

Diêu Ẩn và Tứ Cửu đều sửng sốt, sau đó vẻ mặt cổ quái.

Đánh nhau! Đó là đánh nhau hả!! Cố Hiểu Đao kịp phản ứng lập tức ôm bụng cười như điên.

Cố Hiểu Đao cười cười chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, khi phục hồi lại tinh thần đã bị lụa trắng của cung chủ kéo xuống dưới tàng cây, ném lên trên người đôi dã uyên ương kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.