[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hắc Xà Truyền Kỳ

Chương 12-1




Cung chủ lạnh mặt, giải huyệt đạo trên người hắn, ném cho hắn một bao lương khô, “Ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”

Hữu hộ pháp từ trên đất đứng dậy, cầm lương khô, vẻ mặt ngây ngô cười, ngây ngô mà gọi một tiếng “Đại ca”.

Cung chủ nói tiếp: “Ngày mai trời vừa sáng, ngươi mau chóng chạy về Cửu Vân cung.”

Hữu hộ pháp nhai lương khô, nghe nói như thế không khỏi sửng sốt, vội la lên: “Đại ca, ta cũng đã theo tới đây, ngươi để cho ta đi cùng các ngươi đi!”

Cung chủ cho hắn một bóng dáng quyết tuyệt.

Hữu hộ pháp ủy khuất nói: “Nhưng ta không biết đường trở về a...”

“Đại ca!”

“Đại ca!”

“Đại ca...”

Cung chủ không thèm nhìn Hữu hộ pháp, một lần nữa nằm xuống bên cạnh Cố Hiểu Đao, nhẹ nhàng ôm hắn nói: “Ngủ đi.”

Cố Hiểu Đao: “Chính là đệ đệ của ngươi vẫn luôn kêu ngươi...”

Cung chủ bịt lỗ tai hắn lại: “Ngươi coi như không nghe là được.”

Lực xuyên thấu mạnh mẽ như vậy!!!! Làm sao có thể không nghe được!!! Cố Hiểu Đao chà xát mặt: “Ngươi đáp ứng hắn đi, nhiều thêm một người đánh phó bản cũng tốt.”

Cung chủ: “Phó bản?”

Cố Hiểu Đao: “Chính là nhiều thêm một người đi quỷ cốc cũng tốt, vạn nhất ta thật sự cứu không được, tốt xấu gì cũng có đệ đệ ngươi đi trở về với ngươi.”

Cung chủ không nói. Nhưng Cố Hiểu Đao rõ ràng cảm nhận được hắn khó chịu, đang muốn nói hai câu để xoa dịu đi bầu không khí, cung chủ đã xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ.

Tiểu tức phụ làm mình làm mẩy! Rất manh a! Cố Hiểu Đao chọt chọt lưng hắn: “Này này.”

Cung chủ không để ý tới hắn.

Cố Hiểu Đao lại “Này” thêm vài tiếng, cung chủ vẫn là không để ý tới hắn, vì thế hắn chậm rãi dịch sát lại gần lưng cung chủ, vươn tay vặn bả vai của hắn. Vặn hai cái cung chủ cũng không chút sứt mẻ, đơn giản một chân vắt lên trên lưng hắn, nửa người đặt ở trên người cung chủ.

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao đẩy tóc hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi! Về sau ta không bao giờ nói lời như thế nữa!”

“Kỳ thật ý của ta là, chúng ta đi nhiều ngày đường như vậy, Hữu hộ pháp trúng hóa công tán, đương nhiên võ công bản thân cũng rất thấp, cho nên hắn một mình trở về chỉ sợ ngươi cũng lo lắng đi?”

Hữu hộ pháp cách đó không xa: “...”

“Ngươi phản ứng chút đi?”

Cung chủ thản nhiên nói: “Lỗ tai ở phía trên một chút, ngươi đang nói chuyện với cổ ta.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cố Hiểu Đao đối với cái cổ kia mạnh mẽ cắn một ngụm.

Cung chủ bị đau một tiếng, xoay người đồng thời ôm thắt lưng hắn, liền biến thành tư thế Cố Hiểu Đao nằm ở trên người cung chủ.

Tư thế này quả thực không thể làm công! Trong lòng Cố Hiểu Đao cười to ba tiếng, xê dịch về phía trước, sờ sờ mặt cung chủ.

Khóe môi, cái mũi, lông mày, lông mi, mỗi một chỗ đều tinh tế sờ soạng một lần, lẩm bẩm: “Sờ như vậy chẳng khác nào là đang sờ mặt mình, người mù trong phim truyền hình là làm thế nào căn cứ hình dáng mặt để phân biệt?”

Cung chủ bị hắn sờ đến có chút phiền táo, nâng cằm hắn lên liền hôn.

Cố Hiểu Đao sững sờ một chút, sau đó chậm rãi đáp lại hắn.

Đều là tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh, không hai cái liền nhịn không được, Cố Hiểu Đao nhỏ giọng nói: “Thiếu niên, tới một phát?”

Cung chủ chăm chú nhìn hắn một lát, nhớ tới lời thánh y nói, cắn răng nói: “Quên đi, ngủ đi.”

Cố Hiểu Đao: “Rốt cuộc là quên đi... hay là ngủ đi...?”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao cũng biết hắn là vì nghĩ tới thân thể của chính, nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Có phải bởi vì thiếu xoa dược không?”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao đồng tình vỗ vỗ bả vai của hắn: “Ta biết ngươi đau.”

Cung chủ ôm nghiêng hắn, nặng nề đánh mông hắn hai cái, thấp giọng nói: “Mau ngủ đi.”

Cố Hiểu Đao bĩu môi, “Hy vọng lần này đừng có ai xuất hiện nữa, rất vất vả mới ngủ.”

Hai người ôm nhau ngủ.

Hữu hộ pháp cách đó không xa: “...”

Hôm sau trời vừa sáng, Chu Tước liền đánh thức mọi người, đoàn người tiếp tục lên đường.

Thánh y hoạt động cổ, nhìn thấy Hữu hộ pháp, cả kinh nói: “Hắn nhảy ra hồi nào vậy?”

Hữu hộ pháp suy nghĩ cả đêm, khuôn mặt tiều tụy, sâu kín mà nhìn thoáng qua thánh y, lại sâu kín mà nhìn về phía cung chủ, “Đại ca, ngươi cho ta đi theo các ngươi đi...”

Cung chủ lạnh mặt nói: “Tùy ngươi.”

Hữu hộ pháp được sự đồng ý, rốt cục thở phào một hơi, cười nói: “Đa tạ đại ca!”

Cung chủ quét mắt nhìn hắn một cái, “Tối qua ngủ không ngon?”

Hữu hộ pháp cười gượng hai tiếng: “Ngủ ngon...”

Cung chủ gật đầu, cõng Cố Hiểu Đao lên nói: “Đi thôi.”

Hữu hộ pháp nhỏ giọng bổ sung nói: “Đang ngủ ngon lại bị các ngươi đánh thức, còn làm loại chuyện đó ở trước mặt ta!”

Mặt Cố Hiểu Đao cứng đờ: “... Hơn nửa đêm ngươi nhìn được?”

Hữu hộ pháp không đáp, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, điểm chú ý cũng là: “Giọng của ngươi!”

Vừa trong trẻo vừa dễ nghe hả? Đây không phải là trọng điểm biết không! Nội tâm Cố Hiểu Đao gào thét, vì cái gì mỗi người đều chú ý giọng của ta! Giọng của ta làm sao! Vừa tục tằng lại vừa hào sảng! Quả thật không thể tán dương hơn được nữa!

Cung chủ thản nhiên nói: “Đốt đống lửa, hắn tất nhiên là nhìn được.”

“...” A a a a a!! Hắn cho rằng buổi tối sẽ tắt lửa a!! Tắt lửa tối thui đưa tay không thấy được năm ngón! Cho nên mới không bị cản trở lại tình cảm như vậy!! Thì ra tất cả đã bị người khác nhìn thấy hết!

Hắn chôn mặt đỏ bừng ở trên lưng cung chủ, oán hận nói: “Sao ngươi cũng không nói cho ta!”

Cung chủ cười khẽ vài tiếng: “Bổn cung thấy ngươi rất vui vẻ.”

Nếu ta biết người khác nhìn thấy, ta sẽ vui vẻ như vậy sao?! Nếu không vì kiêu ngạo tự chủ, chỉ sợ lúc ấy đã kiên trì không nổi... tư thế Cố Hiểu Đao cực khủng, hung hăng mà cắn cung chủ một ngụm để hả hận.

Thánh y nhảy đến bên cạnh Hữu hộ pháp, đưa cho hắn một bình dược, nháy mắt ra hiệu nói: “Ngươi bị đau mắt hột, bôi chút thuốc đi.”

Hữu hộ pháp: “...”

Năm người tiếp tục trèo đèo lội suối, trời tối thì nghỉ ngơi ở tại chỗ, hừng đông lại tiếp tục chạy, hai ngày sau rốt cục tới Vân châu.

Bấm đốt ngón tay tính toán, khi tới Vân châu vừa vặn là ngày thứ mười sáu.

Vân châu thuộc địa giới Nam Cương. Thánh y nói, quỷ cốc cách Vân châu có nửa ngày lộ trình, vả lại phải vượt sông mà đi, vì thế mấy người tính toán ngồi xuống ăn bữa cơm trước lại đi tìm nhà đò.

Cố Hiểu Đao tò mò chỗ này, nhưng bản thân lại nhìn không thấy, đành phải nói bên tai cung chủ: “Nhĩ Khang, ngươi là mắt của ta, ngươi hình dung cho ta nghe xem nơi này có hình dạng thế nào!”

Cung chủ nghĩ nghĩ: “Hoa cỏ rất nhiều.”

Cố Hiểu Đao: “... Còn gì nữa không.”

“Trời xanh mây trắng.”

Cố Hiểu Đao: “... Ngàn dặm không mây, trên không trung có đám mây trắng bay bay? Hoa cỏ ven đường giống như đang cười với ngươi?”

Cung chủ: “...”

Vừa nhìn liền biết cung chủ chính là không biết sáng tác văn! Cố Hiểu Đao khoát tay: “Quên đi, ngươi nói phong thổ người nơi này một chút.

Cung chủ: “Người nơi này ăn mặc rất kỳ quái.”

Cố Hiểu Đao: “Có ngươi kỳ quái?”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao vội vàng sửa miệng: “Ngươi không phải kỳ quái, ngươi là rất khác biệt, ta thích sự khác biệt ấy của ngươi!!”

Vì thế cuối cùng Cố Hiểu Đao cũng không thể bổ não ra hình dạng nơi này.

Năm người một đường đi về phía thành trấn, xa xa mà liền cảm nhận được không khí phi thường náo nhiệt nơi này.

Thánh y quen thuộc, dẫn mấy người vào một tửu lâu.

Tiểu nhị cùng lại đây, cười nói: “Chư vị là từ nơi khác đến hả? Muốn ăn món gì?”

Người ở đây nói khẩu âm rất kỳ quái, lại nói tiếp nhưng thập phần nhẹ nhàng, nghe qua cũng sẽ làm người khác cảm thấy cao hứng.

Cung chủ thả Cố Hiểu Đao xuống, để hắn ngồi xong, hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”

Cố Hiểu Đao không cần nghĩ ngợi nói: “Thịt.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu không thì đưa lên chút đặc sản?”

Hữu hộ pháp hỏi: “Đặc sản nơi này là cái gì?”

Thánh y cười sâu không lường được: “Khuyên đám các ngươi tốt nhất đừng gọi đặc sản.”

Bị ngươi nói như vậy giống như càng muốn gọi! Cố Hiểu Đao kiên định nói: “Quyết định là thịt và đặc sản!”

Tiểu nhị đáp một tiếng, vô cùng cao hứng chạy đi.

Hữu hộ pháp lại lập lại lần nữa, “Đặc sản nơi này rốt cuộc là cái gì?”

Thánh y: “Khà khà khà khà khà khà...”

Cố Hiểu Đao: “Không biết vì sao trong lòng ta có chút hối hận.”

Một lát sau, đồ ăn của bọn họ được đưa lên.

Hữu hộ pháp hô một tiếng, “Ôi trời ơi!”

Cố Hiểu Đao bất an nói: “Sao vậy, sao vậy?”

Hữu hộ pháp ngữ khí một chuyển: “Trời ơi, đồ ăn này nhìn qua ăn ngon thật, ca phu, đến đến đến, ngươi nếm thử.” Nói xong gắp một đũa cho Cố Hiểu Đao.

Ca phu!!! Cố Hiểu Đao thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Đa tạ đa tạ.”

Thánh y cũng gắp một đũa cho hắn, “Sư đệ, ăn nhiều một chút, mấy ngày nay thấy ngươi gầy gò, thật sự là đau lòng a.”

Lá gan ta còn ngứa ngáy đó! Cố Hiểu Đao đánh một cái lạnh run, miễn cưỡng nói: “Đa tạ.”

Sau đó Chu Tước cũng yên lặng gắp đồ ăn cho hắn.

Tuy rằng hắn không nói chuyện, Cố Hiểu Đao vẫn là cảm nhận được thành ý của hắn.

Cung chủ cầm chén đưa tới trong tay hắn, Cố Hiểu Đao ôm bát tràn đầy tình yêu của mọi người, xúc một muỗng đồ ăn trong bát bỏ vào miệng.

Hữu hộ pháp chờ mong hỏi: “Ca phu, thế nào?”

Cố Hiểu Đao nhai hai nhai: “Xốp giòn ngon miệng, hơi ngọt.”

Thánh y lại cười ha ha gắp cho hắn một đũa: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”

Cố Hiểu Đao ăn hai cái, hướng cung chủ nói: “Cung chủ, ngươi cũng ăn a.”

Đồ ăn này là món kỳ quái nhất hắn từng ăn, bởi vì mỗi một ngụm, cổ có cảm giác không đúng, có mềm có cứng.

Cố Hiểu Đao vừa ăn vừa hỏi: “Đây là món gì?”

Vừa vặn tiểu nhị bưng thức ăn bên cạnh lên, nghe được hắn hỏi như vậy, sung sướng trả lời: “Khách quan, đây là du tạc sâu, bên trong có châu chấu, nhộng, phong dũng, trúc trùng...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Thanh âm ngươi sung sướng cái rắm!!! Cố Hiểu Đao cương mặt ngậm đồ ăn trong miệng, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong.

Hữu hộ pháp: “Ha ha ha ha ha ha...”

Thánh y: “Ha ha ha ha ha ha ha ha...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Bát vẫn là cung chủ đưa tới trong tay mình, Cố Hiểu Đao mỉm cười nói: “Cung chủ, hiện tại chính là thời khắc khảo nghiệm tình cảm ngươi đối với ta, ngươi đã nói, ta ăn cái gì, ngươi liền ăn cái đó, đúng không?”

Cung chủ: “... ngoại trừ cái này.”

Cố Hiểu Đao run rẩy vươn tay đi sờ mặt của hắn, ưu thương nói: “Yêu vốn là bọt biển, nếu như có thể nhìn rõ, có gì là quá khó.”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao sờ sờ khóe miệng của hắn, “Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.” Nói xong ăn một hơi vài con sâu, sau đó tiến đến bên miệng cung chủ.

Hữu hộ pháp xoa xoa hai tay mình, quay mặt qua chỗ khác, bôi thuốc lên mắt mình.

Thánh y cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng một màn ghê tởm kia

Cố Hiểu Đao bĩu môi cách cung chủ chỉ có mấy ly, bị cung chủ nắm quai hàm một phen.

Cố Hiểu Đao: “Phốc --” tất cả đồ ăn trong miệng đều phun ở trên mặt cung chủ.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

【 hệ thống 】: Hữu hộ pháp thỉnh cầu gia nhập đội ngũ.

【 hệ thống 】: Đội trưởng Đoạn Yến cự tuyệt thỉnh cầu của ngài.

【 Thông báo lăn qua 】: Xin hãy ăn cơm trước khi xem chương này. Tuy rằng khi các bạn nhìn đến nơi này thì đã xem xong chương này rồi. Hì hì hì hì hì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.