[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu

Chương 40: Bạn mới của Vương Tuấn Khải




Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura

Hoa Nhược Tự là chùa cổ nổi tiếng gần xa, Hương Tích trù này cũng phân chia trong ngoài.

Phòng bếp ngoài to lớn rộng rãi, đặc biệt cung cấp cơm chay cho khách hành hương, phòng bếp trong thì hơi nhỏ hơn một chút.

Lúc này còn lâu mới đến bữa tối, hai phòng bếp đều vắng tanh. Phòng bếp ngoài còn khóa, phòng bếp trong thì có một tăng nhân canh lửa.

Chân Diệu hơi do dự.

Dù sao nàng cũng là người ngoài, chạy đến nơi đây hình như có phần không thỏa đáng lắm.

“Tiểu sư phụ, chỗ này của các người, có loại phòng bếp nhỏ để khách ở bên ngoài có thể tự tay làm chút thức ăn không?”

Tiểu sa di chớp chớp mắt: “Ta đi hỏi sư huynh một chút xem.”

Nói xong thì chạy đến chỗ tăng nhân canh lửa hỏi.

Thân hình tăng nhân canh lửa hơi mập, vẻ mặt hiền hòa nhìn tiểu sa di: “Loại phòng bếp nhỏ đó à? À có, nhưng sư đệ hỏi làm gì?”

Tiểu sa di cười ngọt ngào: “Sư huynh, huynh dẫn bọn đệ đi được không, vị nữ thí chủ kia làm cá chua ngọt cho đệ ăn.”

Vị tăng nhân canh lửa kia nghe thế thì mặt cũng đen thui, tính tình tăng nhân canh lửa có phần dữ dội, đứng bật dậy, sải bước đến trước mặt Chân Diệu, vẻ mặt không ngại nói: “A di đà Phật, nữ thí chủ dẫn tiểu sư đệ ta đi lầm đường lạc lối, thật sự là tội lỗi.”

Tiểu sa di vội vàng đã chạy tới kéo tăng bào của tăng nhân canh lửa: “Sư huynh, không phải, không phải, nữ thí chủ làm cá chua ngọt cho đệ, không phải làm từ cá.”

Khuôn mặt tăng nhân canh lửa co giật: “Tiểu sư đệ, người nữ thí chủ kia chỉ yêu ngôn hoặc chúng thôi. Đâu có cá chua ngọt nào không làm từ cá.”

Chân Diệu không vui.

Một người xuất gia luôn miệng nói nàng yêu ngôn hoặc chúng, đây là muốn thiêu chết nàng à?

“Sư phụ, đều nói người xuất gia rời xa hồng trần, tâm không một hạt bụi, ánh mắt sáng trong, ta đây chưa nói cái gì mà ngài đã nói ta yêu ngôn hoặc chúng, có phải đã làm trái lòng Phật của người xuất gia hay không đây?”

Mặt tăng nhân canh lửa co giật: “Nữ thí chủ cám dỗ tiểu sư đệ bần tăng, nói có cá chua ngọt không làm từ cá. Còn không phải là yêu ngôn hoặc chúng sao? Rõ ràng là muốn hại tiểu sư đệ bần tăng phá giới!”

Chân Diệu có chút tức giận: “Sư phụ, tiểu sư phụ mới chỉ sáu bảy tuổi, ta hại tiểu sưphụ phá giới là có mưu đồ gì?”

Chẳng lẽ nàng còn có thể kéo hắn hoàn tục cưới vợ sao?

Vậy cũng phải mười năm sau nha.

Tăng nhân canh lửa hiển nhiên cũng hiểu ý Chân Diệu, vẻ mặt bỗng chốc vặn vẹo. Cúi đầu nói với tiểu sa di: “Tiểu sư đệ, tóm lại trên đời này không có cá chua ngọt nào không làm từ cá, nữ thí chủ chỉ dỗ dành đệ thôi.”

Chân Diệu nhấp môi, không vội vã.

Dù sao lần này tiểu hòa thượng lại khóc nữa thì cũng không liên quan đến nàng.

“Có thật không?” Tiểu sa di mở to hai mắt nhìn, hỏi.

“Thật.” Tăng nhân canh lửa nghiêm nghị gật đầu.

“Oa——”

Tăng nhân canh lửa. . . . . .

Chân Diệu không phúc hậu nhếch nhếch khóe môi, nhẹ nhàng thi lễ: “Sư phụ, nếu sư phụ đã nhận định ta lừa gạt tiểu sư phụ, bây giờ ta dẫn đệ đệ về vậy.”

Thấy Chân Diệu dắt Hàm ca nhi xoay người rời đi, tiếng tiểu sa di khóc lại càng lớn.

Tăng nhân canh lửa hiển nhiên hiểu rõ uy lực khóc của tiểu sư đệ nhà mình, dưới tình thế cấp bách gọi: “Nữ thí chủ, xin dừng bước.”

Chân Diệu ngừng lại: “Sư phụ có chuyện gì sao?”

“A. . . . . . Nữ thí chủ thật sự có thể làm cá chua ngọt mà không làm từ cá?” Tăng nhân canh lửa nhóm lửa quanh năm, mặt mày vốn đã đỏ, lúc này có chút ngượng ngùng, mặt lại càng đỏ.

Chân Diệu cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi sư phụ, ta mượn phòng bếp làm đồ ăn cho tiểu sư phụ, ngài sẽ cung cấp thịt cá chứ?”

“Vậy sao được?”

Chân Diệu cười: “Thế thì đúng rồi.”

Tăng nhân canh lửa bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy, để cho nữ thí chủ này mượn phòng bếp nhỏ nấu cơm, dù sao hắn cũng phải trông chừng, như thế còn lo lắng cái gì!

Chân Diệu lặng lẽ than thở.

Chỉ số thông minh này, thực sự quá thấp đi.

Tăng nhân canh lửa vội vàng dỗ tiểu sa di: “Tiểu sư đệ, chớ khóc nữa, bây giờ sư huynh dẫn mọi người đến phòng bếp nhỏ.”

Phòng bếp nhỏ và Hương Tích Trù cách một con đường, có lẽ thường có người dùng nên bên trong cũng sạch sẽ, tất cả dụng cụ đều đầy đủ hết.

Không đợi mở miệng, tiểu sa di đã báo một loạt nguyên liệu Chân Diệu đã nói, thế nhưng lại không sai chút nào.

Chân Diệu kinh ngạc nhìn tiểu sa di một cái.

Tiểu sa di ngược lại không có cảm giác gì, còn tăng nhân canh lửa như cùng có quang vinh nói: “Tiểu sư đệ có thiên phú dị bẩm, xem qua là thuộc.”

Vẻ mặt Chân Diệu đã bình tĩnh quay người đi vào.

Nàng cũng có thể xuyên qua, thì việc nhìn là thuộc gì đó còn gì mà hiếm lạ chứ.

Tăng nhân canh lửa lại nghẹn trong lòng.

Một lớn hai nhỏ, đôi mắt của ba người trông mong nhìn Chân Diệu làm việc, nhất là tăng nhân canh lửa, mỗi lần Chân Diệu cầm lấy một nguyên liệu nấu ăn thì đều ngó chằm chặp, sợ nàng bỏ thứ không nênvào.

Chân Diệu bất đắc dĩ thở dài, thật là muốn cầm cái chảo gõ xuống đầu hòa thượng nhóm lửa, chẳng lẽ nàng là yêu nữ, có thể đột nhiên biến ra cá sao?

Muốn làm gà và cá, thì đậu phụ phải được xử lý đặc biệt.

Chân Diệu xử lý hơn nửa canh giờ mới coi như xong, lúc này mới bắt đầu nấu đồ ăn.

Mùi thơm chua chua ngọt ngọt lan tỏa.

Hàm ca nhi gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi, đúng rồi, cá chua ngọt Tứ tỷ tỷ làm, chính là mùi vị này!”

Tiểu sa di trừng lớn mắt, nhìn chằm chặp.

Chờ khi Chân Diệu rưới nước sốt chua ngọt lên toàn bộ con cá chay, bê dĩa cá ngập nước sốt ra, mắt tăng nhân canh lửa cũng trợn tròn, lẩm bẩm nói: “Cái, cái này quả thực không thể tưởng tượng nổi. . . . . .”

Một khi Chân Diệu bắt đầu làm thức ăn, sẽ hết sức chăm chú, hoàn toàn không chú ý tăng nhân trông coi nói những gì, tiếp tục làm gà rán giòn.

Hàm ca nhi ngược lại hiểu được điểm này của Chân Diệu, thân thiết gọi: “Tiểu sư phụ, tới nếm thử đi.”

Tiểu sa di nhìn tăng nhân canh lửa một cái.

Tăng nhân canh lửa đã sớm không kìm nén được sự tò mò, nhẹ gật đầu, đứng dậy cầm mấy đôi đũa trúc đến.

Tiểu sa di gắp một đũa, rất là nghiêm túc thưởng thức, không xác định hỏi: “Đây chính là mùi vị thịt cá à?”

Trong nháy mắt khi tăng nhân canh lửa ăn vào miệng, bỗng có loại cảm giác nghiệp chướng nặng nề, vội vàng niệm a di đà Phật một tiếng, rồi phun thức ăn ra.

“Sư huynh, sao huynh lại phun ra rồi, ăn ngon lắm mà.”

Tăng nhân canh lửa đỏ bừng cả mặt.

Hắn xuất gia giữa chừng, đương nhiên đã từng ăn gà vịt thịt cá.

Đây hoàn toàn là mùi vị thịt cá!

Nếu không phải nhìn tận mắt, hắn căn bản không thể phân biệt được.

Không, dù có nhìn tận mắt nữ thí chủ kia làm, hắn cũng không dám động đũa nữa.

Dầu trong chảo sôi lên xèo xèo, mùi thơm càng truyền càng xa.

Phòng bếp trong đã bắt đầu bận rộn bên kia, tăng nhân có khứu giác nhạy bén chạy tới.

“Ăn cái gì thế, thơm quá!” Liếc nhìn con cá bị ăn hết non nửa ở trên bàn thì sắc mặt đại biến, “Nhất Không ngươi giỏi lắm, lại dám ăn thịt!”

Một tiếng này đã hấp dẫn đám tăng nhân ở phòng bếp trong bên kia tới.

Nhìn cá trên bàn, còn có miếng gà rán giòn Chân Diệu vừa bưng ra, không ít tăng nhân âm thầm nuốt nuốt nước miếng. Tăng nhân quản lý phòng bếp lại nổi giận: “Nhất Không, ngươi dám phạm giới!”

“Sư thúc, đệ tử không có.” Tăng nhân canh lửa vội vàng giải thích, “Đây, đây không phải là thịt cá.”

“Sư thúc, sư huynh nói không sai, đây thật sự không phải là thịt cá đâu.” Khóe miệng tiểu sa di còn dính nước sốt.

Tăng nhân quản sự càng giận dữ: “Nhất Không, bản thân ngươi không những phạm giới, mà còn lôi kéo cả Nhất Ngôn, thấy đệ ấy trẻ người non dạ gạt đệ ấy cùng nhau phạm giới luật, để khi đến Hình phạt đường sẽ được xử nhẹ ư?”

“Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nam tử quen thuộc truyền đến.

Chân Diệu nhìn lại, chỉ thấy La Thiên Trình đang đứng trên con đường ngăn cách phòng bếp nhỏ và phòng bếp trong, nhíu mày nhìn.

Bên cạnh còn có Công chúa Phương Nhu đi theo.

Tăng nhân quản sự biết thân phận của La Thiên Trình, chắp tay trước ngực khom người nói: “Bắt được đệ tử phạm giới, khiến thí chủ chê cười.”

Thần sắc La Thiên Trình lãnh đạm liếc Chân Diệu một cái, nói: “Không sao, tại hạ phụng mệnh đến xem bữa tối làm thế nào rồi.”

Chiêu Phong Đế xuất cung, đương nhiên phải vạn phần chú ý về ẩm thực, La Thiên Trình thân là ngự tiền thị vệ nên không dám xem nhẹ.

Có rất nhiều loại độc ngân châm thử không ra.

Hắn nhớ ở đời trước. Thời gian này, Chiêu Phong Đế cũng không tới Hoa Nhược Tự, nhưng lần này phụng bồi Thái hậu, dẫn Công chúa Phương Nhu và Quận chúa Sơ Hà tới dâng hương, lại không biết xảy ra biến hóa ở đâu.

Chính vì không biết, hắn lại càng không dám buông lỏng.

Tĩnh Bắc Lệ Vương lúc này đã bắt đầu rục rịch, nếu mượn cơ hội lần này trừ khử Chiêu Phong Đế, những người này cũng không đủ đền mạng.

“Đang bắt đầu làm rồi.” Tăng nhân quản sự trả lời.

“Ừ.” La Thiên Trình gật đầu, xoay người đi về phía phòng bếp trong.

Ánh mắt Công chúa Phương Nhu lại luôn dán lên mặt Chân Diệu, khuôn mặt hiện lên vẻ dữtợn, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt cao cao tại thượng, nâng cằm nói: “Chân Tứ, ngươi thật to gan, lại làm đồ mặn cho tăng nhân ăn, làm bẩn Thánh Địa Phật Môn!”

Chân Diệu nhìn bóng lưng La Thiên Trình một cái, trong lòng mắng to.

Tên khốn kiếp này, lần nào gặp phải hắn cũng không có chuyện tốt.

Hắn tới phòng bếp, sao lại còn dẫn theo Công chúa chứ!

Chẳng lẽ hắn đi đại tiện cũng dẫn theo sao?

Chân Diệu ác ý nghĩ.

“Các ngươi, mang theo hai đĩa thức ăn này đi theo ta!” Công chúa Phương Nhu tiện tay chỉ hai tăng nhân trẻ tuổi.

Nói là người xuất gia, nhưng có ai không cúi đầu trước hoàng quyền? Hai tăng nhân mỗi người bưng một đĩa thức ăn đi theo sau Công chúa Phương Nhu.

Tăng nhân quản sự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Nhất Không, Nhất Ngôn, các ngươi cũng đi theo đi.”

Nhất Không thì cũng thôi, nhưng Nhất Ngôn lại rất có ngộ tính, là đệ tử được các trưởng lão xem trọng.

Lần này không cố tình phạm sai, vốn chỉ phải trừng phạt một trận, rồi để cho đệ ấy hiểu quy tắc mà thôi.

Nhưng hôm nay bị Công chúa hoàng gia bắt gặp, muốn vạch trần trước mặt nhóm quý nhân, chuyện này cũng khó khăn rồi.

A di đà Phật, thật là kiếp số a.

“Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu ——” Trong lòng Công chúa Phương Nhu như có một ngọn lửa thiêu đốt, chỉ cần vừa nghĩ tới Chân Diệu sắp bị trừng phạt, thì khuôn mặt cũng sáng ngời.

“Phương Nhu, nơi cửa Phật thanh tịnh, hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Thái hậu sẳng giọng.

Từ lần xảy ra chuyện Sơ Hà rơi xuống nước trước đây, bà cảm thấy đứa cháu gái này có nhiều chỗ cần phải dạy dỗ lắm.

Tính kế người ta thì thôi, sống trong thâm cung, không tính kế người khác thì có mấy người sống tiếp được?

Nhưng một Công chúa, chiếm ưu thế về thân phận, muốn tính kế lại còn tính không trúng, chính là ngu xuẩn!

Nếu là trước đây, Thái hậu đương nhiên không rảnh để ý đến đám cháu tư chất ngu dốt, nhưng hôm nay cả Hoàng cung chỉ có một Công chúa chưa lấy chồng là Công chúa Phương Nhu, không chắc tương lai như thế nào, nhưng cũng không thể bỏ mặc được.

“Hoàng tổ mẫu, cháu gái biết đây là nơi cửa Phật thanh tịnh, nhưng mà có người lại không biết đấy!”

“Hử?”

Phương Nhu đắc ý liếc Chân Diệu một cái, quay đầu nói: “Trình thức ăn lên!”

Chờ hai tăng nhân đặt món ăn trước mặt Thái hậu và Chiêu Phong Đế, Công chúa Phương Nhu nói: “Hoàng tổ mẫu, Phụ hoàng, ngài xem, thánh địa Phật môn, Chân Tứ lại làm gà làm cá dụ dỗ tăng nhân ăn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.