[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê

Quyển 1 - Chương 36




“To gan, dám gọi thẳng đại danh cung chủ!” Bơ tiểu sinh mãnh liệt vỗ gảy tay vịn ghế dựa, quát.

Cố Hiểu Đao khoát tay, “Đừng đùa, các ngươi so với ta cũng không tốt hơn chỗ nào, cung chủ đến cũng không thấy các ngươi đứng lên hành lễ.”

“Đó là bởi vì nửa người dưới chúng ta bị thương! Cung chủ đặc biệt cho phép chúng ta không cần hành lễ!”

NỬA! NGƯỜI! DƯỚI! BỊ! THƯƠNG! Cố Hiểu Đao đột nhiên nhìn về phía hạ thân bơ tiểu sinh.

Bơ tiểu sinh nghẹn đỏ mặt: “Là đùi và đầu gối!”

“Ngươi không cần phải nói quá rõ ràng, ta tuyệt đối không muốn biết.” Cố Hiểu Đao xoay mặt qua, không nhìn vẻ mặt dữ tợn của bơ tiểu sinh, “Còn nữa, người vừa mới đá ta, nửa người dưới nhất định không bị thương.”

Râu đầy mặt ho nhẹ một tiếng: “Cung chủ nói tay bị thương cũng không cần hành lễ.”

Cố Hiểu Đao mặt đồng tình: “A ha ha ha ngươi thế nhưng không nghe ra trường hợp đó là nói!”

Thì ra là như vậy, râu đầy mặt bừng tỉnh đại ngộ, quyết đoán hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến cung chủ!”

“Bổn cung đã nói không cần hành lễ.” Đoạn Yến nháy mắt đen mặt, khi nào hắn đã nói qua trường hợp này!

“Tạ cung chủ...” Râu đầy mặt cả người mồ hôi lạnh ngồi trở về, sau đó giận dữ trừng Cố Hiểu Đao.

Cố Hiểu Đao nhún vai, cợt nhả nhìn Đoạn Yến đang đi về phía hắn: “Không nghĩ tới ngươi chọn người còn rất nhân mô cẩu dạng(*)!”

(*)Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Rất nhanh, loại tán dương phát ra từ nội tâm này rất nhanh bị tiêu tán trong oán niệm 'Hắn cư nhiên cao hơn ta nửa cái đầu'.

Nhất là hắn đứng ở trước mặt ngươi, còn làm ra bộ dáng nhìn xuống ngươi!

Thật sự là khó chịu! Cố Hiểu Đao ngữ khí nháy mắt chuyển biến: “Trên người ngươi khoác chăn cũng rất đẹp.”

Hắn vừa nói xong, ba vị đường chủ liền sợ hãi, lập tức nhìn về phía cung chủ nhà mình.

Cung chủ chỉ là mỉm cười, “Trên người ngươi khoác giẻ lau cũng không tồi.” Sau đó phất ống tay áo đi tới ngai vàng.

Vẻ mặt ba vị đường chủ đều là không thể tin.

Cố Hiểu Đao càng là sợ ngây người, hắn hoàn toàn chuẩn bị tốt bị đánh bị ngã, không nghĩ tới đối phương chỉ đáp lễ hắn một câu! Đồng thời oán niệm biến thành 'Vì sao độc y lại nghèo như vậy'.

“Mạt Lực, ngươi nói chiêu thức Thu Tam Nguyệt.”

Thấy Cố Hiểu Đao lâm vào trạng thái tự mình chán ghét bản thân, tâm tình Đoạn đại cung chủ rất tốt mới nói đến chính sự.

Bơ tiểu sinh lo lắng nhìn Cố Hiểu Đao, “Cung chủ, hắn...”

“Các ngươi nói, các ngươi nói, cứ mặc kệ ta, để ta ra ngoài chơi đi!” Giống như cảm nhận được sự tự do, Cố Hiểu Đao nhanh chóng khôi phục cảm xúc vui vẻ chạy ra ngoài cửa.

Chân trái còn chưa bước ra cánh cửa, đã bị nắm áo kéo trở về.

FUCK, thả ta ra! Lão tử ghét nhất trường hợp họp hội nghị! Ngữ khí Cố Hiểu Đao thành khẩn nói: “Cung chủ, ta là một phản đồ ở bên cạnh nghe các ngươi nghị sự không tốt lắm đâu, lỡ khi chuyện cơ mật bị lộ ra, mọi người sẽ tưởng ta nói ra đó!”

Cung chủ đặt Cố Hiểu Đao ở bên cạnh ngai vàng, mỉm cười nói: “Cho nên ngươi nhất định không thể nói ra. Mạt Lực, ngươi nói đi.”

“Chính là ta muốn đi tiểu! Muốn ăn cơm! Muốn tắm rửa! Muốn nghỉ ngơi!” Cố Hiểu Đao không cam lòng ồn ào.

Nhưng phản đồ là không có nhân quyền.

Bơ tiểu sinh gật đầu tiếp tục nói: “Ngày thường Thu Tam Nguyệt quen dùng đao, ngày ấy khi vọt vào điện Cửu Vân thì sử dụng roi, chiêu thức thuộc hạ cũng chưa từng thấy qua.”

Cố Hiểu Đao cười nhạo: “Chẳng lẽ bình thường ngươi thấy được rất nhiều sao?”

Bơ tiểu sinh không nhìn hắn: “Chiêu thức của hắn chuyên tấn công hạ bàn, thập phần âm hiểm.”

Cố Hiểu Đao đồng ý gật đầu: “Mặc dù không từ thủ đoạn, nhưng là rất hiệu quả.”

Bơ tiểu sinh: “Vả lại hắn sử đao là dùng tay phải, roi lại là tay trái.”

Cố Hiểu Đao: “A ha ha, người thuận tay trái thông minh nhất.”

Bơ tiểu sinh giận: “Ngươi nãy giờ cứ nói giúp phản đồ kia, có thể thấy được rõ ràng là giả điên!”

Cố Hiểu Đao nâng cằm: “A ha ha, nếu các ngươi không muốn nghe thì thả ta ra ngoài chơi a. Chứ ta ở trong này không nói tâm tình sẽ...” Cổ bị người nhẹ nhàng điểm một cái, hai chữ cuối bị nghẹn ở tại cổ họng.

“???” Cố Hiểu Đao dùng sức hắng cổ họng, nói nữa, không có thanh âm; lại dùng sức chọt nơi bị Đoạn Yến điểm qua, vẫn là vô dụng. Đây thật sự là điểm á huyệt trong truyền thuyết!! Cố Hiểu Đao không tiếng động phun ra một câu 'Mẹ nó', chuyển sang dùng ánh mắt sáng quắc như muốn giết chết cung chủ.

Cung chủ khoát tay áo: “Tiếp tục.”

Ba vị đường chủ dừng một chút, đã nói xong rồi a, không còn gì để nói nữa.

Yên lặng được một chút, chỉ thấy râu đầy mặt buồn rầu dùng khuỷu tay trái chặt đứt tay vịn ghế dựa, cả giận nói: “Nói như thế, ngày thường hắn vẫn luôn giấu diếm công lực của mình, chuyện tạo phản cũng là có ý định đã lâu!”

“Lão cung chủ nhất thời hảo tâm đúng là nhặt về một mối họa!” Đầu bóng lưỡng nghe vậy, cũng giận dữ vỗ gảy tay vịn ghế dựa của mình.

Tay vịn ghế dựa của Bơ tiểu sinh lúc trước đã vỗ gảy, hiện nay chỉ có thể bày ra vẻ mặt làm thương tiếc, bóp cổ tay lắc đầu.

Lời thoại và kĩ xảo diễn xuất của các ngươi thật sự rất phô trương a!! Tay vịn rất là vô tội a!! Cố Hiểu Đao không tiếng động ha ha ha.

“Người phản bội bổn cung, một người tất nhiên bổn cung cũng sẽ không bỏ qua!” Phịch một tiếng, chỉ thấy tay vịn tòa đại bảo khắc hoa của cung chủ bị mạnh mẽ vỗ gảy, bay sang phía bên trái.

Cung chủ, lời thoại của ngươi có khí thế nhất... Cố Hiểu Đao lắc đầu phủi đi vụn gỗ dính trên đầu.

“Được rồi, các ngươi lui xuống hảo hảo dưỡng thương đi.” Vỗ xong tay vịn cung chủ bình tĩnh ra lệnh tan họp.

“Dạ!”

Ba tên hán tử tay chân tàn tật dắt nhau vượt qua tay vịn đầy đất... Loại cảnh tượng này thật sự rất buồn cười a ha ha ha ha ha ha ha.

Cố Hiểu Đao đã cười no rồi.

Toàn bộ người Cửu Vân cung đều là bệnh thần kinh có biết không!! Hơn nữa cung chủ bị nghiêm trọng nhất có biết không!!

“Bổn cung đi trước một bước.” Đoạn Yến sâu xa liếc hắn một cái, cũng vèo một tiếng cao chạy xa bay.

“...” Ê, ánh mắt kia của ngươi rốt cuộc là có ý gì!!! Vứt ta một mình ở trong này là xảy ra chuyện gì a!!! Mợ nó ngược lại giải á huyệt cho lão tử rồi hẳn đi a a a a a a a a!!!! Cố Hiểu Đao đuổi theo chạy ra ngoài, không tiếng động rít gào.

Cung chủ đã không thấy bóng dáng, phía trước chỉ có một đám người chậm rãi hoạt động.

“Ngươi không cần đi theo chúng ta, sang một bên chơi đi!” Bơ tiểu sinh liên tiếp quay đầu lại, xua đuổi cái đuôi dán sau bọn họ.

Ha hả, nếu lão tử đuổi kịp cung chủ thì cần gì phải đi theo các ngươi chứ! Cố Hiểu Đao phẫn nộ khoa tay múa chân: 'Giải á huyệt cho ta!'

“Nhìn không hiểu!” Ba người nhanh chóng tăng tốc độ.

Ôi chao, các tổ hợp khập khiễng này của các ngươi còn muốn vọng tưởng vứt bỏ ta sao?!

Cố Hiểu Đao dễ dàng hai ba bước liền vượt qua bọn họ, đắc ý quay đầu lại, chống nạnh cười không ra tiếng: Ha ha ha ha, nhóm đường chủ môi cá nhám!

Phía sau biến thành không có một bóng người.

Ý! Người đâu rồi?!! KHÔNG! CAM! TÂM! Người tay chân tàn thật cũng có thể thuấn di gì đó thật sự là rất đáng ghét! Không chào hỏi đi vô ảnh đến vô tung đều là không lễ phép!

Fuck! Cố Hiểu Đao đành phải một mình chạy lung tung khắp nơi, ý đồ tìm một người có thể giải á huyệt cho mình hoặc là tìm một người nói cho mình biết nhà xí ở đâu.

Nhưng đi được nửa ngày, một nơi to như vậy cũng không thấy được một bóng người! Cũng không nhìn thấy nhà xí ở đâu.

Nhất định là do nhà xí cổ đại có thiếu hụt hệ thống xả nước dẫn đến cung chủ ghét bỏ mùi nhà xí, cho nên xây nhà xí ở một nơi xa xôi! Cố Hiểu Đao nghĩ như vậy, nhịn xuống thống khổ đi qua một mảnh hồ sen, lướt qua một mảnh rừng trúc, lại đi qua vài cái cổng vòm.

Một trận gió mát lùa vào mặt, hắn nhìn thấy gì? -- ÔN TUYỀN!!!

Tuy rằng rất muốn ngâm ôn tuyền, nhưng trước mắt nước tiểu tương đối dạt dào... Có nên buông tha cho tố chất tự thân giải phóng cho mình không?! Ừm... không có ai sẽ nhìn thấy, phóng túng một lần cũng không sao! Cố Hiểu Đao tìm một góc bắt đầu cởi quần.

“Đại nhân!” Cố Hiểu Đao vừa muốn tè, trên đầu liền truyền đến một giọng nói cực nhỏ.

“...” Rất muốn giết người có biết không! Cố Hiểu Đao yên lặng kéo quần lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên thân cây có một người mặc y phục dạ hành đang ngồi xổm.

Nói cho ta biết vì sao giữa ban ngày ban mặt ngươi lại mặc y phục dạ hành? Cố Hiểu Đao dùng ánh mắt chân thành hỏi hắn.

Hắc y nhân cũng yên lặng nhìn thẳng hắn.

Một lúc lâu sau.

“Đại nhân có lời muốn chuyển đạt cho tiểu nhân hả?”

Ngươi là ai a? Chuyển đạt cho ai a? Bộ ngươi cảm thấy ta có thể nói chuyện được hả?! Cố Hiểu Đao hé miệng chỉ chỉ cổ họng mình, sau đó khoát tay.

“Ngài là muốn nói ở Cửu Vân cung bị người hạn chế?”

Thực... Tiếp cận? Cố Hiểu Đao gật gật đầu, chỉ vào vị trí Đoạn Yến điểm qua trên cổ.

“Ta biết rồi! Người là muốn nói nơi này không tiện nói chuyện?”

CMN ngươi biết soạn lời ghê! Còn không nhìn ra lão tử là bị điểm á huyệt sao! Cái tên đầu óc ngu si này còn có thể đi làm hắc y nhân a!!! Sẽ làm chậm trễ chuyện biết không!

Cố Hiểu Đao gấp đến độ cổ họng mắt đều muốn bốc lửa, lại khoa tay múa chân chỉ cổ mình một cái.

“Ha ha ha ha, độc y ngươi quả nhiên là giả ngây giả dại!” Bơ tiểu sinh từ trong góc khập khiễng nhảy ra.

“Không nghĩ tới chúng ta chân trước vừa đi, sau lưng ngươi đã muốn đem tin tức nói cho người của hắn biết!” Đầu bóng lưỡng và râu đầy mặt cũng xông ra.

Đám người này là ở đâu nhảy ra vậy?!! Cố Hiểu Đao rất mờ mịt.

Hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống, nhảy xuống cây, quỳ một chân xuống đất: “Khởi bẩm nhóm đường chủ, vừa rồi độc y cái gì cũng không nói.”

Á? Đây không phải là...

Nhớ lại diễn xuất khoa trương của bọn họ lúc nãy, cùng với tẩm điện không có một bóng người, Cố Hiểu Đao đột nhiên phản ứng kịp. Đệch mợ!! Là đang thăm dò ta? Đúng không đúng không? Chính là tận lực như vậy... nếu là người có chút đầu óc cũng sẽ không mắc mưu a!!!!

“Vậy thì kỳ quái!” Ba vị đường chủ lâm vào trầm tư.

Tuyệt không kỳ quái biết không! Không nói trước đó ta bị điểm á huyệt, chính là vừa rồi khi các ngươi nói chuyện cũng không có nội dung cơ mật biết không!! Còn nữa, các ngươi dựa vào cái gì sẽ cảm thấy ta ngoan ngoãn nói tin tức cho một người ta không quen biết??

Đây nhiều nhất chỉ có thể khảo nghiệm ra độc y có nhiều chuyện hay không!!

“Nháo đủ rồi thì đi sửa lại ngai vàng cho bổn cung.” Vẻ mặt cung chủ không vui đứng ở trên cành cây.

Trong lòng Cố Hiểu Đao ha hả, ngươi không vui cái rắm, lúc nãy biểu diễn CMN ngươi cũng có tham gi biết không! Ngai vàng cũng là ngươi tự mình vỗ hư biết không!

“Dạ!” Vẻ mặt ba vị đường chủ sợ hãi, vội vàng lĩnh mệnh. Chu Tước Bạch Hổ đồng thời xuất hiện, khiêng bơ tiểu sinh và đầu bóng lưỡng lên liền bay, còn dư lại râu đầy mặt cũng bị hắc y nhân mang đi.

Cho nên... lúc nãy thuấn di là như vậy đi...

Cố Hiểu Đao không còn lời gì để nói nhìn trời, hắn không nên đánh giá cái tổ chức này quá cao...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.