[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê

Quyển 1 - Chương 27




̀n này mạo hiểm quá rồi

Cậu và nó được đưa đến một căn phòng tối mịt, hai người họ bị trói trong tư thế tựa lưng vào nhau. Mất người bắt cóc họ không biết đã đi đâu, hình như là canh ở ngoài thì phải vì Thiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Thiên vội gọi nó dậy.

-Thiên Lam, Thiên Lam dậy đi, cậu không sao chứ – Thiên nói khẽ rồi lắc nhẹ vì cậu sợ mấy người kia phát hiện

Có động, nó tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong hoàn cảnh này, nó nhanh chóng nhận thức được đây là một vụ bắt cóc và Thiên đang ở cạnh nó, nó phải tìm cách để cứu Thiên và đưa Thiên ra khỏi chỗ này

-Tớ không sao. Thiên Thiên cậu biết đánh nhau không

-Tớ biết chút ít. Nếu để đánh bại mấy tên lúc nãy thì tớ nghĩ là không thể – Thiên lắc đầu

-Không sao, mấy tên đó để tớ xử. Chỉ cần khi tớ bắt đầu ra tay, cậu hãy nhanh chân mà chạy ra khỏi đây, tớ đã gọi cho Khải Ca với Nguyên Nguyên đến đây rồi. Cậu chỉ cần chạy thật nhanh thôi – nó chỉ đạo

-Không được, nếu như vậy cậu sẽ thế nào. Tớ sẽ không ra khỏi đây nếu cậu không đi cùng

-Đừng ngốc nữa. Sau khi tớ hạ mấy tên kia xong tớ sẽ đuổi theo cậu. Mà nếu có chuyện gì thì cậu cũng đã thoát rồi, lúc đó cậu có thể đến cứu tớ sau mà. Mọi lần cậu luôn là người bảo vệ tớ, vậy nên hãy để tớ bảo vệ và cứu cậu lần này – nó cười

-Nhưng….

Chưa nói xong thì bị cắt lời. Câu nói dang dở của Thiên là như này này “ Nhưng…tớ muốn bảo vệ cậu”…

-Không nhưng gì cả, bây giờ việc đầu tiên là phải tháo cái sợi dây này, rồi gây tiếng động cho mấy tên kia. Chuyện tiếp theo cậu biết nên làm gì rồi đó – nó nói xong thì sợi dây bung ra, do có một thanh cái gì đó ở dưới, nó chỉ cứa vài lần là dây đứt à.

Mọi chuyện được làm như nó nói…

Thấy động, mấy tên kia từ ngoài chạy vào, nó và Thiên đứng úp lưng vào nhau chuẩn bị tấn công. Từng cú đánh, cú đá của nó rất chuẩn xác (không hổ danh là đai đen karate). Nhưng Thiên thì khác, Thiên không đánh tốt như nó nên đã bị bắt làm con tin buộc nó phải dừng lại.

Nó đánh lạc hướng bằng cách giả bộ ngoan hiền, đợi tên kia đến gần sau đó ra tay khiến hắn không trở kịp rồi nhanh chóng đẩy Thiên ra ngoài, nó thì bị kéo lại.

Và cuộc chiến vẫn tiếp tục được thực hiện. Trong lúc tấn công, nó bị thương ở cánh tay do một thanh sắt được tên cầm đầu đập mạnh vào. Tuy nhiên, nó vẫn rất bình thản; đúng lúc bọn họ có chút sơ suất, nó lại đứng bên cạnh cánh cửa nên Thiên đã nhanh tay kéo nó ra ngoài rồi hai người cùng chạy thật nhanh. May mắn chú Bạng Hổ lái chiếc ô tô chở Khải và Nguyên đã đến kịp. Nó và Thiên phóng vụt lên xe mà thở hổn hển.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc, bọn họ đang đuổi theo…với một tốc độ kinh hoàng.

-Chú ơi chú chạy nhanh một chút được không ạ, chúng ta đang bị đuổi theo – Nguyên Nguyên

-Rất tiếc mấy đứa ạ, chú không thể chạy nhanh hơn được. Chú sợ tay lái không vững sẽ dẫn đến nguy hiểm

-Vậy thì phải làm sao giờ, chúng ta sẽ bị tóm mất – Khải Ca bắt đầu lo lắng

-Chú để con cầm lái cho – nó di chuyển lên hàng ghế trước nắm lấy tay lái

-Con làm được không – chú Bạng Hổ ái ngại nhìn nó

-Chú cứ tin ở con, mọi người thắt dây an toàn vào, giữ cho thật chắc đấy – nó nói rồi ngồi xuống bắt đầu điều khiển xe

-Cậu làm được không vậy – Nguyên lo lắng hỏi

-Chắc là được. Hồi tớ còn trong nước ba tớ đã chỉ cho tớ cách chạy cũng như cách thoát thân khi gặp nguy hiểm là phóng nhanh vào các con đường có nhiều khúc cua để cắt đuôi. Và lần này là lúc tớ phải thực hành những lời ba đã dạy

-Vậy tức…tức là …đây là lần đầu cậu chạy xe hả – Nguyên

-Đúng vậy

-Hảaaaa – ai trong xe cũng bị câu nói của nó dọa cho chết khiếp. Mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể.

Chiếc xe bắt đầu tăng tốc khiến những người ngồi trong đều run sợ, nó chạy rất nhanh, đến khúc cua gấp không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc lên khiến mọi người đã sợ càng sợ hơn. Tuy nhiên, chiếc xe vẫn giữ được độ thăng bằng và đảm bảo an toàn cho mọi người. Sau cái cua đó, nó vẫn tiếp tục tăng tốc chạy thẳng vào những con đường quanh co, lắm gấp khúc trước mặt với mục đích cắt đuôi được họ. Nó vừa lái vừa phải khống chế cơn đau từ vết thương trên cánh tay kia, vừa phải trấn an mọi người, lại còn vừa đánh một trận sinh tử nên hiện giờ nó thực sự rất mệt ák. Và cuối cùng ông trời đã không phụ công sức của nó khi những chiếc xe kia đã bị cắt đuôi do cố đuổi theo nó mà liên tiếp gặp phải những khúc cua gấp dẫn đến liên tiếp giảm tốc độ làm mấy chiếc xe sau vẫn ở tốc độ cao nên …tự tông nhau mà mất dấu.

-Thiên Lam cậu làm được rồi, cậu đã cắt đuôi được họ – Vương Nguyên thông báo tin vui cho tất cả mọi người

-Phù cuối cùng cũng được – nó thở dài, dừng xe lại. Trả lại tay lái cho chú Bạng Hổ rồi xuống hàng ghế dưới. Hiện tại nó đã mệt lắm rồi, vết thương trên tay cũng càng ngày càng đau nhưng không muốn mọi người lo lắng nên nó cố tỏ ra không có gì.

-Cậu không sao chứ – Thiên lo lắng cho nó

-Tớ không sao, chỉ là hơi mệt thôi.– nó nói mà miệng nở nụ cười nhạt

-Xin lỗi cậu, vì tớ mà cậu ra nông nỗi này. Cậu đã rất vất vả để cứu được tớ – Thiên nói mà lòng xót xa khi thấy hình ảnh của nó bây giờ

-Tớ không sao, tớ vẫn khỏe mà. Cậu cứ coi như tớ đền ơn cậu những lần trước cậu đã cứu tớ. Nhưng lần này có vẻ như đã mạo hiểm quá rồi – nó cười nhẹ rồi gục đầu vào thành xe

-Dựa vào vai tớ nè – cậu kéo nó nằm lên vai mình mà vô tình chạm phải vết thương làm nó đau rát nhưng nó vẫn cố gắng để cậu không nhận ra…

Một lúc sau đã đến nhà nó, Thiên đưa nó vào phòng rồi trở ra. Trên đường về, Thiên kể hết mọi việc cho Khải Ca, Vương Nguyên và chú Bạng Hổ nghe. Ai nấy đều khâm phục và thầm cảm ơn nó đã cứu Thiên.

Về phần nó, sau khi chiếc xe chở 3 chàng TFBOYS đi, nó lấy hộp y tế và bắt đầu sơ cứu vết thương. Vết thương này có vẻ khá nặng làm tay nó sưng đỏ mà trở nên đau rát. Nó nhẹ nhàng sát trùng rồi thoa thuốc lên vết thương và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để mai còn đến trường.

---Quay lại chỗ bọn bắt cóc---

-Các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả. Hai lần để cô ta chạy thoát là sao hả – Ngọc Liên tức giận quát

-Tiểu thư tha lỗi – tên cầm đầu cúi đầu, mấy tên đàn em sau cũng làm theo

-Các ngươi làm không được việc xong cứ xin lỗi là xong hả. – Ngọc Liên tức giận bỏ đi

“Nguyễn Hoàng Thiên Lam, cô đã trốn thoát được hai lần rồi. Tôi sẽ không để cô yên đâu. Chờ một thời gian nữa thôi, chuyện này sẽ tái diễn thôi” dòng suy nghĩ ác độc của Ngọc Liên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.