Hoàng Hậu mang thai, trong hậu cung đều có người vui có kẻ buồn.
Vui
giống Tô quý tần, Trang phi loại này tính toán bám Hoàng Hậu, buồnnhư
Thiên tiệp dư, Đức phi nghĩ chính mình sinh lại không sinh được mụn con
cái nào.
“Nương nương, người phải thoải mái chút, với sắc đẹp cùng tài năng của người, sau này làm sủng phi sáu cung cũng không phải là chuyện xa xôi.” Hương Dương đưa cho Đức phi một cốc trà, nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
Đức
phi thở dài, mi tâm hơi nhă, giơ tay ngăn ly trà nói: “Ngườihiểu cái
gì, ta nếu không được Bệ hạ sủng ái, Dương gia nhất định sẽ gặp tai
họa.”
Hương Dương im lặng, bưng ly trà nhìn Đức phi, nói: “Nương
nương yên tâm, ngài ưu tú như vậy, chẳng qua hiện tại Bệ hạ chưa chú ý
đến ngài, đến sau này...”
“Nương nương, Trương tần đến.” Hương Mai tiến vào bẩm báo, Hương Dương còn đang nói dở thì ngậm miệng lại.
“Mời
tiến vào.” Đức phi nói, rồi điều chỉnh một chút biểu tình trên mặt,
nhận lấy ly trà trong tay Hương Dương, liếc nhìn nàng nói: “Nhớ kỹ,
những lời đó đừng bao giờ nói nữa.”
Hương Dương khom người xuống nói “Vầng.”
Giữa
lông mày Trương tần là một vẻ buồn man mác, làn da trắng mịn, giống như
là bị bệnh, lại thêm một đôi mắt ảm đạm, cả người đều là vẻ mặt ưu sầu,
không có chút vui vẻ nào. Nàng khom người chào Đức phi, thì nghe thấy lời Đức phi trách cứ vang lên,” Ngươi có thể thay đổi khuôn mặt luôn âu sầu không, ngươi nhìn cái bộ dạng này của mình thì có thể tranh sủng ái của Bệ hạ sao?”
Nghe vậy, con mắt Trương tần lóe lên, vẻ mặt lại ảm đạm hơn, “Ta cũng chỉ như thế này, Đức phi tỷ tỷ không nên nói nữa.”
Đức phi liếc xéo nàng, “Ta không muốn quản ngươi, ngươi ở trong cung này sống hay chết ta đều không quan tâm. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, chuyện lúc trước ngươi nói với ta, có còn nhớ không.”
Trương
tần chợt ngẩn người, lập tức đứng dậy xách váy quỳ trước Đức phi,
“Thiếp nhớ rõ, nếu không phải lức trước nương nương cứu giúp, thiếp sợ
đã sớm chết rồi, cho nên... chỉ cần nương nương phân phó, thiếp cho dù
vào nước sôi lửa bỏng đều vì nương nương mà hoàn thành.” Bộ cung trang hoa hạnh nở rộ nàng mặc trải trên mặt đất, giống như một bông hoa hạnh nở rộ, lại run rẩy giống như là cánh hoa rơi.
Đức phi từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi nhếch lên, đứng dậy tự tay nâng Trương tần lên, “Ngươi làm cái gì vậy, bản cung
cũng không phải bảo ngươi làm chuyện gì cửu tử nhất sinh.” Nàng vỗ tay
Trương tần, vẻ mặt ôn hòa, nhìn nàng cười nói: “Nhưng mà có câu nói này của muội, tỷ tỷ cũng yên lòng, nếu về sau có chỗ tốt cho muội, bản cung sẽ nhất định nhớ đến muội.”
Trương tần căn thẳng thần kinh cũng không dám thả lỏng, cho dù là ở trong Ngọc Trinh cung
mát lạnh, lúc này nàng cảm giác như trong này nóng nực, trên trán là
một lớp mồ hôi mỏng, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, nàng há miệng, âm
thanh lại có chút ngập ngừng, “Thiếp... nhất định không phụ tỷ tỷ nhờ cậy.”
Dường
như trong không khí đều là cảm giác áp bách, Trương tần lắng nghe âm
thanh đơn điệu ve kêu bên ngoài, trong lòng bất ổn bước ra khỏi Ngọc
Trinh cung.
--- ------ ------ ------ ---
Luyện Nguyệt Sênh bận việc đến trưa, khó có thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn cơm, đến bên bàn sách tìm quyển sách du ký, vậy mà không tìm thấy quyển sách kia.
“Cái đó...” Hồng Tư bước đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, quyển sách đó đã bị Bệ hạ cầm đi lúc sáng rồi ạ.”
Động tác Luyện Nguyệt Sênh ngừng lại, chậm rãi nhìn Hồng Tư, khẽ nhíu mày, hỏi: “Hắn cầm đi?”
Hồng Tư gật đầu, “Đúng vậy, sáng nay sau khi Bệ hạ thu thập xong, phân phó Triệu công công cầm quyển sách đó đi cùng.”
Luyện Nguyệt Sênh trong lòng suy nghĩ, cái này Cảnh Diễm lại muốn làm cái quái gì?
Cũng
vào lúc này, trong Tuyên Chính điện, Cảnh Diễm chính vẻ mặt âm trầm
nhìn quyển sách lấy từ chỗ Luyện Nguyệt Sên, bởi vì theo thói quen, có đến mấy lần hắn đều nghĩ lấy bút son ở bên cạnh đánh dấu.
”Bệ hạ, bệ hạ.” Triệu Hoài Sinh gọi người, “Ngài có nghe thấy nô tài nói chuyện sao?”
Cảnh Diễm hơi giật mình, bỏ bút son đang cầm trong tay xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, Triệu Hoài Sinh lại là nhăn mi thành cái chữ Xuyên (川), “Bệ hạ, ngài nên đi thăm Hoàng Hậu nương nương.”
”Trẫm không đi.” Cảnh Diễm vẻ mặt quan tâm.
Triệu Hoài Sinh liền khuyên nhủ: “Bệ hạ, đây không phải là chuyện ngài có nguyện ý hay không, nếu Hoàng Hậu nương nương đã có thai, ngài phải làm dáng thôi ạ.” Cho dù ngài không thích Hoàng Hậu.
Câu cuối cùng Triệu Hoài Sinh nuốt vào trong bụng.
Con
ngươi Cảnh Diễm khẽ nhúc nhích, dường như ở cân nhắc cái gì, Triệu Hoài
Sinh yên lặng hầu ở bên cạnh, ngự tiền nữ quan Bích Sa bưng ly trà tiến
vào điện, Triệu Hoài Sinh ngăn cản lại, hắn đem nước trà nhận lấy, sau
đó nhẹ chân nhẹ tay đem trà trái bưởi hoa lài thanh nhiệt giải khát để
lên long án.
Bích Sa thấy thế, cầm lấy khay, lặng yên không tiếng động lui xuống.
Cảnh Diễm suy nghĩ hồi lâu, hạ mắt, bỏ bản du ký để sang bên cạnh, trong thanh âm có vài phần không tình nguyện “Được rồi; Trẫm đã biết, buổi tối Trẫm lại đến.”
Vì vậy Triệu Hoài Sinh vui mừng cười.
Triệu Hoài Sinh chiếu cố Cảnh Diễm từ khi còn bé, trước mặt Triệu Hoài Sinh, đế vương thường ngày vui buồn không lộ, mới có thể để lộ một ít cảm xúc ra ngoài.
Tay
Cảnh Diễm cầm sứ men xanh ly trà, ngón trỏ vuốt ve đường vân trên ly
trà thượng Lưu Vân, dường như lại trầm tư, “Lúc ấy ngươi xem vẻ mặt
Thiên tiệp dư như thế nào.” Hắn bình tĩnh lạnh nhạt nói.
Triệu Hoài Sinh sững sờ, nghĩ lại một chút, nói: “Lúc ấy Thiên tiệp dư cúi đầu, nô tài cũng không có nhìn rõ, nhưng là Thiên tiệp dư thật sự là có chút mất hứng.”
Chén
trà vừa dính miệng lại rời miệng, vẻ mặt hắn hơi phiền muộn than nhẹ
một tiếng, lại không nói gì. Nhưng là Triệu Hoài Sinh biết, Thiên tiệp
dư theo Hoàng Đế lâu như vậy, lại vẫn luôn không sinh được nhất nam bán
nữ nào, lần này Hoàng Hậu mang thai, không cần nghĩ đều biết trong lòng
Thiên tiệp dư chán nản ra sao.
Thật ra, Triệu Hoài Sinh luôn không thích Thiên tiệp dư, một cung nữ thượng vị phi tử, chỉ nói đến thân phận thôi, hắn liền cảm thấy Thiên tiệp dư không xứng với Hoàng Đế.
Cảnh
Diễm không nói gì nữa, bỏ ly trà xuống, lần nữa lại cầm một sổ con xem,
lần này chiếc bút son hắn cầm rốt cuộc bắt đầu ở mặt trên viết viết vẽ
vẽ.
Triệu Hoài Sinh hầu hạ Cảnh Diễm đã lâu vậy mà có
lúc còn không biếttrong lòng hắn nghĩ gì, nhất là sau khi hắn đăng
cơ. Tâm tư liền càng thêm thâm trầm, càng thêm làm cho người ta không
nhìn thấu. Hiện tại Cảnh Diễm tâm tình không được tốt, có lẽ vẫn rối rắm chuyện Hoàng Hậu nương nương, vậy mà còn không thể đi gặp người mình thương, hoàng đế cũng quá đau khổ đi.
Nghĩ tới điều này Triệu Hoài Sinh liền nhướn mày, không hiểu vì sao lại cảm thấy Hoàng Hậu nương nươngvẫn còn có hy vọng.
Đến đêm Cảnh Diễm giá lâm Phượng Tê cung, sau khi oán trách một ngày 'Bệ hạ sao vẫn chưa đến' Hồng Tư mặt mày rạng rỡ đem Hoàng Đế nghênh vào Phượng Tê cung.
Mỗi khi Cảnh Diễm đến, đế hậu hai người liền chỉ ngồi, không nói cái gì, thật ra cũng không có gì để nói.
Cảnh Diễm vẻ mặt nhàn nhạt, nói, “Thuốc dưỡng thai dùng tốt chứ?”
Luyện
Nguyệt Sênh dịu dàng cười, đáp: “Hồi bệ hạ, bởi vì còn chưa chẩn đoán
chính xác, cho nên thuốc dưỡng thai cũng không dám dùng linh tinh, bởi
vậy cũng chưa dùng.” Nàng vẫn còn nhớ việc hắn không nói tiếng nào mà
cầm quyển truyện của nàng đi đâu.
Cảnh Diễm nhướn đôi mày đẹp
lên, nói: “Không quan tâm đến việc chuẩn đoán chính xác hay không, thuốc
dưỡng thai nên dùng thì vẫn phải dùng.”
Luyện Nguyệt Sênh trong lòng khẽ hừ, mặt không thay đổi nói, “Nếu là thần thiếp không có
mang thai, uống thuốc bổ của thai phụ, đều gây hại cho cơ thể, mong
rằng bệ hạ hãy để sau khi chuẩn đoán chính xác thì thần thiếp lại dùng.”
Cảnh
Diễm đã không còn kiên nhẫn, cảm thấy sắp không duy trì nổi cuộc nói
chuyện này, lập tức khoát khoát tay, nói: “Vậy theo ý nàng là được.”
Nói giống như có
bao nhiêu bất đắc dĩ, rõ ràng người sai là ngươi mà! Luyện Nguyệt Sênh
trong lòng mắt trợn lên, thế mới nói; nàng ghét nhất người nam nhân này!
”Bệ hạ, sách của thần thiếp đâu? Ngài định lúc nào thì đưa trả lại cho thần thiếp.” Luyện Nguyệt Sênh hỏi Cảnh Diễm.
Cảnh
Diễm nghĩ đến bản sách quái đản kia làm mình lạnh hết sống lưng, rồi
lại nghĩ là mình đã khoanh tròn rất nhiều lên quyển kia sách, cho nên
mắt phượng hơi nghiêng nghiêng nhìn Luyện Nguyệt Sênh, “Không phải Trẫm
đã nói là từ nay về sau không cho phép ngươi xem những thứ vớ vẩn đó
sao? Hiện giờ Trẫm cầm đi, nàng còn muốn chất vấn Trẫm?”
Luyện
Nguyệt Sênh con ngươi khẽ chớp, dường như nghĩ là hắn đã nói câu này
rồi, mày nhẹ nhàng nhăn lại, sau lại giãn ra, “Là thần thiếp quên mất.”
Nhìn
bộ dáng nàng ngoan ngoãn vâng lời, Cảnh Diễm trong lòng liền cười, đột
nhiên liền lại nghe nàng nói: “Nhưng là lúc Bệ hạ cầm đi sao không để
người nói với thần thiếp một tiếng.” Hơi nhíu lại mày, tỏ vẻ nàng không
vui.
Cảnh Diễm đột nhiên lại không có tâm tư hàn huyên với nàng, “Bên cạnh ngươi không phải có cung
nhân hầu hạ sao?” Hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái; nói: “Được rồi;
Trẫm tới đây cũng không phải để tranh cãi với nàng, thời gian không sớm
nữa, nghỉ ngơi thôi.”
Hai người nói ba câu không hợp ý, thà không nói còn hơn.
Cảnh
Diễm để Triệu Hoài Sinh hầu hạ, Luyện Nguyệt Sênh đứng dậy tìmquyển
sách, ngồi lên ghế mềm. Mặt Cảnh Diễm tối lại, trong lòng Triệu Hoài
Sinh thở dài, Hoàng Hậu nương nương là một người thông minh, sáng sớm
vừa đấu với hắn nhiều chiêu như vậymà không tốn sức chút nào. Làm sao mà
bệ hạ đến đây, lại không thèm quan tâm đến mọi việc rồi!
Luyện Nguyệt Sênh bình tĩnh, xem sách du kí, Cảnh Diễm đã chuẩn bị xong,muốn lên giường ngủ.
Triệu
Hoài Sinh nhìn hai người, rốt cuộc còn đến trước mặt Hoàng Hậu, nhỏ
giọng nhắc nhở, “Nương nương, đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Hồng
Tư cũng khuyên, “Nương nương, nên nghỉ thôi.” Vừa nói vừa nhìntrộm
Hoàng Đế, “Nương nương, hiện tại ngài không như trước, tiểu hoàng tử
trong bụng cũng cần nghỉ ngơi.”
Nói đến thế, nếu là nàng mà còn
xem nữa; vậy thì lại là nàng không đúng, khóe mắt liếc qua liếc nhìn
Cảnh Diễm ngồi ở đầu giường, thấy khuôn mặt ngàn năm không đổi của hắn,
cuối cùng là bỏ sách xuống, để các cung nữ hầu hạ rửa mặt xong, cũng lên giường.
Luyện
Nguyệt Sênh lên giường, Cảnh Diễm không vội vàng, lạnh nhạt, nhìn không
thấy vui buồn. Luyện Nguyệt Sênh nằm trên giường, mắt mở to không ngủ
được. Cảnh Diễm cũng thế, nhưng nguyên nhân Luyện Nguyệt Sênh không ngủ
được nguyên nhân lại là bởi vì chưa đọc hết quyển sách kia, rõ ràng đã
muốn đến phần đặc sắc nhất!
Hai người đồng thời quay đầu, hai miệng cùng nói nhưng lại không giống nhau.
—— “Nàng quay vào bên trong đi, Trẫm không thích chen chúc, không ngủ được.”
—— “Bệ hạ ngủ trước đi, thần thiếp muốn xem xong quyển sách kia.”