Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta!

Chương 24: Anh thuộc tuýp đàn ông tốt: vợ nói chồng nghe!~~




– Khụ khụ…

Chung Nhạc tỉnh lại, ho sặc sụa, từng ngụm máu đàm bị hắn ho ra từ trong cổ họng. Mà sau lưng, mặt trời và mặt trăng được quan tưởng ra, không ngừng quay xung quanh hắn, nhật nguyệt bảo chiếu không ngừng dưỡng vết thương, luyện máu đen ra, khơi thông khí huyết.

Toàn thân hắn có trên dưới trăm vết thương lớn nhỏ, cơ bắp cũng phần lớn bị xé nứt, sống sót được đã là may mắn. Lúc này hắn gần như bôi toàn bộ Linh Ngọc Cao mang tới từ Kiếm Môn lên trên cơ thể, sau đó dùng Nhật Nguyệt Bảo Chiếu Quyết tăng nhanh quá trình phục hồi thương thế.

– Xương cũng nứt ra rồi…

Hắn soi lục phủ ngũ tạng, xem xét xương cốt, mới thấy sau trận huyết chiến với đám Côn tộc trong sơn động nho nhỏ này, loại sức mạnh kinh người của Côn tộc đã đánh rách lục phủ ngũ tạng, xương cốt đầy vết nứt. Muốn hồi phục như cũ, cần mất ba, bốn ngày.

– Suýt nữa thì mất mạng, vậy mà Tân Hỏa còn bảo ta chơi thêm vố nữa.

Qua thật lâu sau, Chung Nhạc mới chậm rãi đứng dậy, toàn thân đau nhức. Hắn nhìn sơn động, thấy nơi đây rậm rạp thi thể ong độc, Thiên tàm, phải tới hàng nghìn con.

– Đây là do ta làm ra?

Chung Nhạc hít vào một hơi khí lạnh, nghĩ mà thấy sợ hãi. Nếu hắn không dốc sức quên thân chiến một trận, có lẽ giờ đã bị đám Côn tộc này ăn cho ngay cả xương cũng không còn rồi.

– Với trạng thái hiện giờ, ta mà gặp một hay hai con Côn tộc nữa là chắc chắn sẽ bị giết chết. Thôi cứ tạm thời ở lại nơi đây, chờ thương thế phục rồi, với lại…

Hắn nhìn thi thể của đám Thiên tàm, ong độc với con kim ngô trưởng thành đang chất đống trong động:

– Số lượng linh châu trong cơ thể đám Côn tộc này không phải là ít, nhiều như vậy không thể mang theo người, ta cũng cần thời gian để hấp thu linh châu, luyện nên Ngũ Hành kiếm khí!

Chung Nhạc lập tức khiến Long tướng kiếm khí bay ra chỗ cửa hang, cắt roẹt qua một khối núi đá trên cửa hang, che hang động này lại.

– Không biết nhiều linh châu thế này thì bao giờ mới hấp thu hết mà luyện thành kiếm khí?

Chung Nhạc rót tinh thần lực, lập tức đám thi thể Côn tộc trong huyệt động nhúc nhích, rồi từng viên linh châu bay ra, đủ các thể loại. Linh châu trong cơ thể ong độc là Thủy linh châu, Mộc linh châu và Hỏa linh châu chiếm đa số. Trong cơ thể Thiêm tàm thì đa số là Kim linh châu, Lộc linh châu mà Thổ linh châu. Linh châu có lớn có nhỏ, lớn thì to như trứng ngỗng, nhỏ thì như hạt vừng.

Tổng số linh châu là hơn một vạn viên, phần lớn là loại nhỏ, loại to thì chỉ có chừng mấy trăm viên.

Chung Nhạc vận chuyện Đại Tự Tại Kiếm Khí, không ngừng hấp thu các loại linh khí từ trong linh châu, làm lớn mạnh kiếm khí của mình.

Mấy ngày sau, thương thế của hắn đã khỏi hẳn, nhưng hắn không đứng dậy, mà tiếp tục tu luyện. Số lượng linh châu không ngừng giảm xuống. Mà bên cạnh hắn đã xuất hiện bảy đạo kiếm khí, ngoài long tướng kiếm khí và san hô kiếm khí ra thì còn lại là kiếm khí của ngũ hành. Ngũ Hành kiếm khí đã thành hình, uy lực càng lúc càng mạnh.

Thời gian cứ thế trôi di, uy lực của Ngũ Hành kiếm khí đã gần bằng Long tướng kiếm khí, vậy mà Chung Nhạc không hề có ý định ra ngoài. Mà số linh châu trong sơn động đã bị hắn hấp thu hết sạch.

– Tới giờ vẫn chưa thấy đến, xem ra Long Nhạc chết trên đường tới đây rồi.

Trước cung điện của Yêu Thần Minh Vương, Ngư Huyền Cơ quay đầu nhìn, không thấy tung tích Chung Nhạc đâu, lắc đầu nói:

– Sống sót đều đã tới đây, mà không tới thì đã vùi thân trong rừng rậm. Không ngờ chỉ là một mảng rừng rậm, lại khiến nhiều cao thủ Yêu tộc ta phải chết như vậy…

Trên một trăm lẻ tám bậc thang ở trước cung điện của Yêu Thần Minh Vương, đám người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ đã đi được hơn tám mươi bậc, cách cung điện không còn xa.

Phía sau bọn họ có một toán Luyện khí sĩ khác, tới sau. Trong toán người này có cả Khổng Ban, kết minh với nhau để cùng phá giải phong cấm trên thềm đá.

Đám người Đằng Vương cực khổ phá cấm, đi qua liền xóa đồ đằng văn phá cấm đi, tất nhiên không tốt bụng gì mà để lại cho đám người Khổng Ban. Đám người kia cũng không có câu oán hận nào. Dẫu sao ở nơi đây, mọi người đều phải cạnh tranh với nhau. Nếu đám người Đằng Vương để lại đồ đằng văn, bọn họ còn sợ đám người Đằng Vương động tay động chân ám toán bọn họ.

Hai nhóm người cộng lại cũng chỉ có mười bốn. Lần này Yêu tộc để hơn sáu mươi Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh tiến vào bí cảnh, không ngờ chỉ một khu rừng đã khiến hơn năm mươi vị cường giả ra đi.

Từng ngày lại từng ngày trôi đi. Hơn mười ngày sau, đám người Đằng Vương, Hồ Thất Muội, Ngư Huyền Cơ lại phá giải thêm được hơn mười bậc thềm đá nữa, cách cửa cung điện chỉ còn tám bậc thềm. Ai nấy đều kích động, và rồi cố gắng bình tĩnh trở lại.

Một vị Luyện khí sĩ cười nói:

– May là chúng ta liên thủ, chứ nếu một mình đi lên nơi này, chắc phải mất mấy năm mới lên được tới chỗ này, mà lúc nào cũng sợ mất mạng!

– Thánh thành chủ quả nhiên lợi hại. Năm đó ngài một mình tới đây, lại có thể vào được Yêu Thần Minh Vương cung mà lấy được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương, thật đúng là thần thánh!

Đằng Vương lắc đầu:

– Năm đó không phải chỉ có một mình Thánh thành chủ tới nơi này. Năm đó số Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh cùng Thánh thành chủ vào Hắc Sơn bí cảnh này là không ít, nhưng người sống sót cuối cùng chỉ có một mình ông ấy. Bằng vào thực lực năm đó của Thánh thành chủ, không có cách nào vào Yêu Thần Minh Vương cung, cũng phải liên thủ với các Luyện khí sĩ khác.

– Các vị, tiếp tục cố gắng, tranh thủ vào trong cung điện sớm nhất có thể!

Đám Yêu tộc này bừng bừng nhiệt huyết, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu. Lại mấy ngày sau, một trăm lẻ bảy bậc thềm đã bị toán người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ phá giải, chỉ còn bậc thềm cuối cùng.

Hồ Thất Muội quay đầu nhìn, vẫn không thấy Chung Nhạc xuất hiện, không khỏi lắc đầu:

– Xem ra Long Nhạc chết thật rồi, thật đáng tiếc cho vị cao thủ này.

– Dù hắn có còn sống thì cũng chẳng làm được gì.

Ngư Huyền Cơ nói:

– Hắn chỉ có một mình, muốn phá giải thềm đá là chuyện quá ư khó, không thể nào làm nổi. Mà chúng ta đã đi đến nơi đây, tất nhiên không thể nào quay lại giúp hắn được. Huống chi chúng ta cũng không thân thiết tới mức độ ấy.

Hồ Thất Muội gật đầu.

Phong cấm trên thềm đá cuối cùng rất phức tạp, khó hơn một trăm lẻ bảy phong cấm trước rất nhiều, mà thời gian tiêu phí vào việc phá giải nó cũng lâu hơn. Đám người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ đều là người có tài trí tuyệt vời, mất ba bốn ngày mới nắm rõ được xu thế biến hóa của đồ đằng văn trong phong cấm, nhưng muốn dùng đồ đằng văn để khắc chế sự vận chuyển của phong cấm thì cần thêm thời gian.

Mấy ngày nay vì phá cấm, bọn họ đều suy nghĩ nát óc, giờ thành công đang ở ngay trước mặt, ai nấy đều vui mừng.

Bỗng một vị Luyện khí sĩ kinh ngạc kêu:

– Ô, lúc này vẫn còn Luyện khí sĩ sống sót ra khỏi rừng rậm?

Hồ Thất Muội quay đầu lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc đeo một thanh đao lớn đang cất bước đi tới, chỉ chốc lát đã tới trước thềm đá, nàng khẽ hô:

– Long Nhạc, hắn còn sống!

Ngư Huyền Cơ vội quay lại nhìn, quả nhiên là Chung Nhạc, không khỏi lắc đầu:

– Hắn tới chậm rồi! Nay chỉ còn một mình hắn, không có Luyện khí sĩ tương trợ, hắn không cách nào phá giải được phong cấm trên thềm đá. Nay Yêu Thần Minh Vương cung đã không còn liên quan gì tới hắn nữa.

Những Luyện khí sĩ Yêu tộc khác đều gật đầu đồng ý. Bởi muốn một mình tự leo lên một trăm lẻ tám bậc thang này là chuyện không thể nào làm được. Lượng tri thức và đồ đằng văn phải sử dụng tới vô cùng phức tạp, Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh không thể nào có được nguồn kiến thức phong phú như vậy.

– Nếu chỉ dựa vào một người mà đi được lên hết một trăm lẻ tám thềm đá này, cần chúng ta làm gì nữa?

Một tay Luyện khí sĩ tự phụ:

– Hắn tên là Long Nhạc hử? Tới trễ như vậy, chứng tỏ tu vi thực lực cũng thường thôi. Hắn không bước lên thềm đá còn được, chỉ cần đặt chân lên là chắc chắn sẽ chết rồi. Có khi hắn chẳng nhìn ra được phong cấm trên thềm đá ấy chứ!

Ngư Huyền Cơ bỗng thấy Chung Nhạc lại nhấc chân bước lên bậc thềm thứ nhất, vội hô to:

– Long Nhạc huynh cẩn thận, trên thềm đá có phong cấm!

Vị Luyện khí sĩ kia cười lạnh:

– Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, hắn quả thật không nhìn ra rằng trên thềm đá có phong cấm!

Gã còn chưa nói xong, Chung Nhạc đã đặt chân phải lên bậc thềm thứ nhất. Ngư Huyền Cơ run rẩy, dường như nhìn thấy Chung Nhạc bị phong cấm ở bậc thứ nhất hóa thành một bãi nước mủ. Mà đúng lúc này, Mộc khí dưới chân Chung Nhạc lưu chuyển, hóa thành hoa văn đồ đằng văn kỳ lạ mà huyền diệu, hoàn toàn khắc chế phong cấm trên bậc thềm thứ nhất, khiến phong cấm không thể vận chuyển mà bình an đứng đó.

Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều thở phào một hơi, còn chưa kịp định thần, đã thấy Chung Nhạc nhấc chân đi lên phong cấm thứ hai. Hai vị Luyện khí sĩ đều run sợ không thôi.

Tay Luyện khí sĩ kia thấy Chung Nhạc còn sống đi lên bậc thềm thứ nhất, mặt đỏ bừng, vội to giọng nói:

– Đi được lên bậc thềm thứ nhất là do hắn may mắn mà thôi, chứ bậc thứ hai sẽ không đơn giản như vậy, hắn chắc chắn sẽ chết… Ố!

Chung Nhạc đã đặt chân xuống thềm đá thứ hai, Thổ linh khí tràn ngập bên dưới chân trái, hóa thành đồ đằng văn vàng óng ánh, rồi hắn lại nhấc chân đi lên bậc thềm thứ ba.

Tên Luyện khí sĩ kia nghẹn họng trợn trừng mắt ra nhìn. Lúc này Chung Nhạc từng bước đi tới, mỗi khi hạ chân xuống đều có đồ đằng văn tương ứng bay ra từ dưới chân, phủ lên thềm đá, che lại phong cấm bên trong thềm đá, làm cho phong cấm không thể bùng nổ.

Hắn thảnh thơi bước ra từng bước, đi lên từng chút, không lâu sau đã đi được mấy chục bậc thềm, lướt qua bên cạnh đám người Khổng Ban. Đám Luyện khí sĩ đều liếc mắt nhìn, mà Chung Nhạc cứ đi thẳng qua người bọn họ, không hề dừng lại chút nào.

Không lâu sau, Chung Nhạc đi lên bậc thềm thứ một trăm lẻ bảy, nghiêng đầu nhìn vị Luyện khí sĩ kia, hiếu kỳ hỏi:

– Huynh đài, vừa nãy ngươi nói gì thế? Ta nghe không rõ.

Vị Luyện khí sĩ kia mặt đỏ bừng, á họng không nói được câu nào. Mãi một lúc lâu sau, gã mới cười lạnh và nói:

– Long tộc, ngươi kiêu ngạo cái gì chứ? Chẳng qua là ngươi trốn trong rừng rậm lén lút nhìn cách bọn ta phá cấm, giờ chạy ra thì tỏ ra oai phong gì chứ? Nếu có giỏi thì ngươi đi qua bậc thềm cuối cùng này đi!

– Nào có đáng gì?

Chung Nhạc sải bước đi lên bậc thềm cuối cùng, cất bước đi vào Yêu Thần Minh Vương cung đang mở rộng cánh cửa. Còn trong thức hải của hắn, Tân Hỏa kinh ngạc nói:

– Phá giải cái phong cấm đơn giản này có gì mà đáng ngạc nhiên? Nhạc tiểu tử, chúng ta nên quay lại sửa phong cấm, tăng chút độ khó để bọn chúng biết phong cấm khiến người ta tuyệt vọng là như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.