Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 46: Điềm báo




Các loại đan giải độc kia thật sự là quá kém, ngay cả tác dụng áp chế độc trong cơ thể nàng cũng không được, chứ đừng nói chi đến giải độc.

Kiếp trước nàng đã học y từ nhỏ, đối với luyện dược đã thuộc đến làu làu, mười bốn tuổi nàng đã đạt đến cảnh giới Y Thánh, xem ra bây giờ nàng cũng chỉ có thể đi theo nghiệp cũ, Luyện Dược Sư hình như rất được hoan nghênh ở đây.

Không mua được đan dược thích hợp, Mộ Dung Phong chỉ có thể mua một ít dược liệu phổ thông có thể áp chế độc tính tạm thời, với lại bây giờ nàng cũng không có dị hỏa, dù luyện dược cũng luyện không ra được đồ gì tốt.

Chỉ khi tìm được dị hỏa thần kì trong thiên địa và phải có tài năng luyện chế tốt mới có thể tạo ra đan dược có công dụng mạnh.

Sau khi Mộ Dung Phong trở lại Mộ Dung gia, hạ nhân cũng không ai dám coi khinh nàng nữa, người đã bị đánh là do bạo lực của nàng, còn người không bị đánh mà cũng sợ là vì nàng có bản lĩnh dám lui hôn Thái tử trước mặt nhiều người.

Một người ngay cả Thái tử cũng không nể mặt, tuy bọn họ vẫn chưa chứng kiến được các tài năng khác của nàng, nhưng vẫn có thể làm cho bọn họ cảm thấy cố kị nàng.

Vào hậu viện, Mộ Dung Phong đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Thanh Linh cách đó không xa đang đi tới.

Mộ Dung Thanh Linh tất nhiên cũng thấy được Mộ Dung Phong, nàng nhanh chóng đi về phía Mộ Dung Phong, cười trào phúng: “Biểu muội không phải luôn muốn gả cho Thái tử sao? Sao lại đột nhiên từ hôn?”

“Ta là thành toàn cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm kích ta?” Mộ Dung Phong cười đến rạng rỡ, ngọt ngào.

Ý bên trong nghĩa là, nếu không phải do ta chủ động từ hôn, ngươi sao có thể được làm Thái tử phi, hơn nữa vị trí Thái tử phi đó là ta khinh thường giữ, ngươi cũng chỉ là nhặt lại thứ ta không cần mà thôi, cho nên không cần cuồng ngạo trước mặt ta.

Mộ Dung Thanh Linh đầu tiên là sửng sốt, khi hiểu được hết ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Phong, vừa thẹn lại vừa giận, cha nàng là gia chủ của Mộ Dung gia, từ nhỏ nàng đã nhận hết tất cả các loại sủng ái và nịnh nọt của Mộ Dung gia, chưa bao giờ chịu qua tình cảnh như thế này.

Từ nhỏ đến giờ, nàng luôn ganh tị với Mộ Dung Phong, vì sao nàng ta rõ ràng là một dã loại, lại có thể có hôn ước với Thái tử, lớn lên lại ngày càng xinh đẹp.

Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Linh một cái, tiêu sái đi về phía tiểu viện của mình.

“Nương, hai ngày sau ta muốn đi ra ngoài, mấy ngày sau mới trở về.” Sau khi về nhà, Mộ Dung Phong nói ra dự tính tương lai với Mộ Dung Vi, nàng muốn đi tìm dược liệu, hơn nữa còn tìm dị hỏa, chỉ có như vậy mới luyện chế ra được đan dược hữu hiệu.

“Phong Nhi, ngươi muốn đi đâu?” Mắt Mộ Dung Phong mang theo lo lắng.

“Đi đến gần rừng và sơn mạch xem một chút.”

“Ngươi đi chỗ đó làm gì? Ngươi đi một mình rất nguy hiểm, nếu mẫu thân vẫn còn năng lực ---” Nói tới đây, trong mắt Mộ Dung Vi bùng lên lửa giận hừng hực, chưa bao giờ, nàng cảm thấy bản thân vô dụng và hận thù đến thế.

Mộ Dung Phong nắm chặt tay Mộ Dung Vi, cười nhạt nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, ta đi tìm dị hỏa và dược liệu, nói không chừng ta sẽ nhanh chóng luyện chế ra được đan dược chữa khỏi kinh mạch tay chân cho ngươi.”

“Phong Nhi, ngươi ngươi ngươi ---- ngươi còn biết luyện dược sao?” Mộ Dung Vi trừng lớn mắt khó tin hỏi, phải biết Luyện Dược Sư ở đại lục Cửu U này rất hiếm hoi và trân quý.

Nhìn thấy Mộ Dung Phong gật đầu, Mộ Dung Vi nuốt nước miếng ừng ực một cái, sau đó yên tâm cười, nàng thật hãnh diện vì có một nữ nhi như vậy.

Buổi tối, sau khi chờ mọi người đều đi vào giấc ngủ, Mộ Dung Phong ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ rậm rạp tron viện, hấp thu tinh thần lực phát ra từ vạn vật để tu luyện.

Đây là phương thức nàng tu luyện ở Hoa Hạ, không ngờ thế giới này cũng có tinh thần lực như thế giới của nàng.

Phương thức hấp thu tinh thần lực của vạn vật để tu luyện này ở Hoa Hạ này, chỉ có duy nhất mỗi Mộ Dung Phong biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.