Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 40: Khiên thủ phóng thủ* (nắm hay buông)




Ăn điểm tâm xong, Mộ Dung Phong ngồi trong phòng yên tĩnh tu luyện, đối với nàng mà nói, tu luyện võ giả nàng đã cực kì quen thuộc.

Tu luyện võ giả có mấy bước, đầu tiên là cảm nhận được khí, cái gọi là khí ở đây chính là linh khí trong thiên địa, linh khí chia làm 5 nguyên tố lớn: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Người bình thường chỉ có thể cảm nhận được một loại nguyên tố, người đặc thù sẽ có hai ba loại, còn người cảm nhận được cả năm loại chính là kẻ biến thái.

Mà nàng lại vừa vặn chính là một trong những kẻ biến thái đó.

Cảm nhận linh khí xong lại lấy khí dưỡng hồn, lấy hồn luyện phách, khí dưỡng thân thể, sau khi thân thể trở nên mạnh mẽ mới luyện nội công, cho đến khi đạt được nội lực cường đại.

Phương thức tu luyện như vậy là việc Mộ Dung Phong luôn phải làm ở kiếp trước. Ở Hoa Hạ, nàng mới mười bốn tuổi đã đạt đến cấp Thái Cổ của cảnh giới Thiên Tiên, đưa mắt nhìn lại các thế hệ tuổi trẻ trước đây và hiện tại của Hoa Hạ, điều này xưa nay chưa từng có.

Bây giờ mà muốn tu luyện lại đến cấp Cổ Cảnh của cảnh giới Thiên Tiên sợ là không dễ dàng.

Tu luyện một hồi, Mộ Dung Phong nhận ra căn phòng này không phải là nơi tu luyện tốt, khi rời khỏi cảnh giới, nàng lại dùng ngân châm đâm vào các huyệt vị trọng yếu trên người để khống chế độc tính không lan tràn.

Hiện tại nàng phải giải được độc, tăng cường khí lực. Chỉ cần có khí lực và tài năng tốt là có thể tu luyện nhẹ hơn chút. Đối với tuổi của nàng thì võ giả cấp bốn cũng không quá kém, nhưng đúng là vẫn còn quá yếu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận bước chân chạy chậm.

“Mộ Dung Phong ----” Một tiếng gào kiêu ngạo ở cửa viện vang lên.

Mộ Dung Phong lại không để ý tới, cho đến khi vị quản gia kia phải tự mình đẩy cửa đi vào, trợn tròn mắt nhìn Mộ Dung Phong ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, nộ khí trên mặt đằng đằng: “Gọi ngươi đấy, không nghe thấy sao? Còn không mau chạy nhanh ra ngoài.”

Ngày thường, hạ nhân không ai đặt nàng vào mắt, không một chút lễ phép, bọn hắn vốn xem nàng cũng là hạ nhân.

“Ngươi gọi ai??” Mộ Dung Phong ngồi như cũ không nhúc nhích.

“Chỗ này còn có người khác sao? Tất nhiên là gọi phế vật ngươi rồi!” Tên quản gia này trước kia rất hay khi dễ Mộ Dung Phong, hôm nay nàng lại dám ngỗ nghịch với hắn, thật sự là không biết sống chết. Nếu không phải lát nữa nàng ta phải đi gặp gia chủ, hấn đã sớm ra tay đánh nàng.

“Phế vật?” Mộ Dung Phong câu môi cười trào phúng nói.

Quản gia vừa định trả lời đúng vậy, đột nhiên đùng đùng hai tiếng, thân mình của hắn trực tiếp bị Mộ Dung Phong đánh bay ra ngoài.

Lưu quản gia tay ôm hai gò má nóng bừng, mắt không thể tin trừng lớn nhìn Mộ Dung Phong đang đi đến trước mặt hắn. Hai tay Mộ Dung Phong chấp phía sau người, chân phải vừa nhấc, dùng sức đạp xuống mặt hắn.

“Ta là ai?” Lời nói lạnh thấu xương

vang lên.

Lưu quản gia bị đánh, đau đớn trên mặt làm cho thân mình hắn không ngừng run rẩy, sợ hãi run run nói: “Mộ, Mộ Dung Phong...”

Hắn vừa nói xong, chân đang dẫm lên mặt hắn cũng dùng sức ấn mạnh lên, nhất thời khiến hắn đau đến chết đi sống lại, nhịn không được khóc lóc cầu xin tha thứ: “Cửu tiểu thư, xin ngươi tha cho ta, về sau ta sẽ không dám nữa.”

Bây giờ hắn đã hối hận đến ruột đều xanh, ai đến giải thích cho hắn biết với, cái phế vật kia sao lại có thể trở nên lãnh huyết vô tình tàn nhẫn như thế.

Sau khi nghe được đáp án vừa lòng, Mộ Dung Phong mới thu chân lại. Lúc Lưu quản gia cho rằng nàng đã bỏ qua cho hắn, nào ngờ Mộ Dung Phong lại vận nội lực, đột nhiên nhấc chân phải lên trực tiếp đá hắn ra khỏi viện.

Hạ nhân đứng chờ Lưu quản gia ở ngoài viện, đột nhiên nhìn thấy một cục tròn to bay ta từ cửa viện, chờ bọn hắn thấy rõ sinh vật đó là gì, người người ngây ra như phỗng.

Lúc bọn họ đang đỡ Lưu quản gia đứng lên, Mộ Dung Phong một thân hồng y đứng ở cửa viện, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ lành lạnh nhìn những người đó, cuồng vọng nói: “Ai không tôn trọng ta như hắn sẽ có kếu cục như vậy, người nào không tin có thể tới thử xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.