Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí

Chương 30: Thất Hoàng Tử Điên Rồi




Mấy chiếc xe tải lớn chuyên chở hàng hóa dừng ở ngoài cửa khu nhà cấp cao, một đám cửu vạn đang vận chuyển những chiếc hòm được đóng gói kín mít vào trong thùng đựng hàng.

Hai chiếc trong đó còn là xe hàng có thiết bị đông lạnh, thường là dùng để vận chuyển hải sản hoặc rau củ quả tươi.

Một đám đàn ông áo đen của hội Inagawa đang cùng bận rộn với cửu vạn, trong đó một người đàn ông có ria mép là chỉ huy.

Ryugasaki đi đến cửa ra vào khu nhà cấp cao, khách sáo cười cười với người đàn ông có ria mép kia, hỏi:

- Chào anh, xin hỏi gia đình này muốn chuyển nhà à?

Người ria mép thấy là một người xa lạ, cảnh giác hỏi:

- Anh là ai?

- Ah tôi là người của công ty môi giới bất động sản, tôi tên là Awafujikyoku, có một khách hàng muốn mua bất động sản bên này, tôi nhìn thấy ở đây có người chuyển nhà nên muốn đến hỏi cụ thể xem.

Ryugasaki cười nói.

Người ria mép khoát tay:

- Không phải chuyển nhà, họ chỉ muốn vận chuyển chút đồ đi thôi, tránh ra, tránh ra! Đừng chặn ngoài cửa nữa!

Ryugasaki cười mỉm nói:

- Xin hỏi anh là chủ nhà nhà này sao? Có hứng thú bán bất động này này không?

Người ria mép trừng mắt:

- Rốt cục mày là người của công ty ngu xuẩn nào thế? Không biết ai ở đây sao? Nơi ở của hội trưởng hội Inagawa, khách hàng của mày muốn mua không?

- Hội trưởng hội Inagawa? Là anh Kiyota sao? Ha ha, ông chủ tôi cũng quen với anh Kiyota, nhưng không ngờ hóa ra anh Kiyota lại ở đây.

Ryugasaki nói.

Người ria mép vừa nghe thấy ông chủ của người này quen Kiyota Jiro, lập tức thần sắc biến đổi.

Gã cũng chỉ là tay chân phía dưới, đâu biết hội bạn bè của ông chủ, nhỡ ông chủ của người này thật sự quen Kiyota thì thái độ của gã phải tốt một chút.

Người ria mép lập tức nhếch miệng cười cười:

- Awafujikyoku đúng không, nếu anh thật sự có hứng thú với căn nhà này thì hãy bảo ông chủ các anh liên lạc với hội trưởng chúng tôi, bây giờ chúng tôi thật sự rất bận, mời anh nhường đường trước được không?

Ryugasaki ôn hòa khoát khoát tay, nói:

- Là tôi đường đột quá, xin hỏi bây giờ hội trưởng Kiyota ở đâu? Nếu ở Tokyo thì tôi có thể bảo ông chủ tôi đi gặp hội trưởng.

Người ria mép cũng không nghĩ nhiều, gật đầu:

- Đúng, ở Tokyo, những hàng này mang đến cho hội trưởng chúng tôi.

Ryugasaki cười tạm biệt người ria mép, sau đó quay về góc đường xa xa, tụ hợp với Liễu Hàn Yên.

- Thế nào rồi?

Liễu Hàn Yên hỏi.

Ryugasaki nói:

- Giống như tôi đoán, phòng thí nghiệm của chúng bị thiêu hủy rồi, chúng muốn đưa một số thiết bị còn lại đến tổng bộ vì tổng bộ của hội Inagawa ở ngay khu vực Roppongi của khu cảng Tokyo.

Nếu Kurozuka đã ở tại bên phía Yokohama thì rất có khả năng chỗ tổng bộ kia là nơi Hắc La Sát ở, chắc Kurozuka cũng phải báo cáo chuyện xảy ra với Hắc La Sát nên tối qua mới vội vàng đến Tokyo.

- Vậy bây giờ chúng ta đi đến tổng bộ của bọn chúng, tôi từng xem tài liệu về hội Inagawa, tôi biết địa chỉ tổng bộ của chúng.

Liễu Hàn Yên nói.

Nhưng Ryugasaki lại bảo cô đợi chút, phân tích nói:

- Cô Liễu, cô không thấy kỳ quái à?

- Cái gì?

- Tối qua chúng ta gây náo loạn lớn như vậy mà thủ hạ của Kurozuka lại an phận vận chuyển hàng chứ không phải đi khắp Yokohama điều tra chúng ta, hơn nữa…cho dù dáng vẻ của tôi khiến chúng không tiện truy đuổi nhưng với diện mạo của cô, chắc chắn là bị một số máy quay bắt được, theo lý mà nói phía cảnh sát cũng nên lùng bắt mới đúng.

Liễu Hàn Yên nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, cô lại không bị cảnh sát truy nã?

- Ý anh là… bọn Kurozuka cố ý đè mọi việc xuống?

Ryugasaki gật đầu:

- Tôi nghĩ cũng chỉ có khả năng này thôi, chúng cũng gây áp lực cho phía cảnh sát, không cho cảnh sát tham gia vào bàn cờ này. Nói trắng ra là chúng nhận định vì báo thù cho mẹ mình, cô Liễu sẽ lại tìm đến cửa, vì thế chúng đã bày sẵn Long Môn trận, muốn cô tự chui đầu vào lưới.

Liễu Hàn Yên nhíu mày:

- Cứ cho là như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà dừng tay sao? Anh nhận nhiệm vụ rồi, cũng phải từ bỏ sao?

Ryugasaki cười lắc đầu:

- Đương nhiên không phải, chỉ có điều nếu bây giờ chúng ta tùy tiện vội vã đi động thủ, xông vào tổng bộ của chúng thì đúng là cửu tử nhất sinh. Chi bằng đợi một thời gian, tôi nghĩ cách giả tạo tin cô đã rời khỏi Nhật để chúng buông lỏng cảnh giác.

Đợi đến khi địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối sẽ tìm cơ hội xuống tay, mặc kệ là dùng thuốc nổ mạnh hay là dùng kịch độc, nói tóm lại là phải khiến Hắc La Sát chết…

Mấu chốt là với suy đoán của tôi thì hai chúng ta liên thủ đánh Hắc La Sát cũng chưa chắc đã thắng được, huống hồ còn có Kurozuka và Tuyết Nữ, cứ xông vào như vậy đúng là không ổn.

Liễu Hàn Yên cúi đầu trầm mặc, mắt lộ ra vẻ suy tư.

Ryugasaki sợ Liễu Hàn Yên không nghe lời khuyên của mình, nói tiếp:

- Cô Liễu, tôi biết mối thù của cô đã đợi 15 năm nhưng cũng 15 năm rồi, chẳng lẽ ngay cả mười mấy ngày còn không đợi được ư? Nếu cô đi chịu chết thì tôi sẽ không đi cùng cô đâu, vì cách làm này quá ngu xuẩn.

Liễu Hàn Yên ngẩng đầu, nhìn anh ta:

- Tôi sẽ không đi chịu chết đâu, tôi nhất định phải chính tay đâm kẻ thù, vì thế… tôi đồng ý với kế hoạch của anh.

Ryugasaki nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- May quá, tôi còn lo một người đẹp như cô cứ thế mà hương tiêu ngọc vẫn cơ. Cô Liễu, cô quả là sự kết hợp hoàn hảo của xinh đẹp và trí tuệ…

- Đừng nói những lời nhảm nhí này nữa, tiếp sau đây chúng ta đi đâu?

Liễu Hàn Yên cảm thấy người này càng ngày càng ba hoa.

Ryugasaki chỉ chỉ vào chiếc xe tải ở bên kia đường:

- Đương nhiên là đến Tokyo, nói trắng ra là nếu Thi Ma Môn có thể tìm được chúng ta thì đã sớm tìm rồi.

Bọn chúng cùng lắm là giám sát các sân bay xuất nhập cảnh lớn, bến cảng, cho dù chúng ta ở Tokyo, ngay dưới mắt chúng thì chúng cũng không phát hiện được.

Nhân thời gian này, chúng ta có thể điều tra nhiều hơn về chúng. Chẳng phải cô Liễu khinh công rất tốt sao, làm một lần nữ phi hiệp của thành phố lớn đi?

Liễu Hàn Yên cũng không hiểu phi hiệp là gì, chẳng phải là làm gián điệp sao:

- Vật giá ở Tokyo rất cao, tôi không muốn liên lạc với bạn của mình, làm liên lụy đến cô ấy, tiền anh mang có đủ không?

Ryugasaki nở nụ cười, nhìn vẻ mặt tích cực của Liễu Hàn Yên, hắn vô ý thức muốn thò tay sờ khuôn mặt cô.

Liễu Hàn Yên một hồi bối rối, vội lùi một bước, không để anh ta chạm vào.

- Ấy… ngại quá, tôi thấy cô thế này đáng yêu quá. Đương nhiên tôi có tiền, thẻ ngân hàng của tôi hội Inagawa không giám sát được đâu.

Ryugasaki nói.

Liễu Hàn Yên mấp máy môi dưới, do dự, cuối cùng vẫn nghiêm mặt nói:

- Ina… Kiếm Ma, mặc dù tôi đồng ý với kế hoạch của anh, thời gian này cùng anh hành động nhưng tôi không hy vọng anh đối xử với tôi như vừa nãy, dù là ngôn ngữ hay cử chỉ, nếu không tôi không thể nào cùng hành động với anh.

Ryugasaki sững sờ, không kịp phản ứng, buồn bực nói:

- Đối với cô thế nào? Ngôn ngữ gì?

Liễu Hàn Yên giơ tay lên, chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay mình:

- Anh đã giúp tôi, cứu tôi, tôi rất cảm tạ anh nhưng chỉ là cảm tạ thôi. Tôi đã kết hôn, tôi có chồng rồi, tôi không muốn hắn hiểu lầm gì cả, dù là khi hắn không nhìn thấy.

Vẻ mặt Ryugasaki lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười tủm tỉm quay đầu đi chỗ khác, cuối cùng không nhịn được cười ha hả.

- Anh cười gì…

Liễu Hàn Yên thấy khó hiểu.

Ryugasaki cố nhịn cười, lau nước mắt đang giàn giụa trên mặt, hỏi:

- Cô Liễu có yêu chồng mình không?

Liễu Hàn Yên sửng sốt ngây người, chuyện này chưa từng có ai hỏi cô, bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Bây giờ bị Ryugasaki hỏi, Liễu Hàn Yên nuốt khan, tim bỗng loạn nhịp, mặt nóng lên.

Ryugasaki sốt ruột giục:

- Câu hỏi này rất khó trả lời à? Yêu thì nói là yêu, không yêu nói là không yêu, nếu cô không yêu thì tôi vẫn còn cơ hội…

- Không! Anh không có cơ hội!

Liễu Hàn Yên nói ngay.

- Thế là cô yêu chồng chứ? Ryugasaki cười vui vẻ hỏi.

Liễu Hàn Yên nhìn quanh rồi hạ giọng nói:

- Đây là chuyện riêng, tôi không cần trả lời anh.

- Ái chà, cô cứ nói xem yêu hay không yêu, đơn giản thế thôi có gì đâu phải xấu hổ nhỉ?

Ryugasaki phiền muộn nói.

Liễu Hàn Yên nhìn anh ta với vẻ hồ nghi:

- Sao anh lại quan tâm đến chuyện vợ chồng tôi thế? Hơn nữa có gì đáng buồn cười đâu?

- Ha…

Ryugasaki sờ lên chóp mũi, cười cười.

- Chỉ là tò mò thôi mà… Chà, tiếc thật, hoa thơm đã có chủ, tôi đang cười khổ mà đau lòng như cắt đây, cô không nhìn ra à?

- Không.

Liễu Hàn Yên nói luôn.

Ryugasaki cũng không để tâm, dẫn đầu đi lên phố, nói:

- Đi nào đi nào, đi tìm ngân hàng rút tiền đã rồi ngồi tàu hỏa về Tokyo, may mà tôi chuẩn bị hộ chiếu giả rồi, nếu không muốn ở khách sạn cũng còn lằng nhằng lắm.

Liễu Hàn Yên khẽ thở phào nhẹ nhõm, im lặng đi theo sau.

Nhưng cô rất lấy làm lạ, Ryugasaki vừa đi vừa ngâm nga, dáng vẻ vui sướng đến phát điên, cô chẳng hiểu người này rốt cuộc bị làm sao nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.