Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí

Chương 1: Đế Quốc Trưởng Công Chúa




Editor: Sam Sam - ĐST Team

Buổi tối.

Sau khi ăn tối xong Trì Ngạo Thiên trở lại Kinh thành, mà Ngư nhi quấn lấy Ninh Thi Phàm đòi kể chuyện xưa nên hoàn toàn quên mất Khúc Huyễn Yên cùng Trì Ngạo Dịch rồi…

Khúc Huyễn Yên cùng Trì Ngạo Dịch đã trở về phòng, hai người yên lặng ngồi thật lâu, dường như không hề để ý đến sự tồn tại của đối phương.

Im lặng một lúc lâu, Trì Ngạo Dịch mới yếu ớt hỏi nàng: “Ba năm nay, tại sao không tới tìm ta?

Khúc Huyễn Yên sửng sốt, sau đó cũng giải thích: “Thiếp cho rằng có chết cũng sẽ không còn gặp được chàng nữa… Nhưng không nghĩ tới…

Nhớ lại: 

Lúc nàng nhảy xuống vách đá thì trong đầu không ngừng lặp lại: Trì Ngạo Dịch… Gặp lại sau… Thiếp yêu chàng…

Lúc xuống đến đáy vực thì đột nhiên cơ thể nàng bị một lực kéo lên, nàng kinh ngạc mở mắt ra, đập vào mắt là một nữ nhân mặt y phục trắng, trên mặt mang khăn lụa mỏng ôm nàng bay lên đỉnh núi…

Bởi vì sức gió quá lớn nên nàng ngất đi…

Từ từ mở mắt, đây là nơi nào? Nàng chưa chết sao?

“Tỷ thấy thế nào?”

Một giọng nói vang lên ở trên đỉnh đầu.

Nàng kinh ngạc mở to mắt, là Thi Phàm! Thi Phàm ở chỗ này sao?!

“Tỷ không sao chứ?” Thi Phàm nhìn thấy nàng ngẩn người thì lo lắng hỏi.

Nàng cười một chút rồi đáp: “Không sao.”

“Ừ vậy thì tốt.” Thi Phàm thở phào.

“Thi Phàm, đây là đâu? Là muội cứu tỷ lên sao?” Khúc Huyễn Yên hỏi, bây giờ đầu óc nàng rất trống rỗng…

“Nơi này của Cổ Xích mới xây dựng, không phải muội giúp tỷ mà là sư phụ, bạn tốt của phụ thân muội.” Ninh Thi Phàm kiên nhẫn trả lời nàng, mấy ngày nay tỷ tỷ dọa nàng gần chết. Bị người ta hãm hại mà chính mình cũng không biết!

“Thi Phàm, tỷ muốn về Vương phủ, muội đưa tỷ về được không?”Khúc Huyễn Yên lo lắng hỏi.

Ninh Thi Phàm gật đầu trả lời: “Được thôi.”

“Ai nói được?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa phòng…

Ninh Thi Phàm cùng Khúc Huyễn Yên nhìn sang, đập vào mắt là một lão nữ nhân, bà ấy mang một chiếc khăn che mặt màu trắng.

“Sư phụ?”

“Ừ.” Lão nữ nhân gật đầu rồi sau đó nhìn về phía Khúc Huyễn Yên, thản nhiên nói: “Người là một người như vậy sao? Vì hôn nhân mà quên đi thân tình à?”

“Huyễn Yên không hiểu ý của sư phụ.” Khúc Huyễn Yên không hiểu nhìn bà.

“Trì Ngạo Dịch giết cha mẹ ngươi, vậy mà ngươi có thể sống với hắn sao?”

“Sư phụ, điều này cũng không hoàn toàn trách Trì Ngạo Dịch được…” Ninh Thi Phàm giải thích thay cho Trì Ngạo Dịch, hiện tại nàng vẫn chưa biết rốt cuộc mình với người kia có phải là huynh muội hay không?

“Muốn trở về cũng không phải là không được.” Lão nữ nhân nhàn nhạt nói.

“Chỉ cần để ta trở về thì thế nào cũng có thể!” Khúc Huyễn Yên kiên định.

“Chờ Cổ Xích bang ổn định thì ngươi mới được rời đi.” Lão nữ nhân phân phó.

“Cái gì? Sư phụ, muốn ổn định Cổ Xích bang cũng phải mất ba bốn năm…” Ninh Thi Phàm nhắc nhở, không phải muốn tỷ tỷ chết sao?

“Không được sao?” Lão nữ nhân nhíu mày hỏi Khúc Huyễn Yên.

“Không, đợi Cổ Xích bang ổn định thì ta mới rời đi.” Khúc Huyễn Yên kiên quyết trả lời, nàng không thể quên đi di chúc của phụ thân, nếu đã có cơ hội như vậy thì phải lập tức báo đáp!

--- ---------

“Cho nên… Ba năm liền thiếp không trở về Vương phủ, mấy ngày trước chuẩn bị về thì lại không thấy Ngư nhi đâu…” Nàng âm thầm kể lại toàn bộ sự việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.