Thanh Xuân Dịu Ngọt

Chương 37: 37: Một Phòng




Thời gian ở nơi này lấy buổi tối làm chuẩn.

Khi một tia sáng cuối cùng biến mất, chính là một ngày tiếp theo.

Mà trước lúc trời tối Minh Thù phải giết chết một người để có được một điểm sống sót, bằng không thì hôm nay cô sẽ chết.

Giết người...

Cũng không cần cô tự mình động thủ a.

Bốn người này đối với nơi này cũng rất quen thuộc, rất nhanh liền đưa Minh Thù tìm được hai người lạc đàn.

"CMN! Hôm nay lại chỉ phân được ngần ấy đồ vật."

"Còn không phải tiểu tiện nhân kia, bằng không thì làm sao lại chỉ có ngần ấy."

"Hừ, không biết hắn đã cho Hổ ca mê hồn dược gì, thứ gì cũng đều đưa cho hắn."

Hai người tựa vào góc tường chửi mẹ mắng cha, hoàn toàn không chú ý tới có người tới gần.

Chờ thời điểm bọn hắn phát hiện đã không kịp, trong nháy mắt ngã xuống đất, tầm mắt chỉ nhìn thấy có một thân ảnh từ ngã rẽ chậm rãi đi tới, cùng thiếu niên đang hốt hoảng theo phía sau.

"Haha, cái đồ chơi này dùng thật tốt."

"Đây mới gọi là vũ khí, thứ trước đó dùng quả thật chính là rác rưởi."

Lão Đại cầm súng chuyển về phía Minh Thù, họng súng vừa vặn nhắm vào cô.

Minh Thù vòng hai tay lên ngực, khóe miệng nâng lên đường cong mờ nhạt, trong ánh mắt đều là gợn sóng nhàn nhạt.

Bầu không khí lại đột nhiên khẩn trương lên.

"Hắc hắc, bà cô nhỏ..." Lão Đại bá một cái dời nòng dúng đi: "Chúng tôi đã làm xong, vũ khí này thật lợi hại."

Người bên cạnh không hiểu đụng lão Đại một chút: "Lão Đại, chúng ta..." Có súng a! Còn sợ cô ta sao? Nữ nhân này ngu xuẩn như thế, loại vật này cũng đều cho bọn hắn.

Lão Đại nguýt hắn một cái, hạ giọng quát lớn: "Câm miệng!

Súng này từ đâu tới, hắn vừa rồi căn bản không nhìn thấy.

Nữ nhân này cũng không phải nhân vật đơn giản.

Cô dám đem súng cho bọn hắn như thế khẳng định có tính toán, còn có thể khống chế bọn hắn.

Vừa rồi nếu thật sự nổ súng, không chừng hiện tại người chết chính là bọn hắn.

"Sau này liền nghe theo cô ấy." Lão Đại phân phó một tiếng.

-

Minh Thù quay người ra khỏi hẻm nhỏ, Mạn Mạn ôm một cái ba lô đuổi theo Minh Thù, nói ra suy đoán của mình: "Vừa rồi bọn hắn có phải muốn động thủ hay không?

"Người biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu." Minh Thù làm một tư thế cắt cổ.

Mạn Mạn ôm chặt ba lô rụt cổ lại, không còn dám nói chuyện.

Cô ấy quay đầu nhìn một chút, bốn nam nhân kia đang thu thập hai người đã chết kia, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Minh Thù tìm một cửa hàng có máy tính đi vào.

Để người vừa rồi giết người cùng mình giao dịch.

"Cô ta tên Nguyên Miểu!" Người giao dịch lui ra ngoài nắm lấy cánh tay lão Đại: "Cô ta tên Nguyên Miểu, là Nguyên Miểu của Phong Vân Môn, tôi liền nói cô ta làm sao lại quen mắt như vậy."

Lão đại kinh hãi: "Cậu xác định?"

"Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy."

Phong Vân Môn cái tên này là bởi vì đám người kia chiếm một khách sạn tên là Phong Vân, ở bên ngoài nói mình là khách sạn Phong Vân liền có chút hạ giá, cho nên liền tùy tiện sửa lại một chữ Môn.

Hiện tại trong thành phố này, Phong Vân Môn thế nhưng là thế lực lớn nhất, không thể trêu vào.

Lão Đại nuốt một ngụm nước bọt: "Tuyệt đối không được đắc tội cô ấy, rõ chưa!"

Ba người còn lại run lẩy bẩy.

Ai dám đắc tội cô a!

Trong Phong Vân Môn, cô là một nữ nhân lại có thể leo đến vị trí kia, có thể là loại lương thiện sao?

-

Minh Thù rời khỏi giao diện giao dịch, chọn vào mục kiểm tra.

Nguyên Miểu —— điểm sống sót —— 0.

0!

Vẫn là 0?!

Minh Thù để người kia đem một nửa số điểm giao dịch cho mình, vẫn là 0.

Minh Thù: "..."

Chơi nhau rồi.

Phải chết rồi.

"Bà cô nhỏ, có vấn đề gì không?" Người bên ngoài hỏi một tiếng.

Minh Thù rời khỏi giao diện, cắn một miếng bánh bích quy: "Không có việc gì, đi tìm người tiếp đi, cô ấy vẫn chưa có điểm sống sót."

Người Minh Thù chỉ chính là Mạn Mạn.

Mạn Mạn vừa rồi đã hiểu rõ một vài thứ, biết mình muốn tiếp tục sống nhất định phải có điểm sống sót."

Điểm sống sót dựa vào số người giết được.

Trước đó cô ấy suy đoán nhiều lắm chính là tận thế, nào có nghĩ đến sẽ là tình huống như vậy.

Bốn người kia nào dám có lời oán giận, chỉ có thể ghen tị dưới đáy lòng tiểu tử này vận khí tốt.

Nghĩ đến lúc bọn hắn tiến vào còn không phải dựa vào chính mình?

Các loại thủ đoạn hèn hạ gì cũng đã dùng hết.

Thật vất vả mới sống đến bây giờ.

-

Bầu trời càng lúc càng ảm đạm.

Bọn họ đã đi hai con đường, rốt cục cũng nhìn thấy có một bóng người đang hốt hoảng chạy đi.

"Bà cô nhỏ, giết người kia đi." Lão Đại chỉ vào bóng người kia.

Minh Thù lại không nhìn người kia, tiếp tục đi lên phía trước.

Lão Đại có chút không hiểu được, nhưng Minh Thù không mở miệng, hắn cũng không dám tự tiện chủ trương, chỉ có thể đi theo Minh Thù.

Nửa giờ sau.

Gặp phải hai người đang bao vây một thanh niên.

Minh Thù dựa vào tường nhìn gần một phút mới có chút hất cằm lên, như nữ vương cao quý hạ lệnh: "Giết bọn hắn đi."

Lão Đại nháy mắt cho ba người phía sau.

"Đừng đánh chết, thời khắc cuối cùng để cô ấy tự lên."

Mạn Mạn không thể tin được trừng lớn mắt.

"Điểm sống sót chính là thứ duy nhất để sinh tồn ở đây, tôi không có khả năng mãi mãi để người ta giúp cô giết người, cô phải tự mình thích ứng."

Thanh âm của Minh Thù nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.

Mạn Mạn nuốt một ngụm nước bọt, hai tay đã bắt đầu run rẩy.

Người của lão Đại đem hai người kia giải quyết, một thanh niên khác đang núp ở nơi hẻo lánh, lão Đại hỏi Minh Thù hắn làm sao bây giờ.

"Để hắn đi."

Thanh niên nghe vậy liền lộn nhào chạy trối chết.

Minh Thù lấy một cây súng ra đưa cho Mạn Mạn: "Dạy cô ấy."

Mạn Mạn cầm súng,nặng nề không khác nào cầm một tảng đá ngàn cân.

Trong con ngươi Lão Đại hiện lên một tia hèn mọn, bất quá đối mặt với ánh mắt của Minh Thù liền lập tức sợ hãi, bày ra biểu lộ "Lão Đại ta rất tốt": "Mạn Mạn, tới đây."

-

Một tia sáng cuối cùng dập tắt ở chân trời.

Cả thành phố lâm vào bóng tối vô biên vô tận, không khác nào bị quái vật nuốt vào trong bụng.

Bọn họ bị nhốt ở thành phố này, không ra được.

Giống như con thú bị nhốt đang giãy dụa.

Minh Thù phát hiện mình cũng không treo, vẫn còn sống rất tốt.

Mà Mạn Mạn ôm đầu gối núp ở góc xó xỉnh, mơ hồ có tiếng nức nở truyền đến, trong bóng đêm càng làm người ta thêm sợ hãi.

Minh Thù không suy nghĩ được, chỉ có thể đứng dậy đi đến bên cạnh Mạn Mạn.

"Đừng khóc."

Mạn Mạn cắn môi, sợ mình chọc giận đến cô liền bị đuổi đi.

Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, cô ấy đã rõ ràng nơi mình đang ở là nơi nào.

Thanh âm Lão Đại đột nhiên chen vào: "Cô em a, lúc tôi tiến vào kỳ thật cũng chưa từng giết người, chuyện xấu nhất chính là thu chút phí bảo hộ, người sợ chết cũng là bị dọa đến chạy đi, nhưng hiện tại, cô xem một chút..."

"Tiểu mỹ nhân, anh nói rất nhiều?"

Lão Đại bị ba chữ tiểu mỹ nhân dọa đến run một cái: "Hắc hắc, không có không có, bà cô nhỏ, cô nói cô nói."

Minh Thù ngồi vào bên cạnh Mạn Mạn: "Mỗi một thế giới đều có quy tắc, quy tắc nơi này chính là như vậy. Cô không giết người, người liền giết cô, cô chết hắn sống, cô sống hắn chết."

Mạn Mạn ôm chặt mình, thanh âm vỡ vụn: "Thế nhưng... Thế giới như vậy, đến cùng... Có ý nghĩa gì?"

Tại sao phải bắt bọn họ đến nơi này rồi tự giết lẫn nhau?

Minh Thù nâng khóe môi: "Cô cứ sống sót trước rồi lại suy nghĩ vấn đề này đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.