Thanh Xuân Dịu Ngọt

Chương 32: 32: Gặp Trên Đường




Liễu Tri Hàn mang người đuổi tới địa chỉ kia là đợi phá dỡ nguy phòng, bốn phía tòa nhà đều bị phá hỏng, chỉ còn lại một tòa chưa bị hủy đi lẻ loi trơ trọi đứng ở đó.

"Tri Hàn, Ngộ ca không sao chứ?" Có người hỏi.

"Sẽ không có chuyện gì." Liễu Tri Hàn nhìn điện thoại: "Các người tách ra, chờ tin tức của tôi."

Một đám người tự phần mình tản ra.

Liễu Tri Hàn tìm một vị trí quan sát.

Bên trong tòa nhà không có ánh sáng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Điện thoại Liễu Tri Hàn chấn động một cái.

[ Ngải Diệp: Lát nữa có người tới, các người đừng đánh nhau, người một nhà. ]

[ Liễu Tri Hàn:... ]

Tại sao hắn phải nghe nữ nhân này!!

Liễu Tri Hàn rất nhanh liền nhìn thấy một đám người lén lút tới, hai bên đối mặt nhau, đối phương lặng lẽ đảo qua, trực tiếp đi về một bên khác.

Liễu Tri Hàn: "??"

Đây là xem thường bọn hắn?

Đừng nói...

Đối phương mang người cũng rất nhiều.

Nhưng người của hắn đều là thân kinh bách chiến a!

Liễu Tri Hàn đoán chừng là Minh Thù đã thông báo cho đối phương, sau khi bọn hắn tới liền trực tiếp vây quanh toàn bộ tòa nhà này.

Ngăn chặn những nơi nào có thể rời đi.

Lại một giờ trôi qua.

Minh Thù đã đến, cô còn mang theo một người, Liễu Tri Hàn trừng lớn mắt nhìn qua, một hồi lâu mới nhìn rõ người kia hình như là Ôn Nguyệt Nguyệt.

Minh Thù mang theo Ôn Nguyệt Nguyệt xuất hiện, bên trong tòa nhà vẫn không có động tĩnh.

Ôn Quân bảo trì sự bình thản.

Minh Thù mang theo Ôn Nguyệt Nguyệt đi vào.

Dạng kịch này cô rất quen thuộc, rất nhanh liền nhìn thấy Ôn Quân.

"Ngải Diệp cô..." Dưới tia sáng lờ mờ, không thấy rõ thần sắc trên mặt Ôn Quân.

"Có qua có lại, không mang theo chút lễ vật, làm sao có thể đến nơi hẹn gặp." Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng: "Lễ vật này, Ôn tiên sinh hài lòng chứ?"

Ôn Nguyệt Nguyệt chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, rõ ràng đã đi ngủ.

Bị Minh Thù kéo từ trong chăn tới nơi này.

Ôn Quân cười lạnh: "Cô cho rằng tôi sẽ vì một nữ nhân mà thỏa hiệp?"

Minh Thù: "Vậy anh đoán xem, tôi có dám động thủ với cô ta hay không?"

Ôn Quân: "..."

Ôn Nguyệt Nguyệt ôm cánh tay, cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy cô ta đang run dữ dội.

Ôn Quân nhìn Ôn Nguyệt Nguyệt, đáy mắt cất giấu một chút lo lắng.

Nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài.

Ngược lại hỏi Minh Thù: "Tôi muốn biết, tại sao cô lại muốn nhằm vào tôi!"

"Không phải tôi muốn nhằm vào anh." Minh Thù nói: "Là anh nên trở về nơi anh nên ở."

"Nơi tôi nên ở?" Nữ nhân này đang nói cái gì?

Minh Thù nắm lấy cánh tay Ôn Nguyệt Nguyệt, trong tay có thêm một cây đao: "Tôi không nói nhảm với anh. Đem tiểu... Tông Ngộ giao ra, một tay giao tiền một tay giao đồ ăn vặt... Không phải, giao người."

Ôn Quân trong lòng lập tức xiết chặt.

Ôn Nguyệt Nguyệt run đến lợi hại hơn.

"Tôi cho anh thời gian một phút để cân nhắc, nếu anh không đổi, vậy tôi chỉ có thể động thủ, yên tâm tôi sẽ không giết cô ta, dù sao giết người là phạm pháp."

Ôn Quân nắm chặt hai tay, trong lòng hận không thể đem Minh Thù tháo thành tám khối.

Quyền chủ đạo hẳn là nằm trên tay hắn.

Vì sao cuối cùng lại biến thành cô chủ đạo!

Ôn Nguyệt Nguyệt...

Cô đến cùng là làm sao mang cô ta ra ngoài được!!

Hắn rõ ràng đều...

Ôn Quân giống như nghĩ đến cái gì.

"Ôn Nguyệt Nguyệt, em cứ như vậy muốn dồn tôi vào chỗ chết?" Nếu như không phải cô ta chủ động đi cùng cô, cô cũng không có khả năng dễ dàng mang người đến như vậy.

Ôn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, run rẩy đến lợi hại hơn.

"Ôn tiên sinh, anh còn ba mươi giây."

Minh Thù giống như là không nghe thấy Ôn Quân nói cái gì, nhắc nhở hắn.

Đây là khảo nghiệm tâm lý của người nào có tố chất tốt hơn.

Hiển nhiên Minh Thù cũng không lo lắng.

Tiểu yêu tinh treo liền treo thôi, dù sao treo cũng có thể thu hồi mảnh vụn linh hồn, vi diện tiếp theo liền gặp lại.

Làm người phải lạc quan một chút.

Lạc quan... Chơi chết người động thủ đối với tiểu yêu tinh.

Ôn Quân nhìn Ôn Nguyệt Nguyệt, trong không khí lan tràn ra sự khẩn trương tột độ.

Năm giây cuối cùng, Ôn Quân phất tay cho người mang Tông Ngộ ra.

Tông Ngộ bị bịt mắt, quần áo trên người hắn dính một chút vết bẩn, nhưng hắn đứng nghiêm chỉnh làm cho người ta không để ý những vết bẩn kia.

"Ôn tiên sinh anh có đổi hay không?"

Ôn Quân: "..."

Hôm nay hắn mời cô tới đây để làm cái này sao?!

Ôn Quân đều tức giận đến sắp nổ tung.

Thế nhưng Ôn Nguyệt Nguyệt...

Nếu hắn không đổi, nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện gì.

Nữ nhân này nhìn qua luôn luôn mỉm cười, trên thực tế chính là một ác quỷ lãnh huyết vô tình.

"Đổi!"

Ôn Quân nghiến răng.

Minh Thù khẽ cười một tiếng, giương cằm lên: "Lui ra phía sau, cùng một lúc buông bọn họ ra."

Ôn Quân nhắm mắt lại, phất tay cho người của hắn lui lại, đồng thời đẩy Tông Ngộ ra.

Minh Thù buông Ôn Nguyệt Nguyệt ra.

Ôn Nguyệt Nguyệt bước chân bị trượt lên phía trước.

Tông Ngộ không nhìn thấy nên đi chậm rãi, tốc độ của hai người cũng không khác nhau lắm.

Hai người một hồi lâu mới đi đến chỗ giao hàng.

Nhưng lúc này, Ôn Quân bên kia có hai người xông ra ——

Đoàng đoàng!

Đạn bắt sát chân của hai người kia, bắn vào trên mặt đất, tro bụi mịt mù.

Trong không khí có một cỗ thuốc súng nồng đậm.

Minh Thù tiến lên kéo Tông Ngộ qua chỗ mình, họng súng nhắm vào bọn hắn.

"Ôn tiên sinh có phải đã quên tôi có súng?"

Ôn Quân: "..."

Ngươi mẹ nó ăn mặc đơn giản như vậy đi lên, một chút cũng không thấy ngươi có giấu súng hay không, ai biết ngươi có thể đột nhiên mò ra!

Đây là phạm quy!!

Đúng vậy.

Cô lấy từ đâu tới?

"Tiên sinh..."

Ôn Quân nghe thấy thanh âm kia liền kéo Ôn Nguyệt Nguyệt qua: "Ngải Diệp, tôi không biết tại sao cô lại muốn nhằm vào tôi, nhưng tôi hi vọng có thể nói..."

"Không."

Minh Thù cự tuyệt.

"Chúng ta không có cách nào nói chuyện, thật sự."

Minh Thù gỡ miếng vải đen trên mắt Tông Ngộ xuống, kéo hắn lui về phía sau: "Tôi chỉ hi vọng Ôn tiên sinh có thể khỏe mạnh, thật lòng hận tôi thật tốt."

Trong tay Minh Thù có súng, bọn hắn không dám manh động.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thù rút lui.

"Lần sau gặp lại, Ôn tiên sinh."

Minh Thù biến mất trong cầu thang.

Ôn Quân một cước đá vào đồ vật bên cạnh.

"Cô ta có phải bị bệnh hay không!"

Đám người: "..."

Đại khái là có.

Thấy qua người muốn chết muốn sống, muốn người khác yêu mình.

Chưa từng thấy qua muốn cho người ta hận mình như vậy.

"Tiên sinh..." Người bên cạnh lo lắng nhắc nhở l.

Sắc mặt Ôn Quân biến hóa, nắm lấy Ôn Nguyệt Nguyệt chạy xuống lầu: "Rút lui."

Ngay tại trong nháy mắt Ôn Quân chạy ra khỏi tòa nhà, tòa nhà phía sau đột nhiên nổ tung, may mắn chỉ là một tầng, không có tạo thành uy hiếp quá lớn cho bốn phía.

Minh Thù ra trước một bước.

Nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn lại.

"Liền biết hắn không có ý tốt."

Lại muốn nổ chết mình.

Tông Ngộ nắm chặt tay Minh Thù.

Minh Thù vỗ vỗ mu bàn tay hắn, lấy điện thoại ra gọi những người kia tới.

Minh Thù phân phó: "Đánh cho tôi, lưu lại hơi thở cuối cùng là được."

Nhóm huynh đệ: "..."

Để bọn hắn vô cùng lo lắng tới đây chính là đến đánh người?

Con mẹ nó sao cô không đánh a!

Bọn hắn hơn nửa tháng mới chạy đến được đây!

Tức chết!

Thế là nhóm đại huynh liền đem sự tức giận này trút hết trên thân đám người Ôn Quân.

Liễu Tri Hàn cũng xông lại: "A Ngộ cậu không sao chứ?"

Tông Ngộ lắc đầu.

"Sao lại bị bắt cóc? Đó là Ôn Quân sao? Cậu lúc nào thì đắc tội hắn?"

Tông Ngộ nhìn Minh Thù một chút, dùng điện thoại Liễu Tri Hàn đưa qua gõ chữ.

"Không có việc gì, đừng hỏi nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.