Thanh Xuân Dịu Ngọt

Chương 31: 31: Thay Đổi




Kaide tiên sinh tại ngày thứ hai sau cuộc so tài châu báu liền qua đời.

Tin tức này cùng tin tức Minh Thù hoàn thành bản thảo của Kaide tiên sinh đồng thời leo lên hot search.

Minh Thù ngay hôm đó liền nhận được điện thoại công ty mời cô đến nhậm chức.

Mà không quá hai ngày, công ty châu báu trước đó Minh Thù làm tổ chức mới một buổi trình diễn thời trang châu báu, lúc này đương nhiên không quên cọ một chút vào Minh Thù đang hot gần đây.

Công ty thậm chí còn dùng giá cao cùng chức vị trưởng phòng thiết kế mời cô trở về.

Minh Thù nơi nào chịu.

Thật vất vả mới nhảy ra khỏi cái hố lửa này, không muốn tiến vào hố lửa mới.

Minh Thù tại trong những công ty khác chọn lấy một nhà, nói điều kiện xong chỉ phụ trách thiết kế, không chịu trách nhiệm cái khác, lúc không có chuyện gì làm có thể không cần đến công ty.

-

"Ngải tiểu thư, gần đây Ôn Quân có một vụ mua bán lớn."

Minh Thù nhận được điện thoại của đại huynh đệ kia, trong điện thoại nói rõ ràng với cô, gần đây Ôn Quân đang thượng lượng một vụ làm ăn lớn.

Đây là thành quả bọn hắn theo dõi lâu như vậy.

"Ừm, gửi tư liệu cho tôi."

Đối phương biệt khuất nói hai câu, đem tư liệu gửi vào email của cô.

Minh Thù nhìn mấy lần, thật đúng là một vụ mua bán lớn.

Cũng không biết đám người này làm sao có được tư liệu cặn kẽ như vậy, nhân tài a!

Mau thu tiểu tinh nghịch thu về, sau đó đưa cho quốc gia đi!

Minh Thù theo thời gian trên tư liệu viết đi ra ngoài.

"Em lại muốn đi ra ngoài?" Lúc Minh Thù ra cửa vừa vặn bị Tông Ngộ chặn lại.

"Làm chút chuyện." Minh Thù nói: "Rất nhanh sẽ trở về."

Tông Ngộ nhìn chằm chằm cô, phảng phất muốn từ trên mặt cô nhìn ra một đóa hoa.

Hắn chậm rãi gõ ra mấy chữ: "Cẩn thận một chút."

"Được rồi, chủ nhà tiên sinh."

Minh Thù nhanh như chớp rời đi.

Cô biết hôm nay Ôn Quân muốn đi đàm phán hợp đồng với đối phương.

Cho nên Minh Thù cố ý chặn Ôn Quân lại.

Ôn Quân nhìn người đứng trước xe, sắc mặt tái xanh, đẩy cửa xe đi xuống: "Ngải Diệp cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"

"Đương nhiên dám, bằng không sao có thể để Ôn tiên sinh nhớ kỹ tôi."

"Bắt cô ta lại cho tôi." Ôn Quân phân phó vệ sĩ bên cạnh.

Minh Thù có chút hất cằm lên, rất có khí thế của một người đã trải qua nhiều cửa ải.

-

Năm phút sau.

Đám vệ sĩ nằm sấp đầy đất, Minh Thù kéo lấy Ôn Quân ném vào trong xe, nói với tài xế bị dọa đến xanh mặt phía trước: "Lái xe."

"Ngải Diệp!" Ôn Quân giãy dụa: "Cô muốn làm gì!"

"Không muốn làm gì, chỉ tâm sự một chút, không cần khẩn trương."

Cả khuôn mặt Ôn Quân đều có chút vặn vẹo, hội nghị hôm nay của hắn rất quan trọng...

"Ài, có phải anh đang nghĩ đến hội nghị hay không?"

Ôn Quân trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Minh Thù nở nụ cười xán lạn: "Tôi chính là vì không cho anh đi tham gia hội nghị này cho nên mới cố ý đến chặn anh lại."

"Cô có ý gì!"

"Chính là không muốn anh thành công cuộc mua bán này chứ sao." Minh Thù nói.

Minh Thù không chỉ không cho Ôn Quân tham gia hội nghị, còn lấy điện thoại của Ôn Quân mắng đối phương hợp tác.

Coi như đến lúc đó Ôn Quân giải thích, điều này cũng làm cho người ta chán ghét a.

Một khoản buôn bán lớn như vậy không có khả năng một lần liền bị quấy nhiễu.

Cho nên Minh Thù trói Ôn Quân lại mấy lần.

Mặc kệ Ôn Quân mang theo bao nhiêu người, cuối cùng đều sẽ bị Minh Thù xử đẹp, đáng sợ nhất chính là cô đều có thể biết hắn ở đâu.

Thời điểm Ôn Quân trả thù Minh Thù, một chút hiệu quả cũng không có.

Vũ lực đấu không lại, âm mưu quỷ kế cũng vô dụng.

Cô không thích suy nghĩ nhiều,một chút dị thường trên thực tế cô cũng cảm thấy được, cũng nhanh chóng có phản ứng.

Mãi đến cuộc mua bán này triệt để không còn, Ôn Quân mới có cơ hội thở một ngụm.

Nhưng kế tiếp Minh Thù cho hắn kinh hỉ càng ngày càng nhiều hơn.

Liên tiếp mấy lần thất bại đã làm người của công ty đối với Ôn Quân dần dần có cái nhìn không thiện cảm.

Những người vốn không ưa Ôn Quân cũng bắt đầu âm thầm làm việc, kéo bè kết phái.

Công ty chia ra rất nhanh.

Cộng thêm Minh Thù luôn luôn tại thời khắc mấu chốt đem người trói đi.

Dẫn đến người ủng hộ Ôn Quân cũng dần dần mất đi lòng tin.

Không biết Ôn Quân đang làm cái gì.

Để Ôn Quân giải thích, hắn lại nói không nên lời.

Ôn Quân cũng không thể nói hắn bị một người mang đi, đối phương chỉ là cùng hắn hàn huyên nói chuyện phiếm a?

Nữ nhân này nhất định là do công ty đối phương tìm đến chơi hắn!

Hắn không thể nhận thua!

"Ôn tổng, có thể xuất phát."

"Tất cả chuẩn bị xong chưa?" Ôn Quân có chút mệt mỏi hỏi.

"Được rồi Ôn tổng."

Ôn Quân gật đầu, đi theo đám người xuống lầu, đi thẳng đến nhà để xe dưới hầm.

Hắn nhìn chung quanh, sợ nữ nhân kia đột nhiên chạy tới.

May mắn là lần này hắn lên xe an toàn, cũng rời khỏi nhà để xe.

Xe một đường rất an tĩnh, chưa từng xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Nhưng khi đến hiện trường hoạt động, Ôn Quân liền nhìn thấy người đứng bên ngoài.

"Về... Trở về!" Ôn Quân quay lại trong xe.

"Ôn tổng, cái này..." Hoạt động này rất quan trọng.

"Trở về!"

Ôn Quân vắng mặt hoạt động lần này làm cho hội đồng quản trị đều tức giận, Ôn Quân có nỗi khổ khó nói.

Hắn hiện tại liền muốn giết chết Minh Thù.

Cô đến cùng là vì sao có thể biết rõ hành trình của mình như thế.

Nhất định có nội gián!

Ôn Quân lại bắt điều đầu tra nội gián, chuyện như thế vừa đưa ra, người bên cạnh Ôn Quân cũng bắt đầu khẩn trương lên.

"Tiên sinh, không bằng chúng ta hẹn cô ta ra, xem cô ta muốn cái gì?" Có người góp lời.

Nữ nhân kia muốn cái gì?

Trời mới biết cô muốn cái gì.

Thời gian dài như vậy, nếu cô muốn cái gì cũng đã sớm nói!

Bất quá...

Ôn Quân vẫy vẫy người kia, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

"Rõ chưa?"

"... Vâng, tiên sinh." Người kia lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Ôn Quân nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bàn, một quyền đánh lên.

"Ngải Diệp!"

-

Cuối tuần.

Minh Thù ở bên ngoài phiêu đãng trong chốc lát, thời điểm trở về đã là ban đêm.

Còn nghĩ Tông Ngộ lại sẽ giảng đạo lý với mình, ai biết lúc trở về, Tông Ngộ lại không ở nhà.

Trong nhà một mảnh quạnh quẽ.

Tông Ngộ không có nói hôm nay muốn ra ngoài...

Minh Thù cảm thấy không đúng lắm, gọi điện thoại cho Tông Ngộ lại nhắc nhở tắt máy.

Minh Thù cầm điện thoại, lông mày có chút nhíu lên.

Ở cùng Tông Ngộ lâu như vậy, còn chưa từng xuất hiện qua tình huống không liên lạc được.

Xảy ra vấn đề rồi?

Ngay tại thời điểm Minh Thù suy đoán, Ôn Quân liền gọi điện thoại tới.

"Ngải Diệp, muốn hắn khỏe mạnh, đến địa chỉ tôi gửi cho cô."

Ôn Quân chỉ nói câu này, nói xong liền cúp máy.

Minh Thù: "..."

Tiểu yêu tinh ngu ngốc này!

Minh Thù mở Wechat ra.

Báo cho Liễu Tri Hàn một tin tức.

[ Ngải Diệp: Huynh đệ của anh bị bắt cóc! ]

[ Liễu Tri Hàn:??? ]

Cái gì gọi là huynh đệ của hắn bị bắt cóc rồi?

Minh Thù gửi một Screenshots, chính là vị trí Ôn Quân gửi cho cô.

[ Liễu Tri Hàn: A Ngộ? ]

[ Liễu Tri Hàn: Ai làm? ]

[ Liễu Tri Hàn: A Ngộ bị bắt cóc, em làm sao không có việc gì? ]

Liễu Tri Hàn đồng thời gửi ba tin nhắn tới,

[ Ngải Diệp: Nếu tôi bị bắt cóc, ai báo tin cho anh? ]

[ Liễu Tri Hàn:... ]

Liễu Tri Hàn không có động tĩnh, Minh Thù gửi thêm một tin nhắn nữa sau đó xoay người đi ra ngoài.

Minh Thù xuống lầu bắt một chiếc xe.

"Cô gái đi đâu?"

"Chung cư Hải Đường."

"Được."

*

【 Hòa Hài Hào 】

Liễu Tri Hàn: Ngươi xem ngươi một chút, ngay cả huynh đệ của ta cũng làm mất rồi!

Minh Thù: Cho nên để ngươi đi cứu, để ngươi biểu hiện a!

Liễu Tri Hàn:... Không cần, cảm ơn!

Minh Thù: Không khách khí, ta biết ngươi rất vui vẻ.

Liễu Tri Hàn: Đó có phải là đối tượng của ngươi hay không?

Minh Thù: Hình như là...

Liễu Tri Hàn:... Dễ quên là bệnh, các Tiểu Mê muội mau chóng bỏ phiếu trị bệnh!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.