Thanh Xuân Chỉ Mình Cậu !!!

Chương 5: Đụng độ người quen (1)




“Nhớ lấy, ta là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần”.

Đạo thanh âm này mang theo vố số kiếm ý dào dạt mà ra, Bắc Long sơn mạch một trận rung chuyển cho đến khi vầng sáng trên trời cao mất hút.

Cả khu vực trở lại bình thường, thần thánh khí tức kia hoàn toàn biến mất theo lời nói của Kiếm Si. Vân Chính Thiên lúc này hai mắt dại ra, hắn trước tiên là kinh sợ.

Hắn trong kiếp trước, được người đời xưng tụng là Kiếm Thần, đối với kiếm đạo tự nhận tinh thông lĩnh ngộ, cả Nhân Kiếm Hợp Nhất cảnh giới cũng hoàn mỹ tu luyện thành công. Bất quá chính mắt nhìn thấy vị Kiếm Si này, hắn biết mới kiếm đạo của mình chỉ là con sâu cái kiến, biết được cái gì gọi là Kiếm Ý Vô Song.

“Thành tựu Kiếm Thần gì chứ, còn không bằng cái móng tay người ta”.

Vân Chính Thiên thở dài, tuy trong lòng tràn ngập thất vọng dáng vẻ nhưng sâu trong nội tâm có một cỗ chiến ý không ngừng sôi sục. Lần gặp gỡ này đã làm Vân Chính Thiên con đường tu luyện bước sang một trang mới.

Theo đuổi kiếm đạo không thể một sớm một chiều, phải từ từ lĩnh ngộ qua vô số trận chiến, rơi vào hiểm cảnh mới từ đó ngộ ra được. Kiếm Si đã trở thành mục tiêu của Vân Chính Thiên bắt đầu từ bây giờ.

Một tay nâng lên chạm vào hồn hoàn màu trắng mà Kiếm Si ban tặng, bên trong không ngừng phát ra ba động hồn lực. Sau đó hắn liếc nhìn về Hỏa Diễm Sư Vương vẫn còn nằm co ro trên mặt đất.

“Lần này xem như ta thua, ngươi cũng không phải bại do ta, lần sau lại tiếp tục, cáo từ”.

Nói xong Vân Chính Thiên mang theo hồn hoàn đi sâu vào sơn mạch, tìm một cái hang động yên tĩnh lập tức khoanh chân ngồi xuống.

Kiếm Si lúc nãy nhu hòa công lực làm cho hắn khôi phục được bảy tám phần hồn lực. Trước khi hấp thu hồn hoàn, Vân Chính Thiên quyết định điều chỉnh lại trạng thái trước, bởi vì hồn hoàn có thể tồn tại được trong nữa tiếng đồng hồ rồi mới tan đi.

Chỉ cần hấp thu hồn hoàn này, hắn chân chính trở thành một tên hồn sư.

Một lát sau, hắn mắt ngọc lại mở ra, tràn đầy sinh mệnh lực, một đầu tóc bạch kim như có lại sinh cơ, bồng bềnh trong gió. Hắn nhìn sang phía hồn hoàn màu trắng đang lơ lững, bỗng nhiên chấp tay nói.

“Đa tạ Kiếm Si tiền bối”.

Ngay sau đó, hồn lực trong cơ thể Vân Chính Thiên từ từ truyền vào trong hồn hoàn, nhanh chóng đưa toàn bộ hồn lực bên trong đó hấp thu vào cơ thể.

Cám giác đầu tiên chính là thống khoái. Hồn hoàn mang đến cho hắn không những hồn lực mà còn có thoải mái vô tận cảm giác. Tình trạng này kéo dài khoảng 10 phút sau đó hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa.

Hồn hoàn này không những mang lại cho hắn tự thân hồn lực trên diện rộng tăng cường mà còn chia ra một điểm dung nhập vào võ hồn Thất Diện Kiếm.

Thấy một màn này Vân Chính Thiên trong lòng thầm cả kinh. Không phải nói hồn hoàn ngoài gia tăng hồn lực, mang đến cho hắn đệ nhất hồn kỹ hay sao, mà lúc này còn dung nhập vào võ hồn.

“Không lẽ là … võ hồn biến dị?”

Biến dị võ hồn trên Đấu La Đại Lục không phải tình trạng hiếm thấy. Nguyên nhân biến dị võ hồn xuấ hiện là do bên trong cơ thể có một tia huyết mạch không thuần khiết. Đến một lúc nào đó, võ hồn sẽ xuất hiện biến dị tình huống, sau khi biến dị hoàn thành sẽ có hai trường hợp xảy ra.

Một là xuất hiện càng mạnh hơn phổ thông võ hồn, ví dụ như một cái cá chép võ hồn, sau khi biến dị lại trở thành mạnh mẽ Long võ hồn chủng loại. Như vậy một bước lên mây.

Hai là xuất hiện phế võ hồn, phẩm chất võ hồn bị hạ thấp xuống, tiềm lực tu luyện bị hạn chế hoặc không thể tu luyện.

Bất quá võ hồn biến dị chủ yếu là do huyết mạch bên trong cơ thể hồn sư tác động, chứ chưa hề thấy do hồn hoàn tác động a.

“Thời khắc này không thể phân tâm, tiếp tục duy trì hồn lực cân bằng, nhanh chóng hấp thu hồn hoàn này”.

Vân Chính Thiên trong lòng tự trấn an. Hồn hoàn này đích xác không bình thường, lại là vật do Kiếm Si tiền bối lưu lại cho hắn, nhất định không phải là chơi xấu hắn a. Lúc nãy Kiếm Si tiền bối có nói, đẳng cấp lên được tới đâu, phải dựa vào bản thân hắn.

Tạp niệm hoàn toàn loại bỏ, Vân Chính Thiên tập trung hấp thụ hồn hoàn.

Mãnh liệt hồn lực truyền vào bên trong đại não, một cỗ đau đớn cảm giác lập tức dâng lên, Vân Chính Thiên cảm thấy cả người bị vô số kim châm đâm liên tục, thống khổ vô cùng.

Cảm giác suy yếu này mỗi lúc lại gia tăng, nhất thời làm cho thất khiếu của hắn có tinh huyết chảy ra, trên khóe miệng cũng lưu lại một vệt tơ máu.

Lần đầu tiên hấp thu hồn hoàn, lại có thể kịch liệt đến mức như vậy?

Vân Chính Thiên hai mắt lập tức lóe lên.

Hồn lực bắt đầu vận chuyển từ đan điền dựa theo Dịch Cân Kinh phương hướng, toàn bộ hồn lực trong cơ thể được hắn điều động, bao phủ lấy các kinh mạch, cảm giác đau đớn từ từ hạ thấp xuống.

Dịch Cân Kinh không hổ là bộ khí công tu luyện thượng thừa, sau khi hoàn thành một chu kỳ vận chuyển, Vân Chính Thiên đã thoải mái hơn rất nhiều, cả người lâng lâng từ từ tiến vào trạng thái minh tưởng.

Nếu có người khác ở đây, nhìn thấy bộ dáng Vân Chính Thiên sẽ vô cùng hoảng sợ. Hắn một đầu tóc bạch kim rối tung bê bối, máu tươi chảy ra từ thất khiếu, lâu lâu cơ thể lại run lên bần bật.

Nguyên nhân chủ yếu là do hồn hoàn này không phải phổ thông hồn hoàn, hoàn toàn không thể thông qua săn giết mà có được. Nếu không với cường độ thân thể của Vân Chính Thiên, hấp thu một cái trăm năm hồn hoàn Hỏa Diễm Sư Vương tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng so với hồn hoàn Kiếm Si ban tặng, cho dù là Thiên niên Hỏa Diễm Sư Vương, cũng không có tư cách đứng cùng.

Vân Chính Thiên lần này minh tưởng, rõng rã ba ngày thời gian.

Đến cuối ngày thứ ba, hắn đôi mắt mới khẽ động. Một tầng bạch kim năng lượng bao phủ cả hang động nơi hắn tu luyện, nương theo hô hấp của Vân Chính Thiên, hồn lực trong cơ thể bắt đầu sản sinh cộng hưởng, sau đó chậm rãi phát sinh biến hóa.

Thất Diện Kiếm võ hồn được phóng thích, lơ lững ở trước mặt Vân Chính Thiên. Bạch kim năng lượng lập tức phóng tới Thất Diện Kiếm mà bao phủ.

Kiếm rung lên phát ra vô số tiếng “đinh đinh” thanh âm. Một lát sau, bạch kim năng lượng dần dần tan mất, Vân Chính Thiên hít sâu một hơi, hai mắt ngọc mở ra, trong đáy mắt lóe lên một vệt kiếm quang, nhìn qua vô cùng sắc bén.

Hắn thành công.

Vân Chính Thiên đệ nhất hồn hoàn từ dưới chân dâng lên. Một cái màu vàng hồn hoàn theo đó xuất hiện, trong mắt Vân Chính Thiên có một chút dao động.

Màu vàng đại biểu cho trăm năm cấp bậc, nhất thời hắn có một chút thất vọng dáng vẻ. Trải qua thống khổ như vậy, là lần đầu tiên hắn cảm thụ trong đời bất quá chỉ đạt tới trăm năm cấp bậc mà thôi sao.

Hắn chính xác trong nội tâm có hy vọng là đem đệ nhất hồn hoàn tăng lên tới thiên niên cấp bậc. Như vậy thì khởi đầu của hắn vô cùng hoàn mỹ a.

Người tính không bằng trời tính, Vân Chính Thiên chỉ thời dài một cái sau đó lập tức lấy lại tinh thần, trong mắt nhàn nhạt hưng phấn chiến ý dâng lên.

“Màu vàng thì sao chứ, nhìn sơ qua cũng thấy được đây là đạt tới 500 năm màu vàng hồn hoàn, tin rằng đại đa số hồn sư đều có có đạt tới cấp bậc này ở vị trí đệ nhất hồn hoàn”.

Vân Chính Thiên thoáng muốn đứng dậy, thì bỗng nhiên một màn kỳ lạ xảy ra khiến hắn không khỏi chấn kinh.

Thất Diện Kiếm vốn đang lơ lững trước mặt đột nhiên cấp tốc xoay tròn, không khí xung quanh lấy kiếm làm trung tâm không ngừng chuyển động. Không tới năm giây sau tạo thành một cái tiểu vòng xoáy màu đen, nhìn qua vô cùng kỳ dị.

“Cái này là …”

Vân Chính Thiên lắp bắp kinh hãi, hắn thực sự không biết đây là hiện tượng gì. Đối với nhân loại, đối diện với tinh huồng mình không nắm rõ, trong nội tâm tất nhiên sản sinh nghi kị cảm xúc.

Vân Chính Thiên tinh thần tập trung muốn thu hồi Thất Diện Kiếm võ hồn như vô pháp, bất đắc dĩ giương hai mắt nhìn xem.

Linh khí trong thiên địa phản phất qui phục dưới tiểu vòng xoáy này bất quá chỉ ảnh hưởng trong một phạm vi rất nhỏ mà thôi.

Hồn hoàn trăm năm một lần nữa hiện ra, tiểu vòng xoáy cấp tốc xoay tròn, sau đó tạo thành vô số đạo kiếm quang hướng vào hồn hoàn mà bắn tới. Ngay sau đó sự tình tiếp theo làm Vân Chính Thiên vô cùng hoảng sợ.

Hồn hoàn màu vàng hấp thu kiếm quang từ tiểu vòng xoáy, màu vàng sáng bừng lên, cả thân thể bắt đầu run lên.

Đây là cái gì tình huống?

Vân Chính Thiên hoàn toàn không chủ động làm được việc gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn sự việc diễn ra. Hồn hoàn màu vàng khi hấp thụ kiếm quang đên một mức nhất định liền run lên liên hồi, hoàn toàn có cảm giác vỡ nát sắp xảy ra.

Hắn cảm giác được hồn hoàn này có vẻ đã đạt tới giới hạn của nói, nhất thời trong lòng có một tia hoảng sợ. Hồn hoàn vỡ nát tình huống, hắn biết, nếu như vậy e rằng cả võ hồn cũng bị ảnh hưởng, một đời hồn sư trong nháy mắt tan thành bọt biển.

“Rắc rắc” thanh âm liên tiếp vang lên, xung quanh hồn hoàn đã xuất hiện vô số đạo vết nứt. Nhất thời Vân Chính Thân bấm chặt hai bàn tay, hộc máu kêu lên.

“KHÔNG …”

“OANH ——”.

Nương theo tiếng hét của Vân Chính Thiên, đệ nhất hồn hoàn đã hoàn toàn vỡ nát. Hai mắt tràn đầy kinh hoàng, hắn bàn tay còn đang giơ tới muốn chụp lấy vô số mảnh vụn, bất giác đau khổ nhắm mắt lại.

Hồn sư con đường của hắn tại sao lại chông gai như vậy, hấp thu đệ nhất hồn hoàn tình huống này, trên đại lục có người nào từng trải qua hay chưa. Vân Chính Thiên hắn thật sự không thể trở thành một tên cường đại hồn sư hay sao.

Chấp niệm nhất thời dâng lên, Vân Chính Thiên hai mắt lại mở ra, bàn tay như cũ đưa lên chụp lấy vô số mảnh vụn của hồn hoàn.

“A … Ta không cam lòng”

Vân Chính Thiên điên cuồng hò hét.

“Vù Vù” thanh âm xé gió đột nhiên một lần nữa xuất hiện. Thất Diện Kiếm trở về hình dạng ban đầu, lơ lững ở trước mặt Vân Chính Thiên.

Ngay lúc hắn nội tâm dằn xé đau đớn, thì bất ngờ một cái hồn hoàn khác từ dưới đất dâng lên huyễn hoặc trước mặt hắn.

Là màu tím hồn hoàn.

Vân Chính Thiên ngẩng đầu lên, lúc này hai mắt đã hoàn toàn dại ra, là cái gì nữa vậy, không lẽ … là hồn hoàn Thăng Linh. Không đúng phải gọi là Thăng Hồn.

Vạn năm trước Truyền Linh Tháp sáng tạo ra Thăng Linh Đài, hồn sư có thể tiến nhập vào thế giời này, thông qua săn giết hồn thú bên trong đó thu được linh khí, mà linh khí có tác dụng giúp cho hồn linh trực tiếp thăng linh.

Đó là dưới cơ sở hồn linh tình huống, còn Vân Chính Thiên ở đây là chân chính hồn hoàn, tất nhiên phải gọi là Thăng Hồn tình huống.

Vân Chính Thiên đệ nhất hồn hoàn thành công hấp thu.

Là một cái Thiên niên đệ nhất hồn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.