[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 7: Thư kí hắc đạo [7]




Bọn họ vốn định tụ hội một lần nữa nhưng mà không đựơc, bởi vì sau khi bọn họ trở về không lâu thì nghênh đón trận thiên tai lớn nhất của năm 98!

Ngô Thần cảm thấy may mắn, vì bọn họ đã trở lại từ sớm, nếu không có trở về, cô không thể tin được rằng sẽ xảy ra chuyện gì! Bởi vì cô nhớ rõ thiên tai năm 98 chính là là trăm năm mới có được một trận đại thiên tai như vậy! Ngô Thần nghĩ, cô có nên nhắc nhở Âu Dương Hiên một chút không? Bởi vì cô biết ba Âu Dương là lãnh đạo tỉnh H, hiện tại  mưa to như vậy hẳn là nhắc nhở Âu Dương Hiên  để cho cậu làm một chút báo động với cha của cậu ấy?

Nghĩ đến thì phải làm ngay.  Bản thân mình có thể cố gắng giảm bớt được thiệt hại của thiên tai gây ra đến đâu thì tốt đến đó!

Sau bữa cơm chiều , Ngô Thần  gọi một cuộc điện thoại cho  Âu Dương Hiên!

“Âu Dương ca ca, em là Ngô Thần.”

“Ừ, tiểu Thần có chuyện gì vậy?” Lúc này  Âu Dương Hiên vừa cùng cha mẹ ăn xong bữa tối, người một nhà ngồi đang ở phòng khách nói chuyện phiếm.

“Không có chuyện gì cả, chỉ là em thấy trời mưa  lâu như vậy, không biết liệu có thể bị lũ lụt hay không!”

“Lũ lụt? Ha ha, tiểu Thần của chúng ta  cũng bắt đầu suy nghĩ đến đại sự như vậy à!” Âu Dương Hiên ở bên cạnh nở nụ cười, nhưng mà ba Âu Dương sau khi nghe được lời này lại im lặng .

“Âu Dương ca ca, anh sao có thể nói em như thế, em có nghĩ đấy là đại sự đâu! Chỉ là muốn tìm anh nói chuyện phiếm thôi.Đã mưa hai ngày nay rồi, xem ra buổi nấu cơm dã ngoại của chúng ta không thể thực hiện được rồi .” Ngô Thần nghĩ lại vẫn thấy mịt mờ  nói đến vấn đề này cũng tốt, dù sao là trẻ con, dễ hiểu  mà nói chỉ là thắc mắc vớ vần trẻ con!

“Cho dù lần này không đi được cũng không có vấn đề gì mà, chúng ta còn có rất nhiều thời gian đúng không?”

“Ha ha, ừm, vậy trong khoảng thời gian này Âu Dương ca ca tốt nhất là cũng nên ở nhà đi nhé! Có thời gian ta sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh!”

“Được, mấy ngày nay em cũng  không cần đi ra ngoài nhé  ~!”

“Ừm, Âu Dương ca ca gặp lại sau!”

“Ừm ,gặp sau.”

Cúp  điện thoại,Ba Âu Dương  hỏi Âu Dương Hiên “Bạn học của con sao?”

“Vâng, chính là bạn học dương cầm cùng với con đấy,  thiên tài nhỏ tám tuổi!” Âu Dương Hiên kiêu ngạo  nói cho ba Âu Dương.

“Ha ha, bạn học này của con rất thông minh nhanh nhạy đấy.” Sau đó xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ”Trận mưa này quả thật cũng hơi lâu rồi!” Âu Dương Hiên theo tầm mắt của ba  nhìn lại, bên ngoài  những hạt mưa to đang dùng lực  cọ rửa  cửa sổ nhà mình  .

Mà ba Ngô cùng mẹ Ngô ở bên đang trêu đùa  Ngô Thần, dù sao trong mắt bọn họ Ngô Thần vẫn chỉ là cái đứa nhỏ tám tuổi  , vẫn là rất ngây thơ không biết gì hết, là một đứa con nít  thích đi theo sau mông người khác, tuy rằng đến hết hè, con bé sẽ lên đến sơ trung !

Trong khoảng thời gian này trời mưa liên tục, tuy nói  tỉnh A  không bị  thành quá nhiều ảnh hưởng, nhưng là tỉnh H  một số nội thành khác đều rơi vào tình cảnh ngập nước.

Ngô Thần trong khoảng thời gian này đều ngoan ngoãn  ở nhà ngây ngốc . Bởi vì có lần nhắc nhở của Ngô Thần, ba Âu Dương thực hiện những việc đầu tiên chống lũ cho thành phố. Tuy rằng vẫn là có rất nhiều địa phương xuất hiện tình trạng ngập úng nặng nề, nhưng mà so với lần thiên tai kiếp trước đã khá hơn rất nhiều. Cũng bởi vì ba Âu Dương nhanh chóng làm những công tác chống ngập úng,mà bên trên cũng tặng thưởng cho ông thật lớn!

Nghỉ ở nhà gần hai tháng, bởi vì trận mưa này mất những một tháng. Ngô Thần ở nhà tự mình luyện cầm, khiêu vũ, luyện võ thuật, yoga, luyện thư pháp chơi cờ ••• một người chơi đến không biết trời đất ở đâu! Ở còn lại  một tháng cuối, Ngô Thần lại đem khóa võ thuật va dương cầm học bù .

Một cuối tuần trước ngày khai giảng, bọn Ngô Thần cùng nhau tụ họp tại biệt thự ngoại ô nhà Hoàng Tuấn!

Hoàng Tuấn cho người làm trong nhà nghỉ hẳn một ngày, còn lái xe thì dặn buổi chiều 5 giờ tới đón, một đám trẻ con bắt đầu nghịch phá!

“Giữa trưa không có ai nấu cơm cho đâu, cho nên  chúng ta tự mình xử lý nhé !” Hoàng Tuấn nói cho  bọn họ biết.

“Hoàng Tuấn, cậu rất hiểu lòng tớ nhé , ta đã sớm muốn tự mình làm cơm thử xem !” Ma Giai cao hứng  vung tay.

“Thôi đi, cậu thì làm được cái gì?” Cao Hứng khinh bỉ  nhìn thoáng qua Ma Giai.

“Sao cơ! Nếu không thử làm sao mà biết được? Cậu chờ đó, đợi lát mở to mắt mà xem!” Ma Giai hung ác  nhìn thoáng qua Cao Hứng.  Hai tiểu oan gia này, mỗi lần gặp nhau đều phải ồn ào vài câu, thật không biết cuối cùng có thể có được cái kết như phim hay không!

Âu Dương Hiên nắm tay Ngô Thần trực tiếp ngồi vào trên sô pha, đem tivi mở lên, sau đó đi ra tủ lạnh lấy sữa, mấy người khác đang cao hứng ngồi trong phòng bàn tán loạn xạ. Bình thường trước mặt người khác hoặc ở bên ngoài đều là những đứa trẻ rất ổn trọng  , nhưng một khi gặp được nhau, tính trẻ con bộc lộ hết không bỏ sót tật nào!

Âu Dương Hiên bóc một quả vải đưa đến miệng của Ngô Thần  , Ngô Thần cầm lấy tay của cậu đưa vải đến miệng ,há mồm nhấp nháp. Mà một đám người kia nhìn nhiều cũng thành thói quen !

Khi lần đầu tiên  Âu Dương Hiên đút cho  Ngô Thần ăn, bao gồm cả Ngô Thần và 8 người còn lại đều ngây ngẩn cả người. Nhưng  Âu Dương Hiên sắc mặt vẫn bình thường  nhìn Ngô Thần, Ngô Thần há miệng ăn , Âu Dương Hiên lại tiếp tục đút.

Như vậy vài lần, người ở đây đều thấy nhưng không thể trách . Chỉ là có Lưu Mẫn, thời điểm vừa mới bắt đầu như thế cô có chút mất hứng, bởi vì Âu Dương Hiên đoạt lấy hết công việc bình thường cô hay làm, nhưng hiện tại nhìn đến hành động này của Âu Dương Hiên cô biết, bản thân mình là không ngăn cản được! Ai!

Âu Dương Hiên đang chuẩn bị miếng đào gọt gọn gàng đưa cho Ngô Thần ăn  ,có một bàn tay sáp  lại gần, Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên nhìn đi qua,

“Làm sao vậy?” Ngô Thần nhìn Cao Hứng nghi hoặc  hỏi. Âu Dương Hiên cũng nhíu mày nhìn cậu.

“Vậy cái gì mà vậy, này, Ngô Thần , chúng ta đến luyện mấy quyền đi!” Cao Hứng nhìn sắc mặt Âu Dương Hiên  một chút liền đen lại, nhành chóng rụt trở về.

“Không đi đâu! Mệt lắm.” Sau đó cầm lấy tay của Âu Dương Hiên  kéo đến trước mặt đem miếng đào ăn vào.

“Ừm, rất ngọt.” khóe miệng Âu Dương Hiên nhếch lên nhìn thoáng qua Cao Hứng, “Hoàng Tuấn, Cao Hứng muốn cùng cậu luyện quyền cước.”

“A, cậu khi nào thì lại dám khiêu chiến uy lực của tớ thế!” Hoàng Tuấn nghe được Âu Dương Hiên nói, cậu đang ngồi đánh bài quay sang nhìn thoáng qua Cao Hứng”Tiểu Cao Hứng a, đừng nóng vội, chờ Hoàng ca đánh xong ván này đã , sẽ cho em hiểu như thế nào là thư giãn gân cốt!”

Ngô Thần nghe thấy như thế  nở nụ cười, lời nói này , chính là lời của thầy giáo dạy võ hay nói! Bởi vì Hoàng Tuấn là đại sư huynh của bọn họ, Cao Hứng và Mộ Dung Tấn đi đến chỗ đó học võ thuật cũng đều là đi cùng Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn ở trong đám người này có được uy tín nhất định . Đương nhiên,  vũ lực cũng lớn hơn một chút, Cao Hứng lần này đành phải chịu nhin dưới dâm uy của Hoàng Tuấn, mà không dám phản kháng! Phản kháng thì chính là bị ăn đánh!a ha ~

“Nhị sư huynh a, anh nghĩ muốn bắt nạt em à? Anh vẫn nên tìm đại sư huynh thư giãn gân cốt đi?” Ngô Thần không có ý tốt nhìn Cao Hứng.

“Đừng, anh đi đến phòng bếp xem!” Nói xong ôm đầu chạy trốn.

Hết thảy lại khôi phục lại yên bình lúc đầu. Ngô Thần tiếp tục uống nước ăn hoa quả xem tivi, Âu Dương Hiên tiếp tục ngồi làm bảo mẫu, còn có bốn vị tiếp tục gìn giữ truyền thống trung hoa ngàn năm ngồi chơi mạt chược, cuối cùng còn thừa bốn vị ở dưới bếp tiếp tục cố gắng! ~

Nhưng cuộc sống êm đềm này không được lâu lắm ! Phòng bếp truyền đến mùi cháy khét lẹt, xem ra này muốn ăn được bữa cơm này còn phải chờ lâu lắm đây!

“Các cậu có làm được hay không đấy? Nếu không được chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài về cũng được!” Hoàng Tuấn đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, nói với vài người bên trong.

Trong phòng bếp, có Ma Giai, Đường Vũ, Lưu Mẫn còn có cả Cao Hứng, bốn người đều đau khổ nhìn đồ ăn trong nồi! Lại cháy !

“Nếu không chúng ta gọi cơm đi, bằng không chúng ta thật đúng là không biết phải chờ tới mấy giờ đâu!” Mộ Dung Tấn nhìn thoáng qua phòng bếp bây giờ đã thành chiến trường,  đã muốn hơn mười một giờ rồi, còn phải chờ bao lâu nữa, cho dù làm xong có thể ăn được không?

Mộ Dung Tấn không khỏi rùng mình  một chút, nghĩ đến đến lúc đó bởi vì ăn phải đồ hỏng mà vào bênh viện, chuyện như vậy cũng quá 囧  đi ~!

Ngô Thần cũng không nhìn được nữa , đứng dậy đi vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, bên trong còn có rau xanh, quả hồng, trứng gà, còn có một ít thịt ,những cái khác bọn họ đã phá hỏng gần hết  ~

Yên lặng  tình toán đồ ăn trong tủ, sau đó đáng thương hề hề  nhìn thoáng qua bọn họ”Các anh các chị, em  đói lắm rồi ~! Có thể làm cho ta một chút gì đó để ăn tạm hay không?”

Ma Giai bốn nhanh chóng  gật đầu, mà kia bốn người còn lại hoài nghi  nhìn Ngô Thần một cái, Âu Dương Hiên lẳng lặng  nhìn thoáng qua Ngô Thần, sau đó mở miệng hỏi “Muốn ăn cái gì? Anh  làm cho em.”

Tuy nói rằng Âu Dương Hiên chưa bao giờ từng làm đồ ăn, nhưng sách dậy nấu ăn cũng đã đọc 2 quyển, cậu tin tưởng bản thân mình hẳn là vẫn có thể làm cho Ngô Thần ăn cơm được.

Ngô Thần lắc lắc đầu, “Mà thôi để em tự làm luôn, các anh chị ra ngoài đi. Rất nhanh sẽ xong  ~!”

Sau đó xoay người nhìn nồi cơm điện, trời ạ, bọn họ định ăn cái gì thế? Ngay cả cơm cũng chưa nấu!

Ngô Thần xoay người, lây nồi cơm điện chuẩn bị nấu cơm.

Mở tủ lạnh ra,lấy ra cà chua, trứng gà, rau cần, thịt bò, hạt tiêu,thịt lợn, cải trắng, nhìn lại trên mặt bàn còn có một con gà và một vài con cá chưa bị động đến, nghĩ nghĩ, trứng rán, rau cần xào thịt bò, thịt lợn kho tàu, thịt nạc xào cải trắng,gà luộc, cá hấp ~ lại thêm một món canh rong biển nữa, 6 món 1 canh, chỗ đồ ăn này mười người ăn chắc là đủ!

Chặt chặt, xào xào!

Đồng hồ vừa qua khỏi  mười hai giờ, Ngô Thần cùng với Âu Dương Hiên đem vài món bưng đi ra, làm cho đám cao hứng nhìn  bữa cơm mình làm. Một đám người nhìn bảy món đồ ăn này, sùng bái  nhìn Ngô Thần.

“Thật là lợi hại! Tiểu Thần, em đúng là chúa cứu tế ~!” Cao Hứng khoa trương  nịnh hót một câu, sau đó chuẩn bị tặng cho  Ngô Thần một cái ôm mạnh mẽ, lại bị Âu Dương Hiên vô tình  chặn lại. Cao Hứng bĩu môi, ngồi xuống chuẩn bị chờ đợi được ăn cơm.

“Mọi người chịu khó  ăn đi ~ chắc là cũng không khó ăn lắm!” Ngô Thần nhìn bộ dáng mọi người  , sợ đồ ăn mình làm không hợp khẩu vị của bọn họ, khẩn trương mà nhìn .

Âu Dương Hiên nhanh tay gắp một miếng trứng gà vào bát của Ngô Thần  , Vuong Ninh lại gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, gật gật đầu”ăn ngon lắm ~” sau đó cười nhìn Ngô Thần.

Ngô Thần cao hứng  cười híp cả mắt, hóa ra tay nghề nấu ăn của mình được công nhận vui đến thế !

Kết quả cuối cùng chính là, cơm không đủ để ăn! Ngô Thần đã quên mất bọn họ đang ở độ tuổi lớn, dưới loại tình huống này, một nồi cơm làm sao mà đủ .

Ngô Thần lại đi nấu ít mì mới có thể làm cho bọn họ ăn no.

Cao Hứng ăn chống đỡ  thân thể ngồi phịch ở trên sô pha, nhìn Mộ Dung Tấn bên cạnh  nói một câu”Các cậu có thấy vừa rồi giống như là Âu Dương Hiên và Ngô Thần làm tiệc gia đình đãi chúng ta không?”

Mộ Dung Tấn suy nghĩ một chút, rất nhanh  gật gật đầu, “Ta vừa rồi cũng cảm thấy rất kỳ quái, thì ra là như vậy ~!”

Hoàng Tuấn khinh bỉ  nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên bên cạnh  , vừa rồi Cao Hứng  nói câu kia vài người đều nghe hiểu được, Âu Dương Hiên cái gì cũng không nói, còn nhếch nhếch miệng ~!

Tại phòng bếp đột nhiên nghe thấy Đường Vũ nói một câu”Chúng ta cùng nhau kết bái đi ~! Giống như trong TV ấy”

Mấy nam sinh không hiêu sao Đường Vũ lại có ý kiến như vậy, nhưng  những lời này lại làm cho bọn họ có cùng suy nghĩ. Quan hệ của bọn họ vốn rất tốt, nếu kết bái , chỉ cần đối phương cần giúp đỡ nhất định là nhận được sự giúp sức lớn nhất của 9 người còn lại.

Kỳ thật cho dù bọn họ có kết bái hay không, quan hệ của bọn họ tốt như vậy mà nói, về sau có chuyện gì một đám người khẳng định đều vươn tay hỗ trợ. Nhưng đám bọn họ đều là con một, có anh chị em ở bên đều cảm thấy cao hứng!

Sau đó một đám trẻ con đứng ở trong viện, đối với mặt trời, nói lời thề ưng thuận cả một đời.

“Có phúc cùng hưởng!” Mười người cùng nhau lớn tiếng nói

Từ hôm nay trở đi, mười tiểu tướng của  tỉnh A được sinh ra  ••• đại ca là Hoàng Tuấn, nhị ca  Âu Dương Hiên, tam ca Vương Ninh, tứ tỷ Hải Biên, ngũ tỷ Lưu Mẫn, lục tỷ Đường Vũ, thất ca Cao Hứng, bát ca Mộ Dung Tấn, cửu tỷ Ma Giai, thập muội Ngô Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.