Hai người đều im lặng cùng bước xuống lầu, Nhiếp Phong không nói lời nào, vẫn thản nhiên bước tới xe mình.
Anh
là người đến xin lui tới với cô. Việc anh đã từng kết hôn và có một bảo
bối cũng là sự thật. Mẹ Bạch cảm thấy uất ức cho đứa con gái mình cũng
không có gì sai. Nhưng tại sao trong lòng Bạch Tuyết lại cảm thấy rất
khó chịu.
“Này, Nhiếp Phong.” Bạch Tuyết bước tới trước xe anh,
nhìn bóng lưng anh đã mở cửa xe và sắp bướclên xe, nói, “Mẹ em không
có ý xem thường anh. Thật ra một tổng giám đốc giàu có, đẹp trai lại tài
giỏi như anh sợ gì không ai theo đuổi. Đừng nói tới việc đã có đứa trẻ,
nếu anh muốn kiếm một người vợ thì có hàng tá phụ nữ muốn nhào tới để
anh ôm ấp yêu thương họ.”
Nhiếp Phong đóng cửa xe, xoay người lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, “Vậy sao em không nhào tới?”
Khuôn mặt Bạch Tuyết xanh mét, có lẽ tư duy của người đàn ông này có vấn đề chăng?
“Vì
anh không phải là mẫu người lý tưởng trong lòng em.” Bạch Tuyết thản
nhiên khoát tay, “Vậy từ nay về sau, tốt nhất chúng ta cũng không cần có
mối quan hệ gì. Tốt nhất là chúng ta không nên gặp lại nhau.”
Thân
thể cao lớn mạnh mẽ của Nhiếp Phong bước từng bước dài nắm cánh tay
Bạch Tuyết. Sau đó, không cho cô cơ hội phản kháng, anh xoay người cô đè
trên xe.
“Anh muốn...... tôi la lên đó.” Phản ứng đầu tiên
của Bạch Tuyết chính là cô dùng tay che miệng mình lại. Cô nghĩ mình
không thể để anh ấy cưỡng hôn mình lần nữa. Dù gì đây cũng là chung cư
lầu dưới, nếu bị các bà cô tám chuyện, thì cả khu chung cư đều biết con
gái mẹ Bạch đang lẳng lơ cùng với tình nhân bên ngoài. Đến lúc đó cô còn
mặt mũi nào mà nói chuyện với mẹ mình được đây.
“Nghe nói em
tới đây tìm việc làm?” Nhiếp Phong nhìn thái độ của Bạch Tuyết đối với
mình có chút buồn cười, nên anh cũng buông tay, trầm giọng hỏi.
Tuy
tay buông lỏng, nhưng thân thể cường tráng của anh vẫn còn áp bức trên
người Bạch Tuyết. Thân thể Bạch Tuyết lúc đó vẫn không thể cử động được.
“Phải..... Đúng thế.” Bạch Tuyết nuốt nước bọt, lo lắng gật đầu.
Nhiếp
Phong nghiêng người mở cửa xe, lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Bạch
Tuyết, “Anh nhớ em học ngành báo chí phải không? Anh cũng từng nghe mẹ
em nói rằng ở Bắc Kinh em cũng làm việc về ngành này đúng chứ? Vừa hay,
tập đoàn bên anh cũng đang tuyển nhân viên ngành này. Mặc dù tập đoàn
anh không đứng trong top 500 công ty đứng đầu thế giới nhưng lương bổng
và những chế độ cũng khá tốt. Nếu em không ngại, thì em có thể suy nghĩ
một chút được không?”
Anh ta muốn giới thiệu việc làm cho mình
sao? Bạch Tuyết nghi ngờ, nhìn khuôn mặt cùng những ngón tay thon dài
đang cầm trên tay tấm danh thiếp của Nhiếp Phong.
“Tiểu Bạch! Dì đang gọi cậu.” Tư Hoài Dương đứng ở ban công bên cạnh cửa sổ, lớn tiếng kêu Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lấy lại tinh thần, một tay cầm tờ danh thiếp một tay đẩy người Nhiếp Phong đang đè trên người mình.
Nắm
tay Bạch Tuyết, Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn lên trên. Mặc dù không nhìn
thấy Tư Hoài Dương nhưng anh khẳng định người bạn thanh mai trúc mã kia
của cô đang trốn trong góc nhìn thấy tất cả mọi việc đang xảy ra.
Quay đầu lại, Nhiếp Phong cười khẽ mà nói: “Em biết vì sao anh lại không quan tâm lời mẹ em nói không?”
Bạch Tuyết dùng hai tay đẩy anh ra, “Không biết, anh buông ra.”
Nhiếp Phong cúi đầu xuống, từ phía trên nhìn xuống giống như anh đang hôn Bạch Tuyết.
“Bởi
vì anh chắc chắn, sớm muộn gì em cũng sẽ là mẹ kế của con trai anh, là
người phụ nữ của anh.” Nhiếp Phong hạ thấp giọng nhìn vào mắt Bạch Tuyết
nói, “Nhân tiện anh cũng cho em biết, mặc dù video kia bị em xoá rồi
nhưng anh cũng còn lưu lại trong máy vi tính của anh, anh cũng đã chép
ra đĩa rồi, cũng có gửi qua email luôn rồi. Em xoá không được đâu. Hay
là em cũng nên suy nghĩ xem về phương án anh nói lần trước trong quán cà
phê đó?”
Lòng Bạch Tuyếtbắt đầu suy sụp. Chuyện sai lầm từ bốn
năm trước chính là ở trước mặt anh ta, cô lại làm ra bộ dáng ngốc
nghếch, ngây thơ, lại dám mạnh mẽ lên giường với anh ta. Giờ đây anh ta
đã thể hiện bộ mặt thật của mình, sói đội lốt người.
Rõ ràng không phải cô nắm anh ta mà ngược lại chính là, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..anh ta nắm nhược điểm của cô.