Thành Trì Tận Thế

Chương 46: Giành chiến thắng cũng có thể đi đường t




Cũng phải nói, cuộc sống trong hoàng cung so với khi còn ở tổng bộ “Sát Thủ Minh” thật là thoải mái!

Khi còn ở “Sát Thủ Minh”, tuy nói có tiểu Huyên Huyên bên người, nhưng mặc quần áo chải đầu vẫn phải tự mình làm, khi đến nơi này chính là “Cơm dâng tận miệng, áo mặc tận người”, một người có tới mười mấy người hầu hạ, mà đó là ít nhất rồi, chậc chậc, là một con sâu lười chân chính! Ta thích!

Hiện tại nhiệm vụ quan trọng mỗi ngày của bản thân chính là đọc sách, học đàn, buổi tối thì luyện công, một ngày thật vô cùng thanh nhàn!

Cứ như vậy qua một tuần, Vân Hiểu Nguyệt thật sự chịu không nổi, quyết định bắt đầu tìm chút việc vui đùa, nếu không thật sự sẽ rỉ sắt mất!

Vì làm cho cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ và phong phú, Vân Hiểu Nguyệt mang theo bọn thị nữ ở cung thắt một chiếc xích đu ở cành cây đại thụ, ở ngoài phòng trồng một giàn hoa, ở chiếc đình nhỏ trong hoa viên giăng thêm màn, mỗi ngày nằm ở bên trong, ngửi mùi hoa, ở trong gió xuân ấm áp đọc sách, là chuyện khoái trá cỡ nào!

Đương nhiên, chỉ như vậy là không đủ! Vì đã biết khuôn mặt này thật xinh đẹp, nàng hao hết tâm tư, trải qua vô số lần thất bại, rốt cục đã tinh luyện ra tinh dầu hoa hồng tự nhiên, cũng may hoa viên đủ lớn, hoa cỏ nhiều, hái hết phân nửa hoa lá ở hoa viên, chiết được ba lọ tinh dầu mùi hương khác nhau, nàng đem một lọ phân phát cho thị nữ dùng. Đã là con gái đều thích xinh đẹp, cảm nhận được cái tốt của tinh dầu, đều hưng phấn không thôi! Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt liền giựt giây mọi người đi “trộm hoa”, cũng hứa, tặng cho mỗi người một lọ!

Tất nhiên, các cung nữ đều cao hứng, mỗi buổi sáng, mọi người dậy thật sớm, đi qua tòa kiều bên kia, nhìn ngắm hoa thơm cỏ lạ hết trong Hoàng cung, sau đó mang về Sắc Điệp Cung cho Vân Hiểu Nguyệt chiết dầu hoa! Cũng chính là trong quá trình này, thị nữ phát hiện, nương nương mình hầu hạ kỳ thật là người vô cùng tốt, chỉ cần mình trung tâm, Điệp phi nương nương sẽ đối đãi ngươi vô cùng tốt, không cần quỳ lễ, có quần áo mới mặc, lương bổng gia tăng, hơn nữa đồ ăn cũng tốt hơn nhiều so với trước kia! Vì thế, các thị nữ bắt đầu chân chính đem Vân Hiểu Nguyệt đặt ở trong lòng, thiệt tình hầu hạ, ngay cả Tiểu Hoàn, cũng nhu thuận nghe lời.

Có rất nhiều nguyên vật liệu, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu công việc, nửa tháng, luyện chế đầy dầu tinh, có đến mấy chục bình! Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận cất chứa, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp, tuyên truyền trong giới hoàng phi một chút, kiếm chút bạc trốn chạy! Rồi sau đó, vì sợ sẽ hái hết hoa trong Hoàng cung, Vân Hiểu Nguyệt tạm dừng công trình này, thay đổi trò mới, chính là trượt băng!

Mục tiêu chính là nền đại sảnh bóng loáng kia! Đây là Hoàng cung, mỗi tảng đá xây nên cũng đều là đá tốt nhất, Vân Hiểu Nguyệt xưa nay thích trượt băng, hiện tại không có việc gì làm, lại muốn trượt băng! Cũng may Thanh Long quốc, tài nguyên phong phú, đồng, thiếc cái gì đều có, kỹ thuật cũng không tệ. Vân Hiểu Nguyệt là từ bội kiếm của soái ca lãnh khốc sư phụ mà nảy sinh ý định, vì thế liền vẽ lại dụng cụ trượt băng, cho hắn đưa ngoài cung rèn giúp mình một bộ, không cần nói, soái ca này thật đúng là ngoan, cái gì cũng không hỏi, vài ngày đã hoàn thành!

Vì thế, toàn bộ bọn thị nữ trong Sắc Điệp Cung lại cẩn thận quét tước mặt tiền, mỗi ngày lau sạch sẽ, sạch đến có thể làm gương soi! Vì sao ư? Bởi vì Điệp phi nương nương xinh đẹp đáng yêu, huệ chất lan tâm, hòa ái dễ gần của các nàng, hiện tại không đi, mỗi ngày đều đi đôi giày sắt kỳ quái kia, giống như con bướm, bay tới bay lui, mà Huyên tổng quản của các nàng, còn lại là mỗi ngày theo ở phía sau hô to gọi nhỏ, sợ Vân Hiểu Nguyệt ngã, khiến cho toàn bộ Sắc Điệp cung, mỗi ngày tiếng hoan hô truyện cười không ngừng, náo nhiệt phi phàm, làm cho mỗi việc của mọi người cũng lên tinh thần gấp trăm lần!

Cũng may Sắc Điệp cung ở bên cạnh Lãnh cung, không ai tới, nếu là bình thường, chủ cùng tớ loạn xạ như thế, đã sớm bị Mama nghi lễ trong cung hảo hảo mà giáo huấn lễ nghi!

Một tháng này, Vân Hiểu Nguyệt ở trong cuộc sống này càng ngày càng dễ chịu! Không có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, đừng nói gì đến thị tẩm, Sắc Điệp cung trở thành cung điện bị quên ở một góc, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cực kì cao hứng!

Quên nói! Y thuật hiện tại của mình có tiến bộ rất lớn, không chỉ biết giết người, cũng có thể cứu người, đương nhiên, nếu muốn đem người chết cứu sống, còn cách một đoạn xa, nhưng là trí nhớ siêu cường của mình nhớ kỹ rất nhiều môn: chế độc, còn có thể chữa các chứng bệnh tạp nham kì kỳ quái quái, làm cho Trương Thái y ngạc nhiên không thôi, nói rằng mình có phúc khí, thu đồ đệ trí tuệ như vậy, có người kế tục v…v…

Bất quá, càng làm cho Vân Hiểu Nguyệt cao hứng là, soái ca sư phụ dốc lòng dạy bảo, đến nay mình cư nhiên có thể vận khí! Ở đan điền như có một dòng nước ấm, chính mình có thể điều động, tuy chưa đến mức chân khí lưu thông ở kỳ kinh bát mạch, nhưng đã là siêu lợi hại!

Nhớ rõ lần đó biểu tình của Viễn soái ca lần đầu tiên dò xét kinh mạch của mình thì ngây dại ra, làm cho Vân Hiểu Nguyệt hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười!

Hắn nói mình trời sinh nhâm đốc nhị mạch đã được đả thông, còn có một cỗ tiên thiên chân khí rất lớn ngưng tụ ở đan điền, là kỳ tài luyện võ, không quá nửa năm, khinh công nhất định lợi hại hơn hắn! Vân Hiểu Nguyệt biết đó là công hiệu của viên thuốc lần trước, trong lòng hớn hở, dụng tâm tu luyện thêm, hơn nữa nàng còn phát hiện, nếu truyền nội lực vào ngân châm, độ chính xác cực cao, mình vốn là luyện là tuyệt kỹ dùng ngân châm giết người, hiện tại có nội lực trợ giúp, lại như hổ thêm cánh, đã đến cảnh giới giết người trong vô hình!

Bất quá, Vân Hiểu Nguyệt mặc dù sinh trưởng ở tổ chức sát thủ, nhưng mọi người bảo vệ nàng vô cùng tốt, cho nên nàng thật sự là chưa bao giờ giết người, ngay cả nhìn cũng chưa, bình thường cũng chỉ luyện phóng châm vào bia ngắm, nhiều nhất chính là trêu chọc một chút với vài anh trai đẹp trong tổ chức, vật còn sống nàng thật sự đã giết, đại khái chính là muỗi cùng ruồi bọ! Cho nên từ sau khi Vân Hiểu Nguyệt một lần nữa bắt đầu luyện tập tuyệt kỹ này, muỗi ruồi bọ trong Sắc Điệp Cung càng ngày càng giảm, cuối cùng cơ bản diệt sạch, khiến cho cuộc sống ở Sắc Điệp cung càng thêm thoải mái, cũng thành bí ẩn lớn nhất mà các thị nữ suy đoán cũng không thể giải.

Hôm nay, giống như mọi hôm, tập võ cùng soái ca, Vân Hiểu Nguyệt tu luyện xong nội công, tiễn bước soái ca, cảm thấy tinh thần vô cùng tốt, đi ra cung điện, nghĩ đến ngắm cảnh đêm.

“Huyên nhi, đã hơn một tháng hơn, ta chưa từng đến tòa đình bên kia, em xem, hôm nay ánh trăng đẹp như vậy, ta muốn đi qua ngắm cảnh, bất quá, có thể bị ai phát hiện hay không?” Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Huyên Nhi hầu hạ mình, cười tủm tỉm hỏi.

“Nương nương, qua đình là một là một hồ sen rất lớn, đến mùa hè, hoa sen thơm ngát, rất đẹp! Nhưng lại có rừng cây nhỏ, thực u tĩnh, cách tẩm cung của các nương nương khác cũng xa, đã trễ thế này, không lo có người thấy, chẳng qua, người mặc như vậy, có phải hay không...” Nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, dùng một cây trâm búi mái tóc đen, Huyên Nhi chần chờ hỏi.

“Này, ta có phải là mặc mỗi nội y chạy ra đâu? Như vậy được rồi, sạch sẽ, đi thôi!” Vân Hiểu Nguyệt lôi tay Huyên nhi, tâm tình khoái trá đi đến cầu đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.