Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 7: Đó Là Đường Phân Cách Bất Khả Chiến Bại Của Tu Thần!




“Người đâu, có thích khách.” Lục hoàng tử nhanh chóng phản ứng.

Không ngờ có người lại dám cướp người ở Ngự Y viện, đại nội thị vệ đều đang làm cái gì vậy chứ?

“Đó không phải là thích khách, tên ngốc đó là người của Phượng phủ.”Thanh hải thế tử nhìn rất rõ, người vừa mới kéo Diệp Lăng Nguyệt ra không phải ai khác mà chính là người thị vệ đã đến cùng với Phượng vương vào ngày khai trương Túy Tiên Cư trước đó.

Tên ngốc này tuy là người có hơi chất phác nhưng thực lực tuyệt đối là nhất đẳng, coi như có gọi đại nội thị vệ đến thì cũng chưa chắc có thể đuổi kịp hắn.

“Phượng phủ, huynh đang nói đến vị kia của Bắc Thanh? Lăng Nguyệt từ lúc nào lại quen biết với người của Phượng phủ?”

“Đâu chỉ là quen biết, e rằng hai người họ biết nhau còn sớm hơn chúng ta. Ta đã quên mất một chuyện quan trọng, ngoài ta và đệ ra thì vẫn còn một người cũng đang mạnh mẽ theo đuổi Diệp quận chúa.” Trên mặt của Thanh Hải thế tử không hề có chút ý cười nào.

Nếu nói, đối với lục hoàng tử, hắn còn có mấy phần thắng thì đối với vị kia của Bắc Thanh, Thanh Hải thế tử cảm giác được một sự nguy hiểm mà trước nay chưa từng có.

Bởi vì, Thanh Hải thế tử có thể cảm giác được, Diệp Lăng Nguyệt đối với một vị kia cũng rất khác.

Lục hoàng tử sau khi nghe xong liền nhớ đến lần Nam Cung tướng quân chất vấn Diệp Lăng Nguyệt, Phượng vương cũng nhanh chóng xuất hiện.

Bắc Thanh Phượng vương... Trong chốc lát, Lục hoàng tử lại lắc đầu.

“Lăng Nguyệt không thể gả cho Phượng vương. Cho dù Phượng vương không ở gần với hoàng thất của Bắc Thanh nhưng hắn vẫn là hoàng tộc của Bắc Thanh, là người cháu mà Bắc Thanh đế sủng ái nhất. Hoàng tộc của Bắc Thanh tuyệt đối không cho phép người mang huyết thống của nước khác làm vương phi, hơn nữa, Phượng vương đã sớm có vị hôn thê.” Lục hoàng tử bình tĩnh nói.

Phượng vương có vị hôn thê? Đây là lần đầu tiên Thanh Hải thế tử nghe nói.

Tuyết rơi lả tả xuống đất.

Diệp Lăng Nguyệt bị Đao Nô kéo đi, không nói được lời nào, chạy thẳng về hướng của Ôn Tuyền Hành Cung.

“Đao Nô, Phượng Tân rốt cuộc bị làm sao?” Gương mặt của Diệp Lăng Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu.

Nàng vừa đến Ngự Y viện, Đao Nô liền hấp tấp chạy vào, cái gì cũng không nói liền kéo người chạy đi.

Công việc trong Ngự Y viện nàng còn chưa kịp giao phó cho người khác.

“Trong lòng của ngươi còn có Vương gia?” Diệp Lăng Nguyệt không hỏi còn tốt, vừa hỏi đã khiến tên ngốc Đao Nô nổi trận lôi đình.

“Chuyện này liên quan gì đến Phượng Tân? Hắn tĩnh dưỡng ở Ôn Tuyền Hành Cung, ta cũng không thể mỗi ngày đều chạy tới.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, gương mặt vừa đỏ lên.

Lần trước ở trong Ôn Tuyền Hành Cung, chuyện nàng thấy hết của Phượng Tân, vừa nhớ lại, gương mặt của nàng liền đỏ đến mang tai.

“Vương gia vì ngươi, ngay cả thất phẩm Tục Mệnh Đan cũng không cần, bây giờ bệnh tình phát tác, sắp chết rồi.” Một đại nam nhân như Đao Nô, nói đến chỗ thương tâm, viền mắt cũng không khỏi đỏ lên.

Đao Nô từ nhỏ lớn lên cũng với Phượng Tân, thiếu gia từ nhỏ đã cực khổ, sức khỏe lại không tốt.

Đây là lần đầu tiên Đao Nô chứng kiến thiếu gia đối với một người tốt như vậy, ngay cả mạng cũng không cần, hàn chứng của bản thân tái phát, vì không muốn ảnh hưởng đến Diệp cô nương nên dĩ nhiên không cho hắn và Mục quản gia nói với Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt nghe xong tâm trạng nhanh chóng trùng xuống, Phương Tân sắp chết?

Nàng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nhũng lời oán giận của Đao Nô, nàng một câu cũng không nghe lọt.

Thất phẩm Tục Mệnh Đan, là là đan dược bảo toàn tính mạng của Phương Tân, ở Đại Hạ không có ai có thể luyện chế, đều là đưa tới từ Bắc Thanh.

Năm vừa rồi, bởi vì khí hậu của Đại Hạ ấm áp nên Phượng Tân một năm chỉ dùng hai khỏa là được nhưng năm nay khi hậu bất thường, lại thêm chuyện bị thương nặng lần trước của Diệp Hoàng Ngọc, Phương Tân đã đem viên thất phẩm Tục Mệnh Đan cuối cùng củ chính mình cho bà.

Không ngờ lại gặp phải khí hậu bất thường của năm nay, Phượng Tân trước đó đã phát tác hàn chứng hai lần ở Ly thành, dù có Diệp Lăng Nguyệt giúp hắn điều trị những vẫn là trị ngọn không thể trị gốc.

Cái lạnh của mùa đông năm nay, dù cho có ở nơi mang nhiệt độ cao như Ôn Tuyền Hành Cung cũng không thể áp chế hàn chứng của hắn lại tái phát.

“Loảng xoảng.”

Diệp Lăng Nguyệt vừa đến Ôn Tuyền Hành Cung thì chỉ nghe thấy những tiếng vỡ vụn.

“Đồ vô dụng, tay chân hậu đậu.”

Giọng nói không nhìn ra mệt mỏi của Mục lão tiên sinh mang theo sự tức giận.

“Mục quản gia, thân thể của thiếu gia lạnh quá, nô tỳ vừa đụng vào liền không chịu được, tay còn bị thương do giá rét.”

Trên mặt đất, một chén thuốc bị rơi vỡ, một thị nữ đang dọn dẹp, làn da bên tay phải của nàng vẫn còn dấu tích bị thương do lạnh.

“Mục lão tiên sinh, bệnh của Phượng Tân nghiêm trọng như vậy tại không lão không nói cho ta biết sớm một chút?” Diệp Lăng Nguyệt đến gần giường nhìn, Phượng Tân nằm ở trên giường, sắc mặt đều đã bầm đen, đôi môi vốn dĩ rất đẹp bây giờ gần như đã trở thành màu trắng.

Chân mày của hắn nhíu lại, thấp giọng nói mớ.

Mục lão tiên sinh cũng là có điều khó nói.

Còn không phải là Phượng vương làm sao cũng không muốn thông báo cho Diệp cô nương sao.

“Đừng nói thêm gì nữa, lệnh cho người tiếp tục sắc thuốc, ta sẽ giúp hắn loại trừ hàn khí.” Diệp Lăng Nguyệt đưa tay đặt lên người của Phượng Tân.

Thân thể của Phượng Tân giống như một khối băng vậy.

Khi cởi y phục của Phượng Tân ra, tay của Diệp Lăng Nguyệt chợt dùng lại.

Những vết đồ đằng quái dị kia lại xuất hiện trên người của Phượng Tân, lúc này đây, diện tích xuất hiện còn lớn hơn.

“Mục lão tiên sinh, những vết đồ đằng kia ở trên người Phượng vương là có từ lúc nào? Mỗi lần hàn chứng phát tác đều sẽ xuất hiện sao?”

Lần trước ở trong Ôn Tuyền Hành cung, thân thể của Phượng Tân cũng không xuất hiện những vết đồ đằng cổ quái này.

Mục lão tiên sinh đã theo Phượng Tân rất nhiều năm, chuyện của Phượng Tân lão đều biết rất rõ ràng.

“Hình như là từ khi Phượng vương còn bé là đã có, lần nghiêm trọng nhất là là lần cha mẹ của Phượng vương chết, lúc Bắc Thanh đế cứu thiếu gia trở về, toàn thân của người đều là những vết đồ đằng quái dị này, ngay cả trên mặt cũng có.” Mục lão tiên sinh nhắc lại chuyện cũ vẫn còn cảm thấy sợ.

Lần đó tất cả mọi người đều cho rằng thiếu gia và hai phu phụ Phượng vương đều đã lành ít dữ nhiều.

Bắc Thanh đế đã tìm kiếm mấy ngày đêm ở trên chiến trường, lúc cứu được thiếu gia đem trở về, hắn gần như đã tắt thở rồi.

Những vết đồ đằng cổ quái kia thâm chí còn lan đến mặt của thiếu gia, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của thiếu gia đã trở nên giống như quỷ Tu La.

Là Bắc Thanh đế cho mời những vị phương sĩ ẩn dật của Tinh Tế tháp ở Bắc Thanh liên thủ với phương tôn Trần Hồng Nho, cùng nhau trị liệu cho thiếu gia.

Cứ như vậy trải qua bảy ngày bảy đêm, thiếu gia mới được cứu sống, đồ đằng ở trên người của người cũng biến mất.

Sau này, mỗi lần hàn chứng phát tác, vết tích đồ đằng xuất hiện trên người của thiếu gia cũng không lớn giống như lần đầu tiên nữa.

Nhưng từ khi đến Đại Hạ, nhất là sau khi được Lăng Nguyệt cô nương giúp trị liệu, bệnh tình của thiếu gia tuy là đã có chút ổn định thế nhưng lúc đồ đằng xuất hiện, diện tích cũng tăng lên không ít.

Chuyện này cũng chỉ có người đã hầu hạ Phượng Tân nhiều năm như Mục lão tiên sinh mới phát hiện ra, ngày cả tên ngốc Đao Nô cũng không phát hiện.

Mục lão tiên sinh vì thế còn âm thầm nhắc qua với thiếu gia nhưng thiếu gia lại không cho lão nói với bất kì ai, kể cả Diệp cô nương, có lẽ sợ Diệp cô nương sau khi biết sẽ lo lắng.

Đối với thiếu gia mà nói, Diệp cô nương chính là của trân bảo của người, dáng vẻ này của thiếu gia cũng là dáng vẻ mà thiếu gia không muốn Diệp cô nương nhìn thấy nhất, đây mới là lý do vì sao người không muốn bọn họ nói cho Diệp cô nương biết chuyện bệnh tình của người đã trở nên nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.